Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người thanh niên tên là Fred Helen, 24 tuổi, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, nói với Ji Hyun: "Kim Ji Hyun! Bầy chó tới lần này thể lực không tệ chút nào, có tiến bộ."

Ji Hyun với đôi mắt sáng tinh anh trắng đen rõ ràng, chính là trên mi mắt còn lớp trang điểm, đôi mắt anh lúc này nheo lên đầy ý cười: "Đáng khen thưởng!"

Fred nhếch môi khinh bỉ: "Cẩn thận mạng của cậu đi, lúc bị tóm lại, lời khen thưởng lúc này thành trò cười nhất năm."

"Tới!" Fred hô một tiếng.

Ji Hyun ngoái đầu ra sau nhìn thấy hai chiếc ô tô chạy với tốc độ rất nhanh đuổi theo sau họ.

Ji Hyun thu hồi tầm mắt, bàn tay vỗ lên vai Fred: "Cắt đuôi đi."

Fred vẫn vẻ mặt khinh bỉ như cũ: "Đổi tài không?"

Ji Hyun trở tay ôm chặt lấy thắt lưng của Fred, cả người dán trên lưng của Fred nịnh nọt lấy lòng: "Lòng tin của tớ đặt nơi cậu."

Fred nhướng mày: "Ghê tởm! Cút!"

Fred tỏ ra ghét bỏ, hất vai nhưng rồi điều khiển xe tăng tốc lao đi. Tiếng động cơ xe rú lên vang to chấn động cả con đường.

* * *

Ở Việt Nam.

Trong tiệc cưới, vài đạo âm thanh lớn vang lên kèm theo đó là âm thanh loảng xoảng.

Linh Chi trợn trắng mắt kinh hoảng nhìn trên sân khấu. Chiếc bánh kem nằm bẹp dưới đất không còn nhận ra hình dáng ban đầu, bên cạnh là mảnh vỡ thủy tinh của những chiếc ly văng tung tóe.

Khách mời ai nấy đều kinh hồn bạt vía, sắc mặt kinh hãi đồng loạt đứng dậy dồn mắt nhìn về sân khấu. Trong mắt họ, Khánh Băng bấy giờ đứng hình bên xe đẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn đồ vật nằm ngổn ngang dưới đất.

Cùng thời gian này, tại nước Mỹ. Fred chở Ji Hyun dừng xe trước lối vào sân bay.

Ji Hyun vội vàng xuống xe.

Fred nhận lấy nón bảo hộ từ tay Ji Hyun, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, dặn dò: "Hộ chiếu của cậu tớ đi lấy. Trốn cho kỹ vào, đừng để bị tóm trước khi tớ quay lại."

Ji Hyun ảo não gật đầu: "Đã biết, đi đi."

Fred ghét bỏ nhìn Ji Hyun, quay đầu xe rời đi.

Ji Hyun nhìn theo, lẩm nhẩm: "Thật phiền."

Anh thở dài cúi đầu nhìn đến bản thân, rầu rĩ, bỗng nhiên cười nhạo bản thân: "Kim Ji Hyun mà cũng có lúc đến bộ đồ ra hồn còn không có, buồn cười đến cỡ nào."

Ngay thời điểm này ở Việt Nam, trong căn phòng của quản lý nhà hàng, bày biện đủ loại vật tư, kệ sách, giấy tờ..

Phạm Khánh Băng với một thân chật vật đầy vết bẩn đi vào. Ngay lập tức trước mắt cô thấy một xấp giấy bay tới trước mặt, hồn phách cô đều bị chấn kinh, thân thể nhanh nhẹn hơn bộ não, chạy nhanh sang một bên tránh được. Bên tai cô nghe thấy tiếng quát to giận dữ: "Phạm Khánh Băng!"

Còn bên phía Ji Hyun. Anh đi vào trung tâm thương mại, trên mặt đã tẩy trang sạch sẽ, trên người cũng đổi trang phục khác, tay xách vài túi đồ vui vẻ bước đi. Anh hứng khởi đảo mắt nhìn lung tung.

Thình lình một bàn tay xuất hiện từ sau vỗ lên vai anh. Anh đứng hình, nghe thấy tiếng người nọ gọi: "Cậu Ji Hyun!"

Ji Hyun nhíu mày nhưng cũng chỉ trong giây lát, ngay tức thì trong mắt lộ tia sắc bén quyết đoán, nở nụ cười nhạt: "Đội trưởng Hong, lâu ngày không gặp, phản ứng nhanh nhạy hơn xưa rồi. Rất không tồi!"

Anh buông tay thả túi đồ đang cầm rơi xuống. Bàn tay đưa lên chụp lấy tay người nọ đang đặt trên vai anh, đồng thời cũng xoay người lại, trước mắt liền thấy người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng chững chạc.

Hong Won Sub, 32 tuổi, sắc diện lãnh tĩnh, dáng vẻ chính trực, thân thủ nhanh nhẹ tránh đi thế công của Ji Hyun, đồng thời không quên tán thưởng: "Cậu Ji Hyun so với xưa càng có tiến bộ, chỉ là.. cậu Ji Hyun lần này tôi sẽ không nương tay." Nói rồi hắn tung ra thế công đáp trả.

Cả hai vừa ra đòn giao thủ với nhau vừa trò chuyện, chiêu thế ra nhanh, sắc bén, nhưng không nhằm vào chỗ hiểm của đối phương.

Ji Hyun vô lại cười cợt: "Tiếc quá! Đội trưởng Hong không thể được như ý nguyện rồi. Kim Ji Hyun tôi một khi đã không muốn, dù ông trời có sập, tôi vẫn chính là không thay đổi."

Hong Won Sub với mặt không đổi sắc nghiêm túc đáp lời: "Cậu Ji Hyun, nhiều năm như thế cậu không nhớ bà chủ sao? Bà chủ vô cùng nhớ cậu, sức khỏe so với lúc trước đều kém đi một chút."

Ji Hyun cười càng sâu: "Cũng không phải chỉ có mình tôi là con, có đúng không? Phu nhân Kim chỉ là nhất thời tự do không thể như ý nhưng cuộc sống hằng ngày nhất định đều không tồi, Kim Ji Wook ở đó mà, ngay bên cạnh."

Đột nhiên Ji Hyun ra đòn vào vị trí hung hiểm của đối phương. Hong Won Sub giật mình kinh hãi nhanh nhẹn né tránh, đồng thời tiếp tục khuyên nhủ: "Cậu Ji Hyun, cậu biết rõ cậu và giám đốc không giống nhau."

Ji Hyun cười to, vô cùng ngả ngớn nói: "Đương nhiên, chúng tôi là hai cá thể khác biệt nha."

Bỗng dưng đôi mắt của Hong Won Sub trợn tròn, thân hình hắn đột nhiên lung lay ngã sấp mặt xuống nền. Ji Hyun ngây người, sửng sốt nhìn xuống Hong Won Sub, rồi anh chuyển mắt lên liền thấy Fred đứng phía sau hắn. Ánh mắt Ji hyun dại ra thấy Fred giơ chân cao dẫm mạnh một cái xuống lưng Hong Won Sub.

Ngay sau đó, Fred đỡ Ji Hyun ngồi lên yên sau xe mô tô, rồi hắn lập tức ngồi lên xe, rồ ga. Tiếng động cơ rú lên, lao đi.

Hong Won Sub chật vật lao ra ngoài cửa, chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của họ.
« Chương TrướcChương Tiếp »