Chương 15
Chúc Tử Lộ còn chưa kịp trả lời đã bị Lạc Thiệu Dã không biết đến từ lúc nào kéo vào trong lòng, đang kinh ngạc, Lạc Thiệu Dã đã mắng như tát nước vào mặt.
“Chúc Tử Lộ! Sao cậu lại ngốc như vậy? Bước đi thôi chân cũng xoắn lại, có…” Lạc Thiệu Dã nóng ruột kiểm tra Chúc Tử Lộ có ngã hay không tuy cực kỳ rõ ràng là không có. Chỉ là câu [có bị thương hay không] tiếp theo Lạc Thiệu Dã còn chưa kịp nói ra miệng, Chúc Tử Lộ đã tức giận giãy khỏi vòng tay cậu.
“Cậu mới ngu ngốc! Cậu chờ lát nữa nhất định sẽ trượt tay, bị cúp rớt trúng chân! Hừ!” Chúc Tử Lộ nói xong vẫn còn oán hận, trừng Lạc Thiệu Dã, cố đạp một cái rồi thong thả bước đi.
“A! Cậu còn đạp tôi? Chúc Tử Lộ…” Lạc Thiệu Dã ôm chân, nhìn bóng dáng Chúc Tử Lộ ưỡn ngực thẳng lưng đi ở đằng xa, khó tin mở to hai mắt.
Có lầm hay không? Cậu là quan tâm cậu ta mà? Cư nhiên còn cố sức đạp cậu như vậy!
Quay đầu, thấy thủ lĩnh quân địch chướng mắt kia vẻ mặt nín cười hình như thấy rất thú vị nhìn bọn họ, một nắm lửa vô danh trong lòng Lạc Thiệu Dã liền bắt đầu dấy lên.
“Cười P a cậu? Thủ hạ bại tướng.” Lạc Thiệu Dã chẳng đáng trừng đối phương, xoay người, thong thả chạy về.
“A?” Đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ bị mắng chửi nhưng không tức giận, trái lại lộ ra nụ cười cân nhắc nghiền ngẫm, quay đầu nhìn về phía bóng lưng Chúc Tử Lộ đằng xa, thấy cậu ta lại nghiêng ngả một chút rồi lập tức làm bộ như không có việc gì thẳng lưng lên cố tiếp tục đi nhanh, nhịn không được che miệng phì cười.
………
Bởi vì thi đấu bóng rổ lấy được toàn thắng, cọ rửa nỗi sỉ nhục ba năm trước vẫn liên tục chỉ đứng thứ hai, mọi người quyết định xuống núi hát hò ăn mừng.
Trái ngược với tâm tình hân hoan hưng phấn của mọi người, Chúc Tử Lộ trong lòng lại trăm ngàn lần không muốn.
Hát ~ mẹ ơi ~ bảo cậu tay không chặt gạch thì còn được, chính là đừng có bảo cậu ở trước mặt mọi người hát nha!
Từ lúc hát trước toàn bộ lớp nhạc ở tiểu học một lần xong, cậu liền thề đời này tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào nghe tiếng ca của mình hết.
Thế là, sau khi đi vào phòng hát siêu cấp xa hoa, Chúc Tử Lộ lập tức tìm một góc xa xôi, muốn điệu thấp nấp chính mình đi.
Mà buổi tối hôm nay Lạc Thiệu Dã được xem là diễn viên chính, là đại công thần giúp đội của ngành đoạt lại giải quán quân, toàn bộ mọi người đều bận rộn chúc mừng, lôi kéo cậu hát hò nói giỡn ồn ào uống rượu.
Trước cùng đội trưởng hát hai bài xong, Lạc Thiệu Dã ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt không tự giác liền nhìn về hướng Chúc Tử Lộ.
Bởi vì trên đường đến KTV Chúc Tử Lộ vẫn không phản ứng cậu, hiện tại lại trốn ở một góc, bộ dạng rầu rĩ không vui, Lạc Thiệu Dã cho rằng Chúc Tử Lộ còn đang giận mình. Vốn bản thân đang phát hỏa không muốn quản cậu ta, thế nhưng vừa nhìn thấy Chúc Tử Lộ một mình vùi trong sô pha đờ ra, tâm tình không biết vì sao liền nặng nề, high không nổi.
Haizzz…
Lạc Thiệu Dã dưới đáy lòng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp với bản thân, đi tìm Chúc Tử Lộ nói chuyện.
Chúc Tử Lộ nấp trong sô pha ăn đồ ăn uống nước trái cây, vừa nhấc đầu liền thấy Lạc Thiệu Dã đi về phía mình, tim đập thình thịch, khẩn trương nhảy lên liên tục.
Mẹ ơi ~ đừng có tới a! Bỏ đi a ~ bỏ đi! Rẽ sang một bên đi ~ đầu heo! Đừng có hại tôi mà ~ ~ ~ (> 0