Chương 2.1: Chơi đùa trong mộng

Qυầи ɭóŧ thiếu niên căng phồng bình thường, nhưng bên trong lại ngược lại giống như động đất cấp 8 vậy, động tác nam nhân càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, hô hấp của Hạ Thanh Hòa cũng ngày càng trầm tháp, eo càng nang cao, bàn chân non nóng chống trên khăn trải giường cọ xát liên tục, đột nhiên, nam nhân hung hăng nắm chặt, thiếu niên liền phát ra tiếng rên thật dài, vòng eo căng thành độ nhất định, mông nhỏ căng chặt, gương mặt tràn ngập tình sắc khi lêи đỉиɦ.

Nam nhân rút tay ra, mông Hạ Thanh Hòa vẫn cứ dâʍ đãиɠ lắc lư, qυყ đầυ tròn tròn trong qυầи ɭóŧ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, dươиɠ ѵậŧ hướng về phía bộ vị ướŧ áŧ lợi hại kia bắn ra, nam nhân ác liệt kéo qυầи ɭóŧ xuống dưới chân, vải dệt mềm mại che chắn âʍ ɦộ bị biến mất, lộ ra da^ʍ duyệt đang ướt dầm dề bên trong. Cái miệng nhỏ bé vì khẩn trương mà co lại, giống như đang hô hấp vậy.

Trong lúc ngủ mơ hồ bị đùa bỡn âm đế

Ngày hôm sau lúc Quý Bách tỉnh dậy đã là hơn 10 giờ, hắn mặt đầy bực bồi từ trên giường ngồi dậy, xoa cổ làm giảm bớt cảm giác mệt mỏi. Vừa quay đầu, liền phát hiện bức màn bị kéo ra, trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, Hạ Thanh Hòa đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh là một quyển sách, dường như sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi lên chỉ bật đèn bàn, bên cạnh đặt mấy hộp cơm.

Nghe được động tĩnh Quý Bách rời giường, Hạ Thanh Hòa cũng ngẩng đầu lên, trước sau như một lãnh đạm nói: “Cậu tỉnh rồi, tôi mua cho cậu cơm đó.”

Quý Bách cố ý nhìn kỹ hai mắt Hạ Thanh Hòa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt giống hệt như mỹ nhân cao lãnh bình thường hắn biết, nhìn không ra manh mói: “Nga, cảm ơn.”

Quý Bách nói xong ngáp một cái, dẫm lên cây thang lưu loát bò xuống giường, sinh viên tuổi trẻ khí thịnh hỏa vượng, trên người Qúy Bách không có mặc áo, thân thể rắn chắc gợi cảm trần trụi hiện ra, hạ thân cũng chỉ mặc một cái quần tứ giác rộng thùng thình, dươиɠ ѵậŧ do “chào cờ” mà hùng hổ dựng lên, trông nặng trĩu, đem qυყ đầυ đều lộ ra khỏi quần, bị nam nhân không chút thương tiếc ép trở về, lê dép đi rửa mặt.

Hạ Thanh Hòa dư quang khóe mắt cũng ngắm trọn một màn hình, hai mắt hơi trợn to, tỏ vẻ như không có việc gì bĩnh tĩnh xem sách, nhưng lại một chữ cũng xem không vào, các dây thần kinh truyền đến trung ương não cảnh tượng vừa rồi.

Thế mà lại lớn như vậy… Sao có thể lớn như vậy được chứ?

Nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ dưới hạ thân mình phát dục cũng chỉ giống tiểu kê ba, Hạ Thanh Hòa mím môi, có chút uể oải rũ lông mi xuống.

Quý Bách đóng cửa tiến WC rửa mặt, chốc lát liền truyền đến ấm thanh nước chảy. Hạ Thanh Hòa ở trong phòng ngủ nhíu mày, có chút không thoải mái cách áo xoa ngực, hơi hơi thở dốc.

Tối qua khi đang học từ đơn thì cậu đột nhiên phát bệnh, ngủ thẳng đến 6 giờ sáng hôm sau, vẫn là Qúy Bách đem cậu vác lên giường. Buổi sáng lúc Hạ Thanh Hòa tỉnh dậy vẫn còn mặc nguyên quần áo hôm qua, nịt ngực bọc cả một đêm, có thể vì nguyên nhân này, mà hôm nay hơi động một chút là vυ" liền đau không chịu được.

Bởi vì thật sự đau đến lợi hại, buổi sáng cậu nhân lúc đánh răng rửa mặt trốn ở trong WC cẩn thận kiểm tra nịt ngực mọt chút, hai nhũ hoa đáng thương quả nhiên bị có đến xanh tím xưng to, chằng chị vết nịt, cậu nâng hai bên ngực lên quay vè pghias gương, cảm thấy nghiêm trọng hơn so với mình nghĩ, nhưng rốt cuộc cả một đêm cũng không tháo ra, bị như vậy cũng là đương nhiên, bởi vậy cũng không để ý.

Chuyện khiến Hạ Thanh Hòa khó chịu nhất chính là, đêm qua cậu mông tinh.

Cơ thể cậu vốn đặc biệt, vốn dĩ cũng có thể dựa vào dươиɠ ѵậŧ phía dưới đạt khoias cảm, trừ khoảng thời gian dạy thì mới phát dục một trận kia, cậu rất ít khi muốn dậy sớm giải quyết phiền não trong qυầи ɭóŧ. Nhưng mà sau khi vào đại học, trong một tháng ngắn ngủi, cậu thế nhưng đã một tinh mười lần, tính đi tính lại thì là cách một ngày sẽ mộng tinh một lần.

Mà điều khiến cho cậu thẹn thùng chính là, trong một tháng này mỗi lần cậu mộng tinh sẽ không chỉ bắn tinh riêng, mà ngay cả phía dưới cũng có phản ứng, sau đó sẽ hơi trướng trướng, trong qυầи ɭóŧ ngoại trừ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c còn có sẽ có một mảng lớn nước màu trắng trong lưu lại, thời điểm Hạ Thanh giặt qυầи ɭóŧ thiếu chút nữ nhịn không được ấn đầu vào trong bồn cầu.

Tại sao lại như vậy…

Hạ thanh đang tự hỏi, đột nhiên của WC mở ra. Qúy Bạch một thân sạch sẽ thoải mái đi ra, đi ngang qua Hạ Thanh Hòa còn thuận tay xoa đầu mềm của cậu mấy phát: “Sớm a, đại học bá.”

Lần này lại quấy rầy cậu suy nghĩ, Hạ Thanh Hòa mím môi, nhỏ giọng đáp lại một câu: “Buổi sáng tốt lành.”

Quý Bách ngồi xuống mở hộp cơm ts, “Woa” một tiếng: “Bánh bao nhỏ à? Cái này rất khó mua đi, không phải nói mỗi ngày đều phải xếp hàng bài thật lâu sao?”

Hạ Thanh Hòatheo bản năng nói: “Cũng bình thường, hôm nay tôi dậy sớm, không có người.”

“Vậy cảm ơn nhiều nhé.” Quý Bách vui rạo rực cầm lấy một cái bánh bao nóng ấm cắn một miếng, lớp vỏ mỏng bên ngoài bị cắn vỡ, lớp canh tươi ngon tràn ngập khoang miệng, nam nhân hài lòng nheo mắt lại.

“Ăn ngon thật, tay nghề trường mình đúng là tuyệt thật.”

“Cậu đừng dùng tay cầm,” Hạ Thanh Hòa từ trong túi nilon lấy ra một đôi đũa, “Này.”

“Không sao đâu, tí tôi đi rửa tay.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Quý Bách vẫn nhận lấy đôi đũa Hạ Thanh Hòa đưa, còn kẹp một cái bánh bao lên nhưng không đưa lên miệng mình, mà đưa đến bên miệng Hạ Thanh Hòa.

Hạ Thanh Hòa tránh sang bên cạnh: “Tôi đã ăn rồi.”

Quý Bách cười dỗ cậu: “Ăn một cái thôi, tin tôi, ăn rất ngon đó.”

Đôi mắt đào hoa của nam nhân khi cười không mang lại cảm giác sắc bén mà là cảm giác thâm tình, khóe giống như mang theo mưa thuận gió hòa, ôn nhu sơ lãng. Hạ Thanh Hòa nhìn đến thất thần, không biết vì sao mà cứ thế mở miệng ra, cắn một miếng xuống chiếc đũa, canh trong bánh liền tràn vào trong miệng Hạ Thanh Hòa.

Bị nước canh tươi ngon cho một kích, Hạ Thanh mới bắt đầu hồi phục lại tinh thần.

Quý Bách một bên ăn một bên nhìn cậu cười: “Sao nào, ăn ngon đúng không?”

“… Ân.”

Hạ Thanh Hòa cúi đầu hết sức chuyên chú nhai bánh bao, trong đầu lại xuất hiện đủ loại suy nghĩ nhưng trước sau vẫn nghĩ không ra.

Buổi tối 8 giờ, ký túc xá sáng trưng một mảng, vài tiếng hô gọi bạn bè thỉnh thoảng vang lên, nào là thương lượng đi quán ăn khuya nào ngon, trên đường vô cùng đông, náo nhiệt vô cùng. Đối với tân sinh viên mà nói, buổi tối mới là chính thức bắt đầu sinh hoạt.

Nhưng mà lại có một gian phòng khác biệt hoàn toàn, chưa đến 8 giờ đã tắt đèn, cửa lớn đóng chặt. Mấy nam sinh trong đổi bóng rổ đẩy đẩy nhốn nháo đi tới, người còn chưa đến giọng đã đến trướ: “Quý Bách! Xuống lầu đi chơi đi!”

Đến gần vừa thấy mới phát hiện cửa khóa, đèn tắt.

Mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau.

“Mới giờ này đã ngủ rồi sao?”

“Không có khả năng.”

“Nói không chừng là còn chưa trở về, có phải đến thư viện hay không?”

“Haizz, đoán mò làm gì, gọi cho hắn thử xem.”

Một nam sinh trực tiếp lấy ra điện thoại gọi. Mấy người đợi một lát, vẫn không có ai nghe, trong phòng ngủ cũng không truyền đến tiếng chuông điện thoại.

“Không ai ở.”

“Má nó, tiểu tử này đi chỗ nào rồi? Giờ này rồi mà vẫn chưa trở về.”