Chiếc xe tải đông lạnh lao tới. Cách đầu xe một đoạn ngắn, đứa trẻ tầm 3 tuổi đang từng bước chậm chạp vừa đi vừa khóc. Tiếng còi xe vang inh ỏi.
Khánh Băng từ phía sau cậu bé lao tới, cô sợ hãi liếc nhìn qua đầu xe một chút rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt dừng lại trên người cậu bé, cánh tay dang ra chụp lấy cậu bé bồng lên thật nhanh, xoay người tiến về trước một bước. Vừa lúc đằng sau lưng cô, chiếc xe tải băng ngang qua.
Bàn tay ôm đứa bé của cô run lẩy bẩy, mặt cô tái nhợt, bờ môi run run, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh hoảng, đôi chân cô run rẩy cất bước chậm rãi. Đột nhiên thân hình cô chao đảo, khuỵu gối xuống. Cô khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn xuống thì thấy đầu gối của mình chà xát xuống nền gạch, một bên chiếc giày quai bị đứt.
Tiếng cậu bé sợ hãi mếu máo khóc to, liên tục gọi: "Mẹ ơi.. mẹ ơi.."
Khánh Băng hoàn hồn, đưa bàn tay run run chậm rãi nâng lên vỗ từng nhịp từng nhịp lên lưng bé: "Ngoan nha, ngoan nha.. không sợ, không sợ." Cô nâng người đứng dậy, chân lê từng bước vào vỉa hè.
Tuấn Hào chạy tới dừng trước mặt cô, nét mặt anh hốt hoảng.
Khánh Băng ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi chậm chạm cúi người xuống, thả cậu bé đứng xuống vỉa hè. Cậu bé mếu máo khóc: "Mẹ.. mẹ.."
Cô quỳ gối xuống, ôm cậu bé vào lòng vuốt sau lưng dỗ dành: "Con nín giỏi nè! Không sao, không sao rồi!"
Tuấn Hào nhìn cô tâm tư thở phào một cái, bất giác mỉm cười.
Sau đó cả hai đưa bé vào trung tâm thương mại. Khánh Băng bế cậu bé trên tay đứng đối diện chú bảo vệ đã lớn tuổi, mỉm cười lịch thiệp: "Bé bị lạc mẹ, sém chút bị tai nạn rồi. Chú thông báo tìm mẹ giúp bé ạ."
Chú bảo vệ đỡ lấy cậu bé từ Khánh Băng và bế trên tay: "Chú biết rồi."
"Dạ, con cảm ơn!"
Cô chuyển mắt nhìn sang bé, mỉm cười, tay chào với cậu bé: "Ngoan nhé! Bye bye!" Cô xoay người ra sau liền thấy Tuấn Hào đứng mỉm cười với mình. Cô ngượng ngùng cúi mặt xuống, đẩy chân mang chiếc giày bị đứt quai giấu sau chân kia.
Tuấn Hào liếc mắt nhìn xuống thấy đầu gối bên phải của Khánh Băng đang rỉ máu và chiếc giày đứt quai đang được cô giấu phía sau chân nọ. Anh bước đến gần cô hơn, nhướng mày hỏi: "Cô tự đi được không đấy? Lưng của tôi cao quý lắm, cô leo lên không được đâu."
Khánh Băng lườm anh một cái: "Ai cần anh cõng chứ?"
Cô bĩu môi, khom người, vươn tay tháo đôi giày ra cầm trên tay rồi từ từ đứng thẳng người lại, chậm rãi lê cái chân bị đau từng bước bước ngang qua Tuấn Hào, trừng mắt nhìn anh một cái rồi bỏ đi trước.
Tuấn Hào nhìn theo cô, nhoẻn miệng cười.
* * *
Hai người dừng chân ở một quán cà phê có không gian thoáng đãng, xung quanh có vài bàn khách đang ngồi trò chuyện.
Ở một bàn đặt cạnh tường, Tuấn Hào đứng sau lưng Khánh Băng, hai tay đặt lên vai cô ấn người cô ngồi xuống ghế sau đó xoay người bước sang bên kia bàn, ngồi xuống ghế đối diện với cô.
Cô nhân viên phục vụ bưng khay đựng hai ly trà đến bên bàn của Tuấn Hào và Khánh Băng, để lần lượt từng ly xuống bàn.
Tuấn Hào ngước nhìn cô nhân viên phục vụ: "Hai cà phê American! Một có sữa, một không."
Cô nhân viên phục vụ mỉm cười, cúi đầu chào hai người, cầm khay lui vào bên trong.
Khánh Băng nhìn theo cô phục vụ vừa đi khuất, liền ngoảnh mặt lại liếc xéo Tuấn Hào, giọng điệu càu nhàu: "Sao anh chưa hỏi tôi mà đã tự quyết định?"
Tuấn Hào ngây ra một chút, chột dạ sượng sùng cúi đầu.
Khánh Băng dẩu môi, toan nói thì trước mắt cô thấy anh đột nhiên cúi người xuống gầm bàn với tay nhặt chiếc giày đứt quai để dưới chân của cô lên săm soi chăm chú. Cô nghi hoặc, hỏi: "Anh làm cái quái gì vậy?"
Tuấn Hào im lặng, cầm chiếc giày lật qua lật lại ngắm nghía một chút. Bỗng anh đặt chiếc giày vào lòng bàn tay mình, khẽ nhíu mày.
Khánh Băng nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng. Cô bối rối chồm người tới đưa tay giật lại chiếc giày thả xuống nền dưới chân mình, lơ đãng ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt Tuấn Hào dừng tại chiếc giày của cô: "Chân cô nhỏ thật đấy, phải mua giày tốt vào chứ. Vì là loại bình thường nên mới nhanh hỏng vậy đó."
Vẻ mặt Khánh Băng có chút buồn bực, cáu kỉnh: "Vâng, cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Tuấn Hào nâng cằm, hứng thú quan sát vẻ mặt của cô.
Cô nhân viên phục vụ đến, bưng khay đựng hai tách cà phê, lần lượt đặt từng tách xuống bàn rồi lui đi.
Tuấn Hào liếc ánh mắt nhìn xuống chỗ đầu gối đang rỉ máu của Khánh Băng giậy lát. Chợt anh đứng bật dậy rời khỏi ghế ngồi.
Khánh Băng ngước mắt khó hiểu nhìn anh.
Tuấn Hào nói: "Cô ngồi đây đợi tôi một chút, tôi ra ngoài một lát."
Khánh Băng gật đầu, thu hồi ánh mắt, vươn tay cầm tách cà phê đưa lên môi: "Được, anh cứ tự nhiên."
Ngay ở cửa ra vào quán, Tuấn Hào vội vàng đẩy cánh cửa bước ra vừa lúc Vũ Đằng cũng đang từ bên ngoài bước vào. Hắn ta choàng tay ôm cô gái, tên là Khả Vân, có vẻ ngoài xinh xắn, ăn mặc sành điệu. Hắn vừa đi vừa hôn nhẹ lên má của cô.
Tuấn Hào đi ngang qua hắn ta. Vai anh vô tình va vào vai của hắn. Vũ Đằng nhíu mày khó chịu, trừng mắt với Tuấn Hào.
Tuấn Hào lập tức xoay người lại nhìn hắn, hơi cúi đầu một chút (nói bằng tiếng Anh): "Xin lỗi!", sau đó anh xoay người vội vã rời đi ngay.
Khả Vân trong vòng tay của Vũ Đằng nhìn theo Tuấn Hào, không khỏi trầm trồ: "Đẹp trai quá đi! Chắc là người Hàn Quốc."
Vũ Đằng nghiêng đầu, tà tà mỉm cười, véo mũi cô một cái, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn cô: "Em có cần anh chạy theo hắn ta lấy số điện thoại giúp em không?"
Khả Vân ôm sát lấy cánh tay hắn, nửa thân trên tựa hẳn lên người hắn, lay lay người hắn, chu môi nũng nịu: "Anh giận rồi à? Em xin lỗi mà.. không giận nữa nhé, hửm?"
Hắn híp mắt nhìn cô, nở nụ cười vừa lòng: "Xem như em còn biết điều, đi thôi."
Khả Vân cười tươi, đáp lại: "Vâng."
Nói rồi cả hai tiếp tục đi vào bên trong quán.