Chương 1.2

Nhìn Lý Minh Vạn tức muốn hộc máu đi lầu hai thay quần áo, Úc Cảnh xoa xoa huyệt thái dương đang trướng đau của mình, làm lơ mọi ánh nhìn khác thường hướng về phía cậu, bắt đầu sửa sang lại những mảnh ký ức hỗn loạn trong đầu.

“Con đang làm gì thế!”

Bỗng một đôi tay túm chặt lấy cổ áo cậu.

Lại tới?

Trên trán Úc Cảnh liền muốn nổi gân xanh, nếu người này còn tưởng muốn chuốc rượu cậu, hôm nay cậu nhất định phải cho hắn uống tới lúc trúng độc mới thôi.

Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng, khí chất nho nhã mơ hồ có thể thấy được một tia tức giận. Trong đầu ký ức lại bắt đầu ầm ầm bùng nổ, phảng phất như một chiếc búa nện vào đầu, làm Úc Cảnh cảm thấy như bị giáng một đòn nặng nề vào đầu.

Cậu cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh: “Ba.”

Người đàn ông mặt mày âm trầm: “Ta đưa con ra ngoài trải nghiệm học hỏi , con cứ như vậy hồ nháo làm bại hoại thanh danh của Úc gia, Úc Cảnh, cánh của con cứng rồi phải không!”

Úc Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, hất đôi tay của người ba này ra, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào vách tường.

Cậu đã chết, phỏng chừng bệnh viện không cứu được nữa, cho nên cậu xuyên tới mấy ngàn năm sau, nhập vào một người trùng họ trùng tên.

Thân thể của nguyên chủ cũng tên là Úc Cảnh, 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm trong xã hội xã hội, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu sự bố trí như con rối.

Ba của cậu, Úc Tuy An là một đạo diễn, không lâu trước đây nhờ bộ【Giải mã Hoa Hạ】nên cầm được giải đạo diễn xuất sắc nhất, thu được vô số lời mời, giờ đây đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp.

Đến nỗi mục đích hôm nay cậu tới nơi này, là vì Úc Tuy An nói để cho cậu học hỏi trải nghiệm trong vòng tròn xã hội thượng lưu này.

Nghĩ đến đây, Úc Cảnh liền cảm thấy bụng cồn cào.

Nguyên chủ biết Úc Tuy An không có nói thật, nhưng cậu không có nhân mạch, tiền tài quyền lực. Những thứ đó đều nằm ở trong tay phụ thân cùng mẹ kế, nên nếu muốn trở nên nổi bật, chỉ có thể tạm thời chịu đựng sự ghê tởm này mà nghe lời, chỉ là không nghĩ tới Úc Tuy An so với nguyên chủ tưởng tượng càng thêm không có nhân tính.

“Chó má nó chứ trải nghiệm học hỏi” Úc Cảnh nện một quyền vào cằm Úc Tuy An, “Ông đem con trai của mình ném ở một bên, trơ mắt xem người khác chuốc rượu hắn, tên mập mạp kia tâm tư đều viết ở trên mặt, đừng có nói cho tôi ông không phát hiện hắn có cái ý nghĩ gì!”

Vì lý do gia đình nên "Úc Cảnh" có tính cách thẹn thùng, thậm chí có chút nhát gan, khi bị ép uống ly rượu đầu tiên, hắn liền hướng ba mình cầu cứu.

Úc Tuy An làm bộ không nhìn thấy xoay người lại, trực tiếp thọc một đao vào trong tim nguyên chủ.

Úc Cảnh sức lực không lớn, một quyền đánh vào cằm Úc Tuy An liền giống như gãi ngứa, dù vậy Úc Tuy An phảng phất như đã phải chịu vũ nhục cực độ, gương mặt hơi hơi vặn vẹo, theo bản năng giơ bàn tay lên.

Úc Cảnh cười nhạo, chủ động thò lại gần, “Đánh đi, ông dám đánh sao?”

Úc gia bối cảnh khồng thua kém gì so với tên mập mạp Lý Minh Vạn, khi Úc Cảnh bị chuốc rượu Úc Tuy An lại lựa chọn làm như không thấy, chỉ là bởi vì Úc Cảnh không đáng làm hắn cùng người khác trở mặt mà thôi.

“Cùng ta đi xin lỗi” Úc Tuy An thấp giọng cảnh cáo, “Có chuyện gì về nhà lại nói.”

Một người trẻ tuổi bên cạnh thấy thế, vội vàng đi lên khuyên: “Đúng vậy ca, chủ tịch Lý chỉ là chơi không biết nặng nhẹ, anh đừng để ở trong lòng, chỉ là uống hai ly rượu mà thôi.”

Úc Cảnh liếc mắt nhìn hắn: “Nói thì dễ nghe quá, vậy ngươi thử đi”.

“Ca ca” Người trẻ tuổi trừng lớn đôi mắt, không thể tin được Úc Cảnh lại dám nói như vậy với hắn.

Ánh mắt Úc Cảnh dừng lại ở trên người người nọ, người tới thừa hưởng vẻ ngoài ưa nhìn từ Úc Tuy An, khuôn mặt thanh tú, lông mày hơi hơi cau lại, một đôi mắt to tròn với vẻ nhút nhát sợ sệt nhìn chằm chằm mọi người.

Đây không phải là "đệ đệ" tốt Úc Bạch của nguyên chủ sao.

Mẫu thân Lục Tuyết của nguyên chủ sinh hạ cậu xong liền qua đời, Úc Tuy An không có đem cậu giao cho bảo mẫu người máy. Mà lại đưa nguyên chủ cho người bạn thân khuê mật của Lục Tuyết là Diêu Thanh chăm sóc cậu, sau này Diêu Thanh lại trở thành mẹ kế của cậu.

Khi còn nhỏ nguyên chủ không hiểu chuyện, không rõ ràng vì cái gì là mẹ kế mà tuổi tác của Úc Bạch lại lớn hơn hai tuổi so với cậu .

Lớn rồi mới biết được, Úc Tuy An tuy cùng Lục Tuyết kết hôn trước, nhưng đã quen với Diêu Thanh trước khi kết hôn, chỉ là Diêu Thanh không thân phận không bối cảnh, Úc Tuy An lúc này mới xoay người theo đuổi đại tiểu thư Lục gia là Lục Tuyết.

Sau này Úc Tuy An nhờ có sự giúp đỡ của Lục gia công thành danh toại, Lục Tuyết vừa chết, hắn liền tuyên truyền với bên ngoài là chính mình không thể một mình chăm sóc con nhỏ, thành công đem Diêu Thanh nghênh đón vào nhà.

Úc Tuy An giả vờ làm ra bộ dạng thương tâm quá độ đem chính mình nhốt ở trong nhà, kỳ thật là để tránh đi tầm mắt của đại chúng, đem Úc Bạch giấu đi, chờ đến khi hai đứa nhỏ đều lớn, tuổi tác thoạt nhìn không sai biệt lắm, lúc này mới một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Đừng, tôi gánh không nổi một tiếng ca ca này đâu ”Úc Cảnh cười nhạo, ánh mắt lạnh băng nhìn đến khi Úc Bạch theo bản năng lui ra phía sau một bước, “Tôi nên gọi anh một tiếng ca ca mới đúng, ba người thấy đúng không.”

Nghe được lời này, Úc Bạch sắc mặt hồng hào thoáng chốc trở nên trắng bệch, tránh ở phía sau Úc Tuy An, gương mặt cuối xuống, làm người khác không thấy rõ mặt mày biểu tình.

Úc Tuy An sắc mặt hoàn toàn thay đổi, những lời xì xầm trong bữa tiệc dần dần khuếch đại, làm lưng hắn như bị kim chích: “Úc Cảnh, con rốt cuộc đang nháo cái gì!”

Hắn thấp giọng quát, đôi tay đặt ở bên cạnh bởi vì phẫn nộ mà run rẩy kịch liệt.

“Tôi nháo cái gì?”

Đã chịu ảnh hưởng bởi nguyên chủ, ký ức "Úc Cảnh" tránh ở một góc khóc thút thít làm tâm cậu loạn thành một đoàn: “Hôm nay nếu đổi thành Úc Bạch, ông sẽ mặc kệ để tên mập mạp kia chuốc rượu hắn sao?”

Úc Cảnh từng bước ép sát, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Tuy An, cậu hỏi ra câu mà nguyên chủ vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Bởi vì tôi không có tinh thần lực, cho nên ông từ bỏ tôi, chuẩn bị đem tôi đưa đến trên giường cho tên mập kia?”

“Chỉ là bởi vì tôi không có tinh thần lực?”

Diêu Thanh là bạch nguyệt quang thời học sinh của Úc Tuy An, con trai Úc Bạch của hai người cũng là bảo bối của Úc Tuy An.

Úc Tuy An yêu thương hắn, đem tất cả tâm huyết đều trút xuống ở trên người hắn.

Kia "Úc Cảnh" đâu, cậu không phải con trai của hắn sao? Không đau cũng không sao, vì cái gì phải đẩy cậu vào hố lửa!

Úc Tuy An hít sâu: “Chỉ là uống hai ly rượu mà thôi, ta dặn dò qua em của con, làm hắn tùy thời chú ý tới con, một khi con uống say liền mang con về nhà”.

Kêu Úc Bạch nhìn cậu?

Hắn còn ước gì nguyên chủ chết đi, sao có thể để ở trong lòng.

Úc Cảnh dám nói, nếu cậu uống say bị người ta mang đi, Úc Bạch không chỉ không ngăn cản, thậm chí còn giúp đỡ giấu Úc Tuy An.

Chỉ có thể dựa vào bức tường chống đỡ thân thể Úc Cảnh phát ra tiếng cười, trên mặt là biểu tình khinh thường làm Úc Tuy An cả người đều không được tự nhiên.

“Tóm lại, có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói, ”Úc Tuy An đông cứng mà nói sang chuyện khác, “Trước tiên cùng ta đi xin lỗi”.

Úc Cảnh lười biếng đứng thẳng dậy, “Hảo a, đi thôi.”

Trò khôi hài liền cứ vậy mà lắng xuống, âm nhạc nhẹ nhàng mơ hồ vang lên trong bữa tiệc, tên chuốc rượu Úc Cảnh vừa rồi đã thay xong bộ quần áo mới, biểu tình âm trầm ngồi ở chỗ kia.

Nhìn thấy Úc Tuy An mang theo Úc Cảnh cùng Úc Bạch lại đây, cặp mắt đen như hạt đậu nhỏ lướt qua người cậu với Úc Bạch.

Úc Tuy An theo bản năng đem Úc Bạch che chở ở phía sau, Úc Cảnh đi sau một bước cứ như vậy lộ ra ngoài trước mắt hắn.

“Tiểu Cảnh, chú chỉ là cùng con đùa giỡn, chơi không nổi lần sau cũng đừng tới”. Lý Minh Vạn sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt nặng nề.

Nguyên chủ cắn răng tham gia yến hội lần này, chính là tưởng kết giao được với một ít nhân mạch, vì để chuẩn bị cho sau này có thể thoát ly khỏi Úc gia. Nếu đổi thành ai khác, nghe được lời này của Lý Minh Vạn trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy bất lực.

Đáng tiếc, đứng ở đây chính là Úc Cảnh.

“Như chú Lý đã nói, cháu cũng là cùng chú chơi đùa thôi, chính là chơi quá cao hứng, nên ra tay không biết nặng nhẹ, chú Lý sẽ không trách cháu chứ”. Úc Cảnh cười hì hì đem nguyên văn trả lại cho hắn.

Lý Minh Vạn nghẹn ngào, da mặt hơi hơi run rẩy, nhìn gương mặt cười tươi kia, trong lòng giống như bị một tiểu miêu cào qua.

“Tiểu Cảnh cháu làm hỏng quần áo do dì cháu thiết kế cho thúc rồi, chú đương nhiên sẽ sinh khí”, Lý Minh Vạn ngoài mặt cười nhưng trong không cười, “Tự phạt ba ly ta liền không so đo với cháu nữa.”

Một lọ rượu trắng cao dày đặt ở trên bàn.

Úc Cảnh mặt không đổi sắc đi qua lấy, bình rượu từ tay trái đổi sang tay phải, xác định cái chai có trọng lượng vừa đủ, cậu liền nhếch khóe miệng, nhắm ngay đầu Lý Minh Vạn dùng sức đập mạnh vào đầu hắn.

“Phạt cha ngươi! Lão bà nhà ngươi có biết ngươi ăn mặc quần áo nàng thiết kế ra ngoài lêu lổng không!”

Bình rượu nặng cùng với Úc Cảnh ra sức đập, Lý Minh Vạn không kịp ậm ừ, trợn mắt rồi bất tỉnh, màu đỏ tươi của máu cứ trào ra, thực mau liền hình thành một vũng máu ở dưới sàn.

“A a a a a” nữ nhân bên cạnh Lý Minh Vạn sợ tới mức tái mặt, thét lên một tiếng chói tai.

Các nhân vật quyền quý trong yến hội bị động tĩnh này hấp dẫn, dần dần hướng đến bên này.

Úc Tuy An cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo ra phía sau rồi ngã xuống.