Lá Nằm Trong Lá

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“Bước vào khoảng thời của tuổi biết buồn, Nguyễn Nhật Ánh đã ghi lại những bâng khuâng rung cảm đầu đời. Trong tâm tưởng các em, bây giờ không chỉ nghĩ về cái gì mà còn nghĩ về ai, về một người khác g …
Xem Thêm

Chính chàng chăn ngựa cũng nghĩ thế. Chàng ngồi thừ ra, mường tượng đến cảnh nửa đêm cô công chúa nhỏ lén ra khỏi lâu đài trong bầu không khí lạnh lẽo và đẫm sương đêm rồi lần mò đến chỗ tàu ngựa để đắp tấm chăn bông lên ngực chàng. Ý nghĩ đó khiến lòng chàng bất giác nảy mầm một cảm giác gì đó rất khó tả, thứ cảm giác mà chàng chưa từng biết đến, nhưng chắc chắn là nó rất dễ chịu.

Văn chương của Mã Phú càng ngày càng mượt mà và trữ tình khiến đám con gái mê tít.

Nhìn cảnh bọn con gái trong trường háo hức chuyền tay nhau cuốn sổ các-nê, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn hất hàm về phía tôi, Hòa và Sơn, giọng hả hê:

- Thắng lợi rồi, tụi mày ạ.

- Bút nhóm Mặt Trời Khuya sẽ được lên tivi à? – Thằng Hòa gãi gáy hỏi, thằng này suốt ngày chỉ mơ mộng được chường mặt lên màn ảnh truyền - Tivi cái đầu mày! – Lãnh Nguyệt Hàn hừ mũi. – Tao đang nói chuyện khác.

Hòa ngơ ngác:

- Chuyện gì?

Thọ thò tay vào túi áo định móc thuốc lá (chắc nó nghĩ vừa phả khói mù mịt vừa nói thì lời nói sẽ nghiêm trang hơn, vì vậy dễ thuyết phục hơn) nhưng trong túi áo nó chẳng còn điếu thuốc nào, Thọ đành bỏ tay xuống.

- Tao sẽ cho đăng chuyện Chàng chăn ngựa của nhà vua vào đặc san Mùa Hè tới đây. Và tụi mình sẽ mang đặc san qua các trường khác rao bán, không phát miễn phí nữa.

Sơn bĩu môi:

- Có ma mới mua!

Thọ trừng mắt nhìn Sơn, như muốn dùng tia nhìn đóng thằng này dính luôn vào tường:

- Tao cứ tưởng cái trò ăn cắp hình của nó Nguyệt nhét vào bóp là cái ngu cuối cùng của mày. Té ra cái ngu của mày có vẻ chưa chịu dừng lại!

Lời lẽ của Thọ làm Sơn nổi khùng. Nó hầm hầm vặc lại, chuyện chưa từng xảy ra trước đây:

- Mày mới ngu! Đặc san Mùa Xuân, hồi Tết mày cũng kêu tụi tao ôm qua các trường khác, đi rục cả giò, quảng cáo ê cả mồm, có bán được cuốn nào đâu. Cuối cùng phải phát phát không, mày quên rồi sao? - Tao không quên. Nhưng đứa ngu thì quên đặc san Mùa Hè sắp tới có truyện của Mã Phú. Đó chính là chìa khoắ của thắng lợi.

Thọ long mắt gầm gừ, giọng nói gần như rít qua khe răng, nhưng không phải vì vậy mà tôi lộ vẻ đồng tình với nó.

Tôi tin ở Mã Phú.

*

* *

Mã Phú ngày càng giống “chìa khóa của thắng lợi” khi ngay cả cô Hiền và cô Mười cũng đâm ra khoái truyện của nó, ngày nào cũng hỏi thăm Mã Phú là ai và nó đã viết thêm đoạn nào mới chưa.

Tôi nói chưa và hỏi đề thi học kỳ hai môn sinh vật cô soạn chưa cô.

Cô Hiền bảo chưa, và cô mỉm cười nói thêm là đề thi sắp tới không liên quan gì đến lá và rễ cây vì bài nó nằm trong chương trình học kỳ một.

Cô Hiền trêu tôi nhưng sắp đến ngày thì cô giấm giúi đề thi cho tôi, không quên dặn tôi kín miệng.

Tôi mừng quýnh, vâng dạ rối rít, sau đó lập tức chạy đi khoe với tụi thằng Hòa.

Các nàng thơ trong ban báo chí hôm trước leo lẻo “tụi này không cần”, còn mắng bọn tôi “ma giáo”, bữa nay thấy tụi thằng Hòa thậm thà thậm thụt ngồi chép đề thi, xúm lại tíu tít:

- Gì thế? Đề sinh vật hả?

- Làm gì có!

- Mấy chàng thi sĩ chối bai bải, tay khum khum che kín tờ giấy nhưng các nàng quyết lôi ra cho bằng được:

- Cho coi với!

- Đồ tồi!

Bọn con gái là chúa siêng, tôi biết tụi nó chẳng cần xem trước đề thi, nhưng khi biết trên đời có cái đề thi đó, đứa nào cũng quyết coi cho bằng được. Biết đề trước, dẫu sao tụi nó tụng bài cũng đỡ mỏi miệng hơn, và quan trọng là có thể dồn tâm trí cho những môn học khác.

Nhà văn Mã Phú có vẻ không màng đến đề thi của cô Hiền. Thoạt đầu tôi tưởng nó khoái đóng vai người hùng, sau mới biết nó xấu hổ.

Khi tối giúi đề thi sinh vật vào tay nó, nó đẩy ra làm tôi tức anh ách. Tôi giở giọng xiên xỏ:

- Mày là anh, mày không muốn làm gương xấu cho hai em mày hả?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Không phải vậy! – Lợi cười khổ.

Tôi hừ mũi, vẫn chưa nguôi giận

- Hay là mày thuộc bài vanh vách rồi, không cần trò “ma giáo” này?

- Tao không có thì giờ học bài.

Lợi buồn buồn đáp và đứa mắt nhìn đi chỗ khác. Thú nhận của nó làm tôi chưng hửng:

- Vậy sao mày chê đề thi sinh vật?

- Tao thấy… kỳ kỳ! – Lợi bối rối đáp, mặt nó ửng lên như có ai vừa thắp nến dưới da nó.

- Mày khờ quá! – Tôi lại nhét tờ giấy chép đề thi vào tay nó, ngoác miệng bốc phét. – Nếu không có mày, cô Hiền đâu có ưu ái tụi mình như vậy. Cô mê chuyện chàng chăn ngựa của mày nên giúi cho cái đề này, ý bảo mày khỏi cần học bài, để thì giờ viết truyện cho cô đọc.

Tôi không biết Lợi có tin lời tôi không nhưng lần này nó không đẩy tay tôi ra nữa. Sợ nó suy nghĩ lung tung, tôi rón rén tránh xa đề tài thi cử:

- Này, trưa đi học về mày làm gì mà bảo là không có thì giờ học bài?

Không hiểu sao Lợi không đáp lời tôi, mặc dù tôi nghĩ là nó nghe rất rõ.

Tôi đá vào chân nó:

- Chắc hở tí thì giờ nào là mày ngồi viết truyện hả?

Lợi ngọ ngậy đầu và cúi nhìn tờ giấy trên tay, nhưng vẫn không hề nhếch môi. Trông nó như người thình lình bị á khẩu. Tôi chán quá, thay đổi câu hỏi:

- Nhà cậu mày ở đâu vậy?

*

* *

Câu họ Lợi ở Liễu Trì, cách đường quốc lộ khoảng ba cây số, so với nhà thằng Hòa thì gần trường hơn nhưng hằng ngày Lợi cuốc bộ nên nó phải tốn nhiều thì giờ hơn để đến lớp.Nó bảo tôi thế, tuy nhiên hôm nào Lợi viết được đoạn truyện mới, bọn tôi ôm cặp lò dò tới cổng đã thấy nó ngồi sẵn ngoài hiên đợi Xí Muội, cứ như nhà cậu nó ở ngay cạnh trường.

Hôm đầu tiên vào lớp, trông Lợi có vẻ ủ rũ, gương mặt trơn bóng của nó se lại như đau thương. Sau một thời gian đánh bạn với tụi tôi, lại bất ngờ trở thành văn sĩ được bạn bè ái mộ, Lợi tươi ra nhưng da dẻ lại sạm đi.

Tôi nhìn nó, thắc mắc:

- Chắc hôm nào mày cũng trốn ngủ trưa đi dang nắng phải không?

- …

- Mày đi bắn chim, bắn ổi, bắn xoài trộm trong vườn nhà hàng xóm chứ gì?

Mặc tôi hỏi hết câu này đến câu khác, Lợi vẫn im thít. Tôi thấy có lúc quai hàm nó nhúc nhích, nhưng rồi chờ hoài chẳng thấy nó ừ hử tiếng nào, làm như nó định trả lời tôi nhưng câu nói lại mắc kẹt đâu đó trong cổ.

Chỉ có tiếng trống vào lớp thay nó trả lời tôi và như chỉ đợi có vậy, nó bỏ tọt tờ giấy trên tay vào túi áo và đi thẳng một mạch.

Tôi nhìn theo Lợi, nhìn mái tóc hoe vàng như mớ rơm khô trên đầu nó, bân khuâng nghĩ: thằng này là học trò sao bộ dạng nó ngó giống… chàng chăn ngựa vậy ta!

Chàng chăn ngựa của Lợi chắc đẹp trai hơn Lợi, vì ở những phần tiếp theo, tình cảm của công chúa dành cho chàng dường như mỗi lúc một sâu đậm.

“Công chúa hỏi chàng trai vào sáng hôm sau khi họ gặp lại nhau ở cuối cánh đồng cỏ, nơi chàng chăn ngựa vẫn hay dắt cô đi hái hoa bông tai cài lên tóc, sau đó thích thú ngắm lũ bướm thay nhau lượn quanh cô mãi cho đến lúc cô vẫy tay chào tạm biệt chàng trai để quay về lâu đài.

Cách cô công chúa hỏi như đêm hôm qua không có chuyện gì xảy ra khiến chàng trai thốt nhiên bối rối. Chàng vò một chiếc lá trên tay, trả lời mà không nhìn công chúa:

- Tôi ngủ rất ngon, thưa công chúa!

- Ngươi quay mặt lại đi! – Đột nhiên công chúa nói.

Cô nói với ngữ điệu bình thường, thậm chí dịu dàng nhưng vì cô là công chúa, chàng trai cảm thấy đó là một mệnh lệnh.

Chàng quay lại, ngượng ngập, nhưng rồi trái tim chàng đập rộn, lần này đan xen cả cảm giác hân hoan khi chàng thấy công chúa đang chìa ra trước mặt chàng một con hạc giấy.

Bình Luận (1)

  1. user
    Nguyễn Tiến (2 tháng trước) Trả Lời

    hay nha

Thêm Bình Luận