Chương 5

Gặp mặt lần nữa, Thẩm Hi, tôi xem cậu không có trưởng bối chống lưng có thể tự mình làm gì!

Trình Quân Phong không chậm trễ, ngay trước mặt hắn gọi điện cho Thẩm Hi.

Không lâu sau, cuộc gọi đã được trả lời.

Người đàn ông hắng giọng, giọng trầm xuống.

"Là tôi."

“Ồ.” Âm thanh của một chương trình truyền hình và tiếng cắn hạt dưa vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”

"Lần trước tôi đã nói, đời này tôi không còn liên quan gì đến cậu." Trình Quân Phong lần nữa nhấn mạnh, lạnh lùng nói: “Nhưng Tiểu Thuần tâm địa lương thiện muốn đích thân cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi những năm qua. Hẹn cậu tối mai ăn một bữa cơm."

“Không đi,” Thẩm Hi nói, “Mẹ tôi om chân giò, ngày mai tôi sẽ ăn ở nhà.”

"..."

Nhan Thuần nhận điện thoại, vui vẻ nói: “Thẩm Hi, là tôi, thật xin lỗi.”

"Do một số hiểu lầm mà tôi và Quân Phong đã xa nhau một thời gian dài. Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh anh ấy."

“Quân Phong đối với tôi mà nói có ý nghĩa hơn 50 vạn tệ. Nếu có thể, tôi muốn dùng tất cả tài sản của mình để cảm ơn cậu."

Sắc mặt Trình Quân Phong có chút dịu dàng, âu yếm hôn lên trán hắn.

"Vì vậy, xin nể mặt tôi, chúng ta hẹn thời gian ăn một cơm được không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.

Nhan Thuần lộ ra nụ cười “quả nhiên".

“Mẹ——” Thẩm Hi gân cổ hét lên: “Thứ sáu mẹ và bố đi thăm dì không về ăn tối ạ?”

“A! Đúng vậy!"

“Thứ sáu tôi rảnh.” Thẩm Hi vội vàng nói: “Buổi trưa hoặc buổi tối đều được.”

“Vậy, được,” Nhan Thuần đồng ý, “Vậy hẹn gặp lại.”

“Nhân tiện,” Thẩm Hi nhớ ra điều gì đó: “Tôi… tôi có thể dẫn bạn tới đó được không?”

“Không phải là cậu đã có bạn trai mới rồi chứ,” Nhan Thuần nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt lại đang quan sát phản ứng của Trình Quân Phong: “Đương nhiên là cậu có thể dẫn anh ấy tới, Hoàng Nguyệt, tôi sẽ đặt chỗ trước, hẹn gặp cậu lúc bảy giờ tối."

Sau khi cúp điện thoại Trình Quân Phong không có phản ứng gì, quay lại máy tính tiếp tục xem xét tài liệu.

Nhan Thuần tặc lưỡi, dừng một chút, cười nói: “Nếu cậu ấy lại dẫn theo một nhân vật giàu có nổi tiếng khác đến, Quân Phong, anh sẽ không ghen tị chứ?”

“Đó là chiêu trò nhàm chán.” Trình Quân Phong lạnh lùng nói: “Anh sẽ không xem lại lần thứ hai.”

Sau khi cúp điện thoại, cậu tiếp tục điền vào nhiều đơn đặt hàng khác nhau để bán lại.

Người mẫu taobao không cần phải mang theo những chiếc túi sang trọng để xã giao. Người đàn ông đã đưa cho cậu rất nhiều đồ cậu không dùng đến, bán chúng càng sớm càng tốt để thu hồi tiền.

Tương tự như vậy, những món quà đắt tiền mà Thẩm Hi đã vất vả mua được, chẳng hạn như chiếc nhẫn Cartier trị giá ba, bốn vạn và Green Water Ghost, vốn không nổi bật trong số nhiều chiếc Rolex, đều có thể rút ra để trợ cấp cho gia đình.

Trả hết nợ thế chấp, đưa mẹ Thẩm đi làm đẹp, mua ghế massage cho gia đình, còn gì nữa nhỉ?

Lúc sống không muốn tốn một xu cho tra nam.

Hệ thống vừa mới nghe tin tức ở bên đó xong, trực giác mách bảo như sắp có một cuộc chiến khó khăn sắp diễn ra.

"Ký chủ, bạch nguyệt quang này muốn cưỡi lên đầu của cậu. Đây là Hồng Môn yến!"

"Hắn nhất định sẽ giả mù mưa sa khen ngợi cậu mấy câu, sau đó ngạo mạn khoe khoang thành quả thắng lợi của mình, cậu định làm gì?"

Kha Đinh chưa kịp nói thì hệ thống đã bắt đầu nghiêm túc giới thiệu ứng viên.

"Hay là tôi giúp cậu liên lạc với một số siêu sao, CEO, nhà khoa học các loại, họ sẽ đưa cậu đến đó, hủy hoại uy phong của hắn!"

"Mấy năm nay Thẩm Hi đã tiếp xúc với rất nhiều người đi theo Trình Quân Phong. Cậu ấy đã rất nỗ lực để tạo mối quan hệ!"

“Ồ không, tôi không có ý định đưa bạn trai giả đến đó.” Kha Đinh nói, “Hơn nữa tôi là trai thẳng, tôi chỉ thích đọc tiểu thuyết đam mỹ thôi.”

Hệ thống: "...Thật khó có thể tin được."

"Vậy cậu muốn mang ai đến?"

“Vấn đề không phải là mang theo ai,” Kha Đinh mở nhóm cựu sinh viên đại học trên wechatm, chậm rãi nói, “mà là mang theo mấy người.”

Thứ Sáu, 7 giờ tối, Hoàng Nguyệt.

Nhan Thuần ngồi ở một bên ghế, để Trình Quân Phong ngửi cổ tay mình.

“Anh rất thích, mùi hổ phách."

Nhan Thuần lộ vẻ mặt thẹn thùng: "Đừng như vậy, bọn họ cũng sắp tới rồi."

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Nhan Thuần cao giọng nói: "Mời vào."

Trình Quân Phong vẫn nắm cổ tay hắn, nhìn chằm chằm cửa không buông.

Thẩm Hi mặc một chiếc áo phông trắng gọn gàng sạch sẽ cùng quần jean khiến đôi chân vừa thẳng vừa dài.

“Xun chào, đây là bạn của tôi, Tiểu Phương." Cậu bước sang một bên, mời khách đi theo mình vào: “Trình tổng chắc hẳn đã từng gặp rồi. Cậu ấy cũng có mặt ở buổi họp mặt cựu sinh viên."

Chỉ nhìn thấy một thanh niên thấp bé, tóc xám như củ khoai tây nhỏ bước vào. Cậu hơi choáng ngợp trước sự trang trí sang trọng ở đây, lúng túng chào hỏi.

Nụ cười của Nhan Thuần trở nên dịu dàng hơn.

Đồ nhà quê mang theo một đồ nhà quê khác tới?

Còn tưởng đang cặp kè với một ông chủ nào đó, chỉ có thế.

Thẩm Hi quay đầu lại vẫy tay: "Mời vào, Trình tổng bọn họ đã tới rồi!"

Cậu vừa dứt lời, đã có bốn năm người bước vào. Họ đều mặc quần áo đơn giản, tươi cười ngây ngô, tiến vào ghế, theo nhịp nói chào Trình tổng.

Nụ cười trên mặt Nhan Thuần biến mất, hắn đứng dậy nói: “Bọn họ là?”

"Họ đều là những học sinh nghèo có thành tích học tập xuất sắc. Trong lễ kỷ niệm năm học, một vài người trong số họ đã tham gia tình nguyện và tôi tình cờ thêm một người trong số họ trên WeChat."

Thẩm Hi cùng bọn họ ngồi xuống, vô cùng cảm kích cười nói: “Anh tốt bụng như vậy, tôi thực sự rất cảm động, cho nên tôi muốn các anh gặp gỡ những người trẻ trên núi này.”

“Mặc dù hiện nay quốc gia có các khoản vay dành cho sinh viên, nhưng dựa vào 15 tệ 1 giờ làm thêm để trang trải chi phí sinh hoạt và các khoản lặt vặt thực sự rất khó khăn.”

"Nhan Thuần, anh tìm tôi nhất định cũng muốn làm việc tốt đúng không?"

Nhan Thuần sửng sốt tại chỗ, gật đầu một cách máy móc, nói: "Tất nhiên…đúng vậy."

Trình Quân Phong đã nhìn ra tình huống này, âm thầm kinh ngạc trước suy nghĩ xảo quyệt của Thẩm Hi. Hắn cũng có góc nhìn khác, hơi cau mày.

Nhan Thuần thật sự hẹn cậu ấy gặp mặt chỉ để cảm ơn sao?