Chương 4:

Người nọ mặc y phục trắng từ giữa không trung hạ xuống , đứng trên nóc nhà. Phía sau lưng, treo một vầng trăng tròn sáng tỏ. Hắn nói: “Các vị nhân sĩ ở đây, ngày thường luôn tự xưng nhân sĩ chính đạo. Hôm nay ta ngược lại muốn hỏi một câu, các vị sau khi công chiếm Thiên Ngục giáo, gϊếŧ người khắp thành, ngay cả phụ nữ trẻ nhỏ đều không bỏ qua, có điểm nào được xưng là chính đạo?”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bàn tán ồn ào. Chung quy lúc trước trên giang hồ chuyện Thiên Ngục giáo bị diệt được truyền huyên náo, nhưng đa phần chỉ biết kết quả một trận chiến Vong Tình nhai, cũng không rõ chi tiết lúc ấy như thế nào.

Âu Dương Vũ nhìn thoáng xung quanh, sắc mặt tái mét, cao giọng: “Ngươi là người nào? Ta cùng với chư vị chưởng môn đây rốt cuộc làm việc gì, há để cho kẻ chỉ giấu đầu lộ đuôi như ngươi nghi ngờ?”

Lý Chí Bình cũng đứng dậy lên tiếng: “Các hạ rốt cuộc được người nào che giấu? Hay là dư nghiệt Thiên Ngục cho các hạ điều ưu việt gì? Mọi người đều biết, hôm qua Tả hộ pháp Thiên Ngục giáo từ Ngự Kiếm sơn trang đào thoát, như ta chứng kiến, các hạ tám phần là bị tên Tả hộ pháp đào thoát kia dùng quái thuật mê hoặc tâm trí, trở nên không biết phân biệt đen trắng, đem giặc nhận nhầm, che chở vài kẻ tà ma ngoại đạo.”

Người nọ ngửa mặt cười to: “Không phân biệt đen trắng? Đem giặc nhận nhầm? Lý chưởng môn quả nhiên có tài ăn nói! Đáng tiếc,” Giọng nói hắn lạnh xuống: “Sự tình trong lời nói của ta, đều do ta tận mắt nhìn thấy ở Thiên Ngục giáo.”

Phía dưới đột nhiên có người hô một câu: “Nghe nói mấy ngày hôm trước Thiên Ngục giáo bị ngọn lửa lớn thiêu rụi, ngươi là từ nơi nào mà thấy?”

Lập tức có người thêm vào: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng nghe nói chuyện này.”

Khuôn mặt căng thẳng của Âu Dương Vũ lơi lỏng xuống, vừa tính toán khiến người đem vị áo trắng không thỉnh tên tuổi “Mời đi”, lại nghe phía dưới bàn tán lần nữa.

“A, người này…… Sẽ không là vị kia đi?”

“Ngươi là nói……”

“Đúng, ngươi càng nói ta càng cảm giác giống, mấy năm trước khi hắn đến phái chúng ta tỉ thí một mình, ta từ xa nhìn thoáng qua, người nọ lúc ấy cũng một bộ trang phục như vậy.”

“Đúng rồi, ta có bằng hữu ở thị trấn Mục Dã dưới Vong Tình nhai, nghe gã kể, ngày Thiên Ngục giáo châm lửa, có người từ xa xa trông thấy, bên trong ánh lửa có một bóng trắng.”

Âu Dương Vũ nhìn lại, thân hình này, trang phục này, cơ hồ giống như đúc giáo chủ Phong Ngâm Nhã Thiên Ngục giáo! Một trận chiến ở Vong Tình nhai, là ác mộng đời này của gã, nội lực cao thâm như vậy, chiêu thức kinh tài tuyệt diễm như vậy (tài hoa xuất chúng hơn người), chỉ vỏn vẹn mười chiêu, đã đánh vỡ tự tin nhiều năm tập võ tới nay của gã.

Nếu như không có Liễu Trường Ninh, Âu Dương Vũ theo bản năng nhìn sang Liễu Trường Ninh bên cạnh, ai có thể nghĩ đến, lúc ấy gϊếŧ Phong Ngâm Nhã, dĩ nhiên là người này, một thiếu chủ Ngự Kiếm sơn trang cơ hồ vô danh hơn hai mươi năm trước, đến nay lại được xưng Bình Thu đại hiệp Liễu Trường Ninh.

Âu Dương Vũ còn nhớ rõ khi Liễu Trường Ninh cắm thanh đoản kiếm vào bụng Phong Ngâm Nhã, biểu tình đối phương không thể tin, trái với đôi mắt dường như đóng băng của Liễu Trường Ninh. Hoàn toàn không phả ánh nhìn của một con người, ngay cả dã thú đều không tính, ít nhất dã thú còn cần đồng loại, có khát vọng sinh sống, nhưng đôi mắt này thì không, bên trong cái gì cũng không có. Gã nghĩ đến chuyện này, không khỏi rùng mình một cái.

Gió đêm thổi qua, tóc dài tản ra tán loạn, người nọ nói: “Âu Dương Vũ, ngươi hay không dám thề trước mặt võ lâm hào kiệt khắp thiên hạ, ngươi chưa bao giờ gϊếŧ hại phụ nữ trẻ em trong Thiên Ngục giáo?”

Âu Dương Vũ cảm thấy khϊếp đảm: Chẳng lẽ hắn thật là Phong Ngâm Nhã? Phong Ngâm Nhã thế nhưng không chết? Sợ hãi trong mắt như muốn tràn ra, há mồm phản bác: “Trên dưới Thiên Ngục giáo đều là tà ma ngoại đạo, mỗi người đều muốn tru diệt.”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Nói như vậy, các ngươi thừa nhận?”

Lý Chí Bình giành nói: “Ngươi Thiên Ngục yêu nhân (kẻ gian mê hoặc lòng người) này, chớ có ngậm máu phun người, mấy người chúng ta chưa từng thừa nhận việc này. Ngươi một kẻ vô danh tiểu tốt cũng dám đến chất vấn chúng ta?”

La Quân Tề nhận thấy tình hình dần trở nên không thể khống chế, bước lên phía trước hai bước, nói với Liễu Trường Ninh: “Liễu trang chủ, nơi này là địa bàn của ngài, ngài xem hiện tại làm thế nào?”

Liễu Trường Ninh dường như không nghe thấy, biểu tình trên mặt y tựa hồ đã bị đông kết, thân thể cũng cứng đờ, chỉ có trong đôi mắt kia, có chút mê mang, có chút giãy dụa, còn có chút cảm xúc nói không rõ tả không được.

La Quân Tề gọi ba tiếng cũng không thấy y trả lời, kinh ngạc phẩy tay trước mặt Liễu Trường Ninh: “Liễu trang chủ?”

“Trường Ninh,” Ngọc Oánh Oánh đi lên trước, chạm tay Liễu Trường Ninh, “Chàng làm sao vậy?”

Liễu Trường Ninh như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cảm xúc nơi đáy mắt lập tức biến mất, khôi phục bộ dáng một công tử thế gia ôn văn nho nhã: “Làm sao, Oánh Oánh?”

Ngọc Oánh Oánh sóng mắt uyển chuyển như nước: “Chàng vừa rồi nghĩ gì đâu? Nghĩ như vậy mê mẩn, La chưởng môn gọi chàng vài tiếng, chàng đều chưa phản ứng.”

Liễu Trường Ninh cười xin lỗi La Quân Tề: “Xin lỗi, vừa rồi tại hạ thất thần. Không biết La chưởng môn có chuyện gì?”

La Quân Tề đảo mắt qua lại kẻ lạ mặt và Âu Dương Vũ: “Này…… Liễu trang chủ ngươi xem……” Gã có thể nhìn ra, rõ ràng Âu Dương Vũ chống không được thế công của người kia.

Liễu Trường Ninh trấn an: “Không tất sốt ruột, việc này ta tự có chủ ý.” Ngẩng đầu, hai mắt không chớp nhìn phía trên nóc nhà, nơi người kia chắp tay sau lưng mà đứng.

Hắn nâng tay phải, chiếc mũ rơi xuống từ nóc nhà, nương vào ánh trăng, mọi người phía dưới rốt cuộc thấy rõ dung mạo hắn: Khuôn mặt anh tuấn, mũi thẳng tắp, môi mỏng nhợt nhạt.

Đây chính là giáo chủ Thiên Ngục giáo, võ học đệ nhất thiên hạ, “Phong Ngâm Nhã”.

Âu Dương Vũ “A” một tiếng lui về phía sau, chỉ “Phong Ngâm Nhã”: “Ngươi…… Ta rõ ràng tận mắt chứng kiến ngươi ngã xuống Vong Tình nhai.”

Sắc mặt Lý Chí Bình cũng trở nên cực kì khó coi: “Đường đường giáo chủ một giáo, thế nhưng giả chết!”

Người bên dưới cũng hô nhỏ: “Thật là giáo chủ Thiên Ngục giáo.”

Hai chân La Quân Tề như nhũn ra: “Hắn…… Hắn đến báo thù ……”

“Phong Ngâm Nhã” đôi mắt lạnh lùng, quét xung quanh, nhìn Âu Dương Vũ, châm chọc: “Âu Dương minh chủ, tư vị vụиɠ ŧяộʍ sau lưng vị phu nhân vất vả vì ngươi như thế nào? Bổn tọa nghe nói tiểu tình nhân kia của ngươi giống như mang thai, ngươi năm nay gần ba mươi lại chưa có con nối dõi, quả thật cam lòng?”

Nói xong không để ý mặt mày Âu Dương Vũ tím tái, tiếp tục nhắm mũi nhọn vào Lý Chí Bình: “Lý chưởng môn, nghe nói chưởng môn sư huynh ngươi tiền nhiệm bị ‘Bệnh quái trị” đã kéo dài vài năm, vừa hay y thuật Liễu trang chủ lại cao siêu, hẳn sẽ mười phần vui vẻ cống hiến sức lực vì ngươi.”

Lý Chí Bình toàn thân run lên: “Ngươi…… Ngươi như thế nào biết……”

“Phong Ngâm Nhã” cười lạnh: “Ta cái gì cũng không biết.” Lần này lại nhắm ngay La Quân Tề: “La chưởng môn, thiếu nợ ‘đổ phường Thiên Nhất’ khoản lớn, ngươi tính toán dùng nữ nhi, hay sư muội ngươi đến trả?”

La Quân Tề sắc mặt tái nhợt: “Ngươi…… Nói hưu nói vượn!”

“Phong Ngâm Nhã” nhướn mày: “Bổn tọa có phải nói hưu nói vượn hay không, tìm đến chủ quán ‘đổ phường Thiên Nhất’ mà hỏi sẽ biết.”

(đổ phường: sòng bạc lúc bấy giờ)

“Phong Ngâm Nhã” cuối cùng dời mắt sang Liễu Trường Ninh, ngữ điệu trầm thấp: “Liễu Trường Ninh, nón xanh mang có thoải mái? Muốn hay không bổn tọa tìm đến vài người ‘chia sẻ’ với ngươi?”

Liễu Trường Ninh biểu cảm không đổi, từ đầu tới cuối, ngay cả lông mi y cũng không chớp một chút.

Ánh nhìn người trong võ lâm nhìn về phía bốn người, từ kính sợ đã biến thành khinh bỉ, phỉ nhổ, thậm chí có không ít người thèm nhỏ dãi về phía Ngọc Oánh Oánh, một số lại gần như thương hại nhìn Liễu Trường Ninh.

“Phong Ngâm Nhã” nhìn y bình tĩnh không gợn sóng, thầm nghĩ, ngay cả chuyện này đều có thể nhịn xuống, người này nếu không phải tâm cơ sâu nặng, giả ngu diễn kịch, thì đã sớm biết được sự tình cẩu thả của Âu Dương Vũ cùng Ngọc Oánh Oánh, nhưng không đem việc này để trong lòng.

Đối mặt với ánh nhìn đồng tình hoặc phỉ nhổ hoặc phẫn nộ, cùng với âm thanh mắng chửi càng lúc càng lớn, Liễu Trường Ninh chỉ nói một câu, mọi người lập tức im lặng.

Y nói: “Ngươi không phải Phong Ngâm Nhã.”

Đúng vậy, Âu Dương Vũ lập tức tỉnh táo, nếu người trước mắt không phải Phong Ngâm Nhã, như vậy cho dù phía trước hắn nói điều gì, đều không có chút thuyết phục nào.

Ánh mắt Âu Dương Vũ lạnh lùng, hạ quyết tâm, mặc kệ người trước mắt có phải Phong Ngâm Nhã ‘Chết rồi sống lại’, từ nay về sau, kẻ này không thể làm Phong Ngâm Nhã!

Hiển nhiên Lý Chí Bình cùng La Quân Tề cũng có cùng cái nhìn, ba người liếc lẫn nhau, âm thầm tính toán.

“Phong Ngâm Nhã” tán thưởng nhìn Liễu Trường Ninh, ép hỏi: “Nếu ta không phải Phong Ngâm Nhã, như vậy ta là ai? Ai lại là Phong Ngâm Nhã? Ngươi sao có thể khẳng định, ta không phải Phong Ngâm Nhã?”

Liễu Trường Ninh khẳng định: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết, ngươi không phải hắn.” Y nói xong, trong giọng nói còn chứa đựng chút thất lạc cùng mê mang: “Tuy rằng cơ thể, trang phục, dung mạo, thậm chí ngay cả âm sắc của ngươi đều không khác mấy so với Phong Ngâm Nhã, nhưng, ngươi không phải hắn.”

“Phong Ngâm Nhã” nói: “Nói cách khác, đây chỉ là trực giác của ngươi?”

Liễu Trường Ninh lắc đầu: “Từ một khắc ngươi mở miệng nói chuyện, ta đã biết ngươi không phải Phong Ngâm Nhã. Ngươi đại khái không biết đi,” Thanh âm y mềm nhẹ như ở trong mộng, “Phong Ngâm Nhã khi nói chuyện, âm cuối sẽ hơi cong lên, nếu không để ý lắng nghe, sẽ nghe không ra.”

Ánh mặt trời Thục Xuyên rực rỡ, dưới đáy cốc có một chỗ sườn dốc, phía trên mọc đầy hoa sơn trà dại. Liễu Trường Ninh thích dùng gáo tự chế, tưới nước cho những khóm hoa này.

Y nhớ rõ, khi ấy ánh mặt trời có chút chói mắt, hai mắt Phong Ngâm Nhã bởi vì bị vải trắng che lấy, chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến một chút mùi hoa, thổi bay tóc dài tán loạn trên trán với góc áo thêu hoa văn của hắn.

“Mẫu thân ta, là người Giang Nam.” Liễu Trường Ninh nghe hắn nói vậy, quay lại, vừa lúc thấy ý cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng, làm dịu đi khuôn mặt vốn lạnh lùng.

Từ đó về sau, Liễu Trường Ninh biết, khi người phương Nam nói, thích nhếch lên âm cuối.

“Đương nhiên, chỉ có nhiêu đây còn chưa đủ,” Liễu Trường Ninh dứt khoát kéo bản thân lại từ trong hồi ức, tiếp tục, “Ngươi ngay từ đầu cố ý đội mũ có mạn che, hơn nữa lựa chọn đứng dưới trăng, khiến ánh trắng làm mờ thân ảnh ngươi, vì tạo ấn tượng đầu tiên cho chúng ta, dẫn đến thị giác sai lệch. Như vậy khi ngươi nói ra ngươi là Phong Ngâm Nhã, chúng ta sẽ theo bản năng sẽ xem nhẹ một ít tình tiết không hợp lý. Ví như, Phong Ngâm Nhã là một nam tử, sao có thể có chiều cao của nữ tử?”

Y vừa dứt lời, trong màn đêm tối đen, đột nhiên bùng lên những tia pháo rực rỡ.

Đây là pháo hoa Ngự Kiếm sơn trang dùng để báo động khi có địch đến.

Liễu Trường Ninh giật mình: Trúng kế!