Căn tin đông người, nam sinh vóc dáng nhỏ bé kiễng chân lên xem món ăn hôm nay.
"Kha Bảo! Thì ra cậu ở đây!" Bạn cùng phòng lão Trương chạy tới, ép lấy tên béo đang muốn nhảy vào hàng: "Xếp hàng đi, chúng tôi đều đang đợi!"
Kha Đinh cười xấu hổ gật đầu, nói: “Món đùi gà rán hôm nay giá đặc biệt, mỗi cái chỉ có ba tệ.”
“Cậu không được ăn,” lão Trương lớn tiếng nói: “Đồ ăn hôm qua bọn họ không bán hết, hôm nay chiên lại, không còn tươi nữa!”
"Nhưng……"
Điện thoại di động reo lên.
Kha Đinh chú ý đến hàng dài phía trước, trả lời: “A lô?"
“Xin hỏi cậu là bạn học Kha Đinh đúng không?” Giọng nữ dễ nghe nói: “Sau khi kiểm tra hệ thống, cậu là sinh viên xuất sắc của chương trình vừa học vừa làm. Hiện công ty chúng tôi đang tuyển dụng những người có kiến
thức cho các vị trí lương cao——”
“Sau đó lập đội đi Campuchia à?” Kha Đinh vô cảm cúp máy.
Lão Trương vẫn đang nhìn xem thẻ ăn để ở đâu, sau đó hỏi: "Ai vậy?"
"Lừa đảo qua mạng."
Vất vả mãi cuối cùng cũng đến hai bọn họ, chú nấu ăn thô lỗ nói: “Sườn om hết rồi, nếu muốn cái gì khác thì nói nhanh."
Lão Trương nhanh chóng gọi ba món thịt và hai món rau, nhét vào bốn mươi ba tệ, tươi cười mang đi: “Tôi ra bàn bên kia đợi cậu.”
Đến lượt Kha Đinh, nam sinh nhìn đi nhìn lại có chút lo lắng.
"Cái nào rẻ hơn ạ?"
Chú lấy muỗng cơm múc một muỗng đầy bắp cải xào.
“Đây, hai tệ đủ no.”
Người đứng đợi ở hàng sau thấp giọng chửi rủa: “Cái này cũng gọi là đồ ăn à?”
"Nó đã khá ngon rồi. Mấy ngày trước thậm chí còn ăn bánh trung thu chiên!"
Lão Trương ăn xong sắc mặt sáng bóng, nhìn thấy Kha Đinh bưng một đĩa lớn đồ xanh đi tới.
“Cậu gọi gì?"
“Ừm, bắp cải xào dưa chua, tỏi tây xào… bọt trứng, một ít cơm.”
Tổng cộng chưa tới bảy tệ.
Lão Trương bất cẩn nói: "Tôi gọi nhiều thịt chua ngọt quá, ăn không hết, cậu giúp tôi ăn nha."
Nói xong, không đợi Kha Đinh phản ứng, lão Trương lại lấy một đôi đũa sạch khác gắp những miếng thịt ngon còn nguyên vào bát.
Kha Đinh giúp lấy hai bát canh, thì thầm cảm ơn.
“Cám ơn cậu,” Lão Trương nói, “Tôi tưởng cậu sẽ mua đùi gà.”
“Nó ôi.” Kha Đinh thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu nó không có vị chua thì tôi đã mua từ lâu rồi.”
Còn chưa ăn được hai miếng thì cuộc gọi thứ hai lại đến từ cùng một số.
Dãy số này thuộc cùng một thành phố, Kha Đinh cau mày bắt máy.
"Chúng tôi không phải lừa đảo!" Giọng nữ bên kia lớn tiếng nói: "Đừng cúp máy!"
"Bạn học Kha Đinh, chúng tôi là công ty chính quy. Chúng tôi không chỉ làm việc từ xa và tính phí theo từng sản phẩm mà còn không xây dựng đội nhóm đến Campuchia!"
Có lẽ là do người nói quá hưng phấn nên ngay cả Lão Trương cũng ngẩng đầu bĩu môi "Đừng tin."
Kha Đinh ngơ ngác nói: “Giàu sang phú quý liệu có đến phiên tôi?”
“A, kỳ thật chúng tôi đánh giá rất nghiêm ngặt, nếu không vượt qua được thời gian thử việc thì sẽ có người thay thế." Giọng nữ cũng có chút đau khổ: "Cho nên mỗi ngày tôi đều tuyển người, rất phiền phức."
"Tôi hiểu, đầu tiên là yêu cầu phí gia nhập, sau đó yêu cầu tuân theo các quy định. Chiêu này cũ rồi." Kha Đinh thở dài: "Tôi từ bỏ."
"Công ty chúng tôi không thu một xu! Chúng tôi còn có thể cấp cho bạn năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở!" Giọng nữ hào hứng nói: "Chỉ cần bạn có thể vượt qua bài đánh giá, suôn sẻ giải quyết hóa đơn và có chứng chỉ thực tập!"
"Một đơn hàng có giá bao nhiêu?"
"Tùy theo độ khó của công việc, tối thiểu là tám trăm, tối đa là không giới hạn."
Kha Đinh im lặng.
Lão Trương nhổ ra một miếng xương cá, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu sẽ không động lòng chứ?"
Kha Đinh lắc đầu nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
"Công việc gì?"
“Giải quyết vấn đề tình cảm.” Giọng nữ nhanh chóng nói: “Giống như tư vấn tâm lý, giúp người ta giải quyết nghi hoặc.”
"Ồ… tôi liên hệ bằng cách nào?"
“Chúng tôi sẽ gửi cho bạn một chiếc vòng tay,” giọng nữ nói, “Hãy đeo nó vào và sẽ có người liên lạc với bạn sau.”
Cuộc gọi vừa cúp máy, trong điện thoại đã có tin nhắn đến.
【Bưu điện Lục Giang: Bạn có thư chuyển phát nhanh 13-52-14 chưa nhận, vui lòng nhận càng sớm càng tốt.】
Lão Trương đi tới đọc tin nhắn, ô một tiếng. "Đây là thủ đoạn mới gì vậy? Bên trong có máy nghe trộm à?”
Hai người vừa về ký túc xá ngủ trưa, ghé qua nhận chuyển phát nhanh.
Vừa mở ra đã thấy một chiếc vòng tay bằng đá màu xanh lá cây ở bên trong, tạo hình khá độc đáo.
"Cảm giác giống như một trò lừa đảo trả lại." Kha Đinh nói: "Làm sao tự nhiên có thể có được công việc tốt như vậy."
"Chúng ta thử xem." Lão Trương sờ sờ nói: "Cái viên ngọc bích này nhất định là giả."
“Đây là ngọc phải không?”
Thiếu niên không nghĩ nhiều, sau khi đeo vào, cậu cảm thấy nó sát vào da rất mát. Cậu thay bộ đồ ngủ và ngủ thϊếp đi.
“Thẩm Hi, đứng dậy nhường vị trí cho cậu ấy."
Một giọng nói lạ lọt vào tai.
Cậu vừa mở mắt ra đã thấy mình đang ngồi trong một căn phòng sang trọng, các trưởng bối hai bên đều có vẻ mặt phức tạp.
Người đàn ông cao lớn vẻ mặt nghiêm nghị công khai ôm lấy một mỹ nhân cao lớn khác, kiêu ngạo nói: "Nhan Thuần cuối cùng đã về nước, tiệc đính hôn cũng nên đổi một người khác."
Kha Đinh chợt giật mình.
Cái tên này, cốt truyện này, không phải là thứ cậu mới vừa đọc sao ——
“Bây giờ cậu là vai nam phụ Thẩm Hi, hoan nghênh cậu đến thử nhiệm vụ." Một giọng nữ quen thuộc vui vẻ nói: "Bá tổng đoàn tụ với Bạch Nguyệt Quang, tiệc đính hôn bị bỏ qua không thương tiếc! Đây mới là tiểu thuyết chân chính mà cậu mới đọc hôm qua!"
“Việc tư vấn tình cảm mà cô đang nói đến… là cái này à?” Lông mày Kha Đinh giật giật: “Vậy bây giờ tôi chúc bọn họ hạnh phúc?”
"Không, không, không," hệ thống nói: "Tất cả thế giới nhiệm vụ công lược, đều tích lũy một trăm điểm phòng ngự!"
"Khi tra công phá vỡ 100 điểm phòng ngự, vòng tay ngọc của cậu sẽ chuyển sang màu xanh lục, điều đó có nghĩa là nhiệm vụ có thể hoàn thành thuận lợi."
Cậu vô thức giơ tay lên và tìm thấy một chiếc vòng tay hạt màu đỏ quen thuộc trên cánh tay.
"Thẩm Hi?" Thấy người trước mặt không có phản ứng, người đàn ông không vui nói: “Cậu quên lễ nghi cơ bản rồi à?"
“Anh nhỏ nhẹ chút.” Nhan Thuần cười nhéo nhéo hắn: “Anh vẫn tàn nhẫn với vị hôn phu của mình như vậy sao?”
Người đàn ông lập tức muốn giải thích điều gì đó, nhưng khi lại nhìn về phía Thẩm Hi, ánh mắt lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Cậu ta và anh chỉ là một cuộc hôn nhân hình thức."
Kha Đinh khụ một tiếng, lập tức đứng dậy và hào phóng nhường chỗ.
“Cậu ngồi đi, tôi ngồi bên cạnh.”
Nhan Thuần hơi sửng sốt, vốn định thoái thác nhưng bị người đàn ông đẩy xuống, ngồi vào ghế chính.
“Vì bố mẹ đều ở đây nên tôi nói luôn.” Người đàn ông không thay đổi vẻ mặt nói: “Em ấy, Nhan Thuần, là người duy nhất đời này con muốn kết hôn.”
Đôi mắt Nhan Thuần dần dần đỏ lên, có chút nghẹn ngào.
"Đừng như vậy, Quân Phong."
Trong khi các trưởng lão đang ồn ào, Kha Đinh đang uống Coca và khẩn trương xem lại hồ sơ hệ thống.
Nam phụ Thẩm Hi cao 1,82 mét, nặng 49 cân. Cậu là người mẫu bán thời gian và xuất thân từ một gia đình bình thường. Cuối cùng qua đời vì bệnh kén ăn.
Trong cốt truyện gốc, cậu là một nhân vật khiêm tốn, yêu Trình Quân Phong đến mức hèn mọn, đồng thời cũng là vật cản cản trở hai người kia tu thành chính quả.
Trình Quân Phong và Nhan Thuần quen biết nhau khi còn nhỏ, coi nhau là tình yêu đích thực khi còn học sơ trung. Tuy nhiên, trời xui đất khiến lúc học cao trung chia tay, Nhan Thuần theo ý người nhà xuất ngoại sau đó bặt vô âm tín.
Hơn nữa thân phận của Thẩm Hi có chút giống cậu.
Ở sảnh chính của khán phòng đại học luôn có một cây đàn piano lớn để sinh viên tập chơi theo ý muốn.
Thẩm Hi luôn ngồi đó trong giờ nghỉ trưa, dùng ngón tay vụng về bấm từng chữ một "Dành riêng cho Alice".
Cho đến khi Trình Quân Phong ngồi bên phải cậu, bình tĩnh dạy cậu kỹ thuật bấm ngón, tiết tấu, cùng với mọi khát vọng.
Lúc bọn họ yêu nhau, Thẩm Hi không biết mình chỉ là một cái bóng, mãi đến tiệc đính hôn, Nhan Thuần mới tình cờ đi ngang qua tầng này của khách sạn.
Tình yêu giữa hai nhân vật chính cuối cùng cũng bắt đầu, các nhân vật phụ chỉ có lựa chọn duy nhất là đi theo cốt truyện.
Cậu hậm hực, khẩn cầu, không cam lòng, cố gắng giữ lại để rồi trở thành một nhân vật khó coi trong câu chuyện của người khác, chết vì đói đến thấu tim.
Kha Đinh càng đọc, trái tim cậu càng thắt chặt.
Không nghĩ tới, yêu một chàng trai xuất thân từ gia đình danh tiếng như Trình Quân Phong, Thẩm Hi cũng không bao giờ tiêu một xu của anh ta.
Trình Quân Phong tùy ý tặng nước hoa, áo khoác, ba lô, Thẩm Hi luôn ngụy trang mà tặng quà cùng giá.
Cậu liều mạng làm việc bán thời gian để kiếm tiền, làm người mẫu trên taobao, mỗi ngày mặc và cởi hàng chục bộ quần áo mới từ xưởng, cười đùa trước ống kính, chịu đựng mùi gay mũi và cơn đói, chỉ để tiết kiệm tiền tặng cho Trình Quân Phong một chiếc nhẫn Cartier*.
------
Nhẫn Cartier love: biểu tượng cho một tình yêu vĩnh cửu