Lá Nằm Trong Lá

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“Bước vào khoảng thời của tuổi biết buồn, Nguyễn Nhật Ánh đã ghi lại những bâng khuâng rung cảm đầu đời. Trong tâm tưởng các em, bây giờ không chỉ nghĩ về cái gì mà còn nghĩ về ai, về một người khác g …
Xem Thêm

-Gì thế mày? – Tôi nhảy bắn lên như bị rắn mổ – Tao yếu tim, mày đừng làm tao sợ nha!

Hòa không nói gì, nhưng cái cách nó nhìn tôi như không hề trông thấy tôi càng làm tôi sợ hơn. Rồi với cái vẻ u u minh minh đó, nó chậm chạp và câm nín chìa cái hộp sắt về phía tôi.

Tôi cầm lấy, có cảm giác cái hộp rất nhẹ, nhưng ngực lại nghẹn như bị núi đè.

Gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi và sè sẹ mở nắp hộp ra thận trọng và lo lắng.

Một con ma ở trong hộp nhảy ra có lẽ cũng không làm tôi điếng người bằng cái tôi nhìn thấy khi mở nắp hộp bặt mở.

Tóc, tóc đen, một nhúm tóc đen.

Suýt chút nữa tôi đã ném cái hộp trên tay xuống đất và nếu như tôi đã không làm chuyện đó chỉ vì hai cánh tay của tôi lúc này không còn cảm giác: cứ như có hai khúc cây đang nằm ở chỗ lẽ ra là hai cánh tay tôi.

- Tóc… tóc… ở đâu ra… vậy, mày? – Tôi lắp bắp

- Cúc Tần. – Hòa lúc này đã lại gục đầu xuống và từ chỗ nào đó lơ lửng giữa cằm và ngực một tiếng nói bay ra trả lời tôi, gọn lỏn.

- Cúc Tần? – Tôi lại hỏi, ngơ ngác, vẫn cảm thấy khó khăn khi phát âm – Tóc… của… của nó hả?

Lần này, Hòa không trả lời, có thể quai hàm nó đang bị nỗi buồn khóa chặt, cũng có thể vì nó cho rằng cả thế giới này đương nhiên phải biết đó là tóc của ai, trừ cái đứa đại ngu là tôi.

Nhưng không hiểu sự im lặng của nó theo nghĩa khác. Tôi run run hỏi:

- Cúc Tần chết rồi hả mày?

- Chết cái đầu mày!

Hòa ngẩng phắt lên, giọng nổi khùng. Hóa ra nó vẫn còn hơi sức. Nhưng khi nó quắc mắt lên với tôi, tôi vẫn thấy đôi mắt nó đang ầng ậng nước.

Có vẻ chợt nhớ ra đôi mắt đẫm lệ đó phù hợp hơn với nỗi phiền muộn, mặt nó thoắt dịu lại và một lần nữa nó gục đầu xuống, thả rơi cái đầu về chỗ cũ thì đúng hơn, và cũng từ vị trí cũ bay ra một tiếng thở dài:

- Nó không chết, nhưng có thể kể như là đã chết!

Tôi ngây ngô:

- Tức là sống dở chết dở?

Lần này chắc thấy tôi hỏi ngu quá, Hòa không buồn phồng mang lên nữa.

Vẫn giữ giọng rầu rầu, nó dốc bầu tâm sự:

- Cúc Tần đi Nha Trang rồi!

Tôi há hốc miệng

- Nó đi hồi nào?

- Cách đây một tiếng đồng hồ.

- Nó đi nghỉ hè hả? Sao nó không đợi dự lễ bế giảng rồi đi? - Không! Nó đi luôn!

Tiếng thằng Hòa méo đi, bắt đầu bèn bẹt. Còn tôi thì mặt thộn ra như thằng ngố:

- Đi luôn là sao?

- Nó vào ở với bà cô, học cấp ba trong đó luôn.

- Sao thế nhỉ?

Tôi chưng hửng, định xộc mười ngón tay vào tóc, chợt nhớ ra một tay đang bưng tô cơm. Tôi cũng nhớ ra tôi chưa lùa được miếng cơm nào vào miệng nhưng tự nhiên tôi không thấy đói nữa. Câu chuyện của Trầm Mặc Tử đã lèn chặt bao tử tôi.

- Đây là mệnh lệnh của ba nó! – Giọng Hòa hiu hắt.

Chắc ba nó không muốn nó tối ngày ra đống rơm bàn chuyện báo chí với mày nữa chứ gì!

Tôi không muốn trêu thằng Hòa trong lúc này, nhưng tự nhiên tôi buột miệng nói, và tôi không nghĩ là tôi trêu nó.

Tôi chờ thằng Hòa sửng cổ lên với tôi nhưng nó tiếp tục xìu đọng bún. Bình thường nó đã ngoác miệng ra chửi rồi, nhưng lúc này chắc nó chẳng muốn phí sức vào những chuyện mà nó xem là vặt vãnh so với nỗi buồn chia ly chất ngất trong lòng nó.

Tôi nhìn Hòa, chép miệng:

- Ai đưa cái hộp này ày vậy?

- Em gái nó. – Hòa uể oải đáp.

- Em gái nó gặp mày lúc nào?

- Lúc nãy. Nó lên đây tìm tao.

Hòa nói tiếp bằng giọng rơm rớm:

- Nó đưa cái hộp cho tao và nói: lúc lên xe chị em khóc quá trời.

Thằng Thọ chui đầu ra sau hè ngay lúc tôi thắc mắc với Hòa:

- Nhưng sao nó lại cắt tóc tặng ày nhỉ? Thiếu gì thứ có thể làm kỷ niệm.

Tôi ngần ngừ tự hỏi:

- Hay nó muốn nói nó sắp đi tu?

Dĩ nhiên Hòa không trả lời câu hỏi của tôi. Vì nó chưa đọc bài thơ “Màu thời gian” của Đoàn Phú Tứ. Cúc Tần chắc biết bài thơ này! Thằng Thọ khẳng định như vậy sau khi nghe chuyện và săm soi cái hộp sắt.

Tóc mây một món chiếc dao vàng/ Trăm năm tình cũ lìa không hận/ Thà nép mày hoa thiếu phụ chàng/ Duyên trăm năm đứt đoạn/ Tình muôn thuở còn hương…p>

Thọ lim dim mắt, ngân nga, chưa dứt đã nghe tiếng thút thít vang lên từ chỗ Hòa.

Thọ quay đầu lại, bĩu môi:

- Khóc, khóc cái gì! Chuyện cắt tóc này xảy ra hồi mấy ngàn năm trước, lại ở tuốt bên Tàu lận, bây giờ ai còn làm trò nhố nhăng này nữa! Sến thấy ớn!

- Nhưng điều đó chứng tỏ là nó yêu tao. Tao không ngờ nó yêu tao thật. – Hòa nức nở.

- Nhưng điều đó chứng tỏ là nó yêu tao. Tao không ngờ nó yêu tao thật.-Hòa nức nở.

Thọ nhìn sững Hòa:

- Thế còn mày?

- Tao hả? chắc là tao cũng… yêu nó thật. hu hu…

Thằng Hòa khóc tồ tồ như trẻ con bị lạc mất mẹ. Nó làm tôi hoang mang quá. Yêu là như thế này sao? Tự nhiên lăn đùng ra khóc. Tôi cố tưởng tượng nếu Thỏ Con cũng bỏ đi đột ngột không kịp nói lời chia tay với tôi, tôi có sẽ rơi vào tình trạng giống như thằng Hòa hay không. Nhưng loay hoay một lúc tôi vẫn chẳng nghĩ được điều gì hay ho, đơn giản là tôi không thể hình dung được tâm trạng mà tôi chưa từng nếm trải, cũng như tôi không thể biết chính xác cảm giác của người ngồi uống cà phê dưới chân tháp Eiffel nếu như tôi chưa bao giờ đặt chân đến Paris.

Hơn nữa, như tôi đã nói ngay từ đầu, tình cảm giữa tôi và Thỏ Con chẳng có chút gì đáng gọi là yêu đương. Dưới sự sắp xếp của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn, đám thi sĩ bọn tôi đứa nào cũng có một đứa con gái để cặp kè những lúc “đi làm báo”, người ngoài nhìn vào thấy oách thật nhưng cũng chỉ là để khoe mẽ chứ chẳng có chút thực tế gì. Khi bọn tôi đi chơi với cô Hiền cô Mười, các nàng thơ có giãy đùng đùng hay khi tụi con trai tán tỉnh các nàng, bọn tôi có giãy đành đạch thì như thằng Thọ phân tích hôm trước, tất cả những trò vớ vẫn này cũng chỉ do tự ái và sĩ diện thôi.

Tôi đã luôn nghĩ như vậy một thời gian dài nhưng đến hôm nay thì thằng Hòa, đứa từng thừa nhận giữa nó và Cúc Tần không có tình cảm gì sâu sắc, đã làm tôi không còn tin vào cả mắt lẫn tai mình, và ngay cả trái tim của tôi nữa, tôi cũng bắt đầu ngờ vực. Ờ, thi sĩ Trầm Mặc Tử và nàng thơ của nó đã chứng minh rằng một đứa con trai và một đứa con giá không hề có tình ý gì với nhau, chỉ coi nhau như bạn bè bình thường, nhưng đến khi đột ngột phải xa nhau, đứa này bổng phát hiện mình có thể khóc sưng cả mắt vì đứa kia và đứa kia có thể cắt trụi lũi tóc vì đứa này. Nếu tình yêu là thứ có khả năng sử dụng con đường vòng vèo bí hiểm thì quả thực tôi không rõ tôi và Thỏ Con có tình cảm gì đặc biệt với nhau hay không, mặc dù tôi biết chắc nếu tôi và nó cứ lớn lên bên nhau như thể này thì chồng nó chắc không phải là tôi và vợ tôi chắc không phải là nó.

Tiếng hu hu của thằng Hòa bây giờ đã chuyển thành tiếng hức hức. và thằng Thọ có vẻ muốn chấm dứt luôn cái âm thanh ủy mị kia cho rồi bằng cách đá vô lưng Hòa:

-Tao thấy đủ rồi đó mà

Nó đá thêm cái nữa:

-Mày chưa ăn trưa phải không?

Tối đó, bốn chàng thi sĩ lại chui vô quán cà phê trước cổng trường.p>

Rất có thể đó là buổi ngồi quán cuối cùng của bút nhóm. Mặt Trời Khuya vì lễ bế giảng năm học chỉ còn hai ngày nữa! tôi nhủ bụng và nặng nề bước chân qua cửa quán.

Tin Cúc Tần rời thị trấn vào phương Nam, rằng trước khi đi đã cạo trọc đầu ra sao và thằng Hòa đã khóc xỉu lên xỉu xuống thế nào, thằng Sơn đã nghe tôi và Thọ vừa kể vừa thêm mắm dặm muối nên nó cứ ngồi liếc thằng Hòa bằng ánh mắt thương cảm xen lẫn tò mò như thể thằng này vừa bị té giếng.

Bình Luận (1)

  1. user
    Nguyễn Tiến (2 tháng trước) Trả Lời

    hay nha

Thêm Bình Luận