Chương 2

“Tỉnh?” Đường Mộng đưa chén thuốc đen ngòm cho Nhan Nghiễn: “Bị thương nặng như vậy, còn dám chạy loạn khắp nơi .”

Nhan Nghiễn xoa trán, anh đánh giá sai năng lực chịu đựng của thân thể Phong Ngâm Nhã, không nghĩ tới còn chưa đi xuống núi, thân thể vốn do thương thế quá nặng, đột nhiên té xỉu.

Nhan Nghiễn bưng lên chén thuốc, tận lực bỏ qua hương vị khó ngửi, uống một hơi cạn sạch: “Đây là đâu?”

“Thị trấn Mục Dã dưới núi Vong Tình.” Đường Mộng cười mỉm. “Uống nhanh như vậy, không sợ ta hạ độc ngươi?”

Nhan Nghiễn buông xuống chén thuốc: “Cô nếu muốn hạ độc, sẽ không chờ tới bây giờ.”

Đường Mộng nghe vậy nhất thời nản chí: “Ngươi trở nên không dễ chơi chút nào.”

Thời gian giữa trưa, tại quán trọ Phúc Lai, thị trấn Mục Dã.

Nhan Nghiễn vùi đầu chiến đấu với một đống đồ ăn, thói quen ăn gói dinh dưỡng đủ loại kiểu dáng lại ngẫu nhiên được nếm thử đồ ăn tươi cũng là lựa chọn không tồi.

Đường Mộng chán đến chết chống tay ngồi đối diện Nhan Nghiễn, đánh giá động tác hắn ăn cơm, cuối cùng đưa ra kết luận: Tốc độ ngày càng nhanh.

“Này! Ngươi nghe nói không?” Đại hán bàn bên cạnh nói. “Ngày hôm qua trên núi Vong Tình đột nhiên bốc cháy!”

(Đại hán ở đây là người đàn ông vạm vỡ, to lớn mình để nguyên chữ cho phù hợp bối cảnh giang hồ ^^)

“Đang êm đẹp sao lại cháy? Mấy ngày hôm trước vẫn còn mưa!” Một người khác kinh ngạc nói.

“Ai biết được! Ta nghe nói ngày hôm qua có người đứng ở chân núi hướng lên trên xem, mơ hồ thấy…..” Gã đè thấp thanh âm: “Bên trong ngọn lửa, giống như có người.”

“Chẳng lẽ là…… Giáo chủ tà giáo gì đó?” Một người khác mặt đầy sợ hãi. “Ta lúc trước nghe một ông lão nói, người chết nếu có nỗi oan khuất hoặc vướng bận, vẫn sẽ ở dương gian luẩn quẩn không đi.”

Đại hán cười nhạo: “Giữa ban ngày ban mặt, nơi nào có quỷ? Tám phần là có kẻ lang thang nào lợi dụng lúc vườn không nhà trống, đi vào kiếm chút rác rưởi.”

Đồng bạn của gã nói: “Trong đó đều là người chết, có kẻ lang thang nào cản đảm vậy sao?”

Đại hán đáp: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ai biết được?”

Tên đồng bạn nói: “Ta chợt nhớ ra rồi, nghe nói thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang bảy ngày sau đại hôn, phát anh hùng thϊếp mời võ lâm đồng đạo dự lễ.”

Đại hán ngạc nhiên nói: “Đại hôn sao lại phát thϊếp anh hùng ?”

Đồng bạn nói: “Nghe nói muốn nhân cơ hội này xử lý dư nghiệt Thiên Ngục.”

Đại hán nói: “Người Thiên Ngục giáo không phải đều chết hết sao?”

Đồng bạn đắc ý: “Đó là giải thích đối với người ngoài, thằng cháu của mẹ chồng cô ba của con gái cậu của vợ ta là Võ Lâm minh đệ tử, hắn mấy ngày trước tới nhà ta làm khách, uống rượu nhiều, nói lỡ miệng.” Ghé sát vào đại hán thì thầm: “Còn có, Tả Hữu hộ pháp cùng ba đường chủ Thiên Ngục giáo bị giam giữ trong địa lao Ngự Kiếm sơn trang.”

(Đoạn này nguyên văn là 我婆娘的舅舅的女儿的三姑妈的婆婆的小儿子 = ngã bà nương đích cữu cữu đích tam cô mụ đích bà bà đích tiểu nhi tử, sau khi bỏ chữ đích và thêm vào của thì dịch ngược ra thì được như trên, nếu mình để xưng hô cổ trang thì đọc k ai hiểu nổi, nên đành phải vik ngắn gọn theo kiểu hiện đại ><)

Nhan Nghiễn dừng ăn canh, anh ăn no rồi.

“Nè, ngươi bây giờ muốn đến thành Bắc Giang cứu người sao?” Đường Mộng tò mò nhìn anh, Ngự Kiếm sơn trang ở trong thành Bắc Giang.

“Không, ta hiện tại cần tìm nơi tắm rửa.” Nhan Nghiễn uống cạn ngụm canh cuối cùng, buông bát, bình tĩnh đứng dậy lên tầng hai. “Ngươi cũng không cần lên đây.”

Mặt Đường Mộng nhất thời đỏ lên lên, vỗ tay một phát, chiếc bàn nháy mắt tan tành: “Hừ! Ai thèm nhìn ngươi, bổn cô nương sợ ngươi thừa cơ chạy trốn.”

Quả nhiên vẫn là tiểu cô nương ngây thơ, Nhan Nghiễn kết luận. Bị em gái không đức hạnh ở nhà dùng ‘Máy ảnh siêu hiển vi” độc hại hơn hai mươi năm, anh hiện tại thấy các cô gái bé nhỏ bề ngoài thuần khiết, phản xạ có điều kiện muốn bao kín toàn thân trên dưới.

Cho nên mới nói, em gái sở thích kỳ dị không đáng sợ, đáng sợ là em gái không chỉ sở thích kỳ dị, còn vô cùng yêu tiền, tham tiền đến độ lấy ảnh lộ nửa người của anh trai nhà mình đi kiếm tiền.

Nhan Nghiễn cảm giác, anh cũng say rồi.

Quán trọ tầng hai.

Ánh mặt trời từ màn lụa chiếu vào, đem bóng cây ngoài cửa sổ chiếu trên rèm mỏng màu ngà.

Nhan Nghiễn mở to mắt, cố gắng phân biệt rõ ràng khuôn mặt người trong gương đồng: Lông mày lộn xộn, sống mũi nghiêng, môi dày, da hơi đen. Vừa nhìn sẽ thấy giống ba phần với Phong Ngâm Nhã, nhưng để ý kĩ sẽ phát hiện đây là một người hoàn toàn khác.

Phong Ngâm Nhã vốn dĩ cũng không đẹp đến kinh thiên động địa hoặc xấu thảm thiết trần đời, ít nhất được cho là dung mạo thượng đẳng trăm dặm mới tìm được. Về phần người trong gương…… Đi ở trên đường lớn cũng sẽ không có người để ý.

“Như vậy đã được?” Nhan Nghiễn nghi ngờ nhìn về phía Đường Mộng đang đắc chí. Anh cảm giác giống như không có gì thay đổi, chẳng lẽ không cần phải mang thêm một lớp da người sao? Nhan thiếu tướng trong thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, cũng chỉ xem qua tiểu thuyết võ hiệp.

“Đương nhiên! Cảnh giới cao nhất của dịch dung, không phải hoàn toàn biến thành bộ dáng không giống chút nào mà là như thật như giả, như sơn phi sơn, như thủy phi thủy.”(nhìn giống núi nhưng không phải núi, nhìn thấy nước không phải nước) Đường Mộng đem hộp trang điểm đủ màu sắc đóng lại, trừng anh: “Bổn cô nương không có đòi ngươi ngân lượng đã tốt lắm rồi. Ngươi đi ra ngoài hỏi thử xem, phàm là tìm đến Đường Môn dịch dung, không đủ năm mươi lượng vàng, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Nhan Nghiễn minh bạch: Thảo nào Đường Môn mới là môn phái giàu nhất trên giang hồ. ‘Người tại giang hồ hành tẩu, nào có ai không trọng thương.’ Trúng đao, ngươi đến Đường Môn mua thuốc, trúng độc, ngươi đến Đường Môn giải độc, cho dù ngươi muốn ‘thay đổi hoàn toàn’, ngươi vẫn phải đi Đường Môn chỉnh mặt.

Cho nên mới nói, hành tẩu giang hồ, đắc tội ai cũng chớ đắc tội Đường Môn. Không thấy ngay cả giáo chủ Thiên Ngục giáo Phong Ngâm Nhã mà cũng trúng độc ‘Mục trung vô nhân’ mà rơi xuống vách núi sao?

Bắc Giang thành toạ lạc tại vị trí trung tâm Trung Nguyên, phụ cận Thái Nguyên, trước có dãy núi bát ngát trải dài Liên Vân, sau có bình nguyên rộng lớn Giang Hà, bên trái là Hoàng Hà, bên phải tiếp giáp thị trấn biên cương huyện Tĩnh Bình. Giao thông đường thủy, đường bộ tiện lợi, từ xưa đến nay là nơi chốn phồn hoa. Bởi vậy không riêng gì Ngự Kiếm sơn trang, ngay cả đầu lĩnh võ lâm chính đạo Võ Lâm minh đều xây tại thành Bắc Giang.

Lần này Ngự Kiếm sơn trang phát thϊếp anh hùng , không chỉ vì hôn sự thiếu trang chủ Liễu Trường Ninh, càng trọng yếu hơn là cùng các chưởng môn môn phái thương nghị xử quyết dư nghiệt Thiên Ngục. Lại thêm đại hội Anh Hùng ba năm một lần sắp tổ chức, thành Bắc Giang người đông như nêm cối.

Cái này lại khổ cho Thái Thú Bắc Giang, ngắn ngủi trong nửa tháng, thành Bắc Giang tràn vào hàng ngàn giang hồ nhân sĩ mang theo binh khí. Đối với những ‘Giang hồ hảo hán’ hở một chút đỏ mắt tức giận, động tay chém gϊếŧ, Thái Thú đại nhân luôn tuân thủ theo nguyên tắc ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, chỉ cần bọn họ không ở thành Bắc Giang làm ra động tĩnh lớn, Thái Thú đại nhân đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đường lớn thành Bắc Giang,

“Cô nương, quán trọ thật không còn chỗ trống.” Tiểu nhị cười khổ cúi đầu đối với thiếu nữ càn quấy trước mặt. “Bằng không ngài lại đi nhà nghỉ phía Nam thành kia xem như thế nào?”

“Bổn cô nương mới từ thành Nam lại đây.” Đường Mộng nói dối không chớp mắt, đem một thỏi bạc đặt tại trên quầy. “Đừng vòng vo với bản cô nương, nhanh đi chuẩn bị hai gian phòng thượng đẳng.”

Tiểu nhị nhìn thấy thỏi bạc kia, nuốt nước miếng: “Thật sự……”

“Như vậy thì sao!” Đường Mộng rút xuống trâm ngọc cài trên đầu, toàn thân óng ánh, phần đầu điêu khắc hai đóa hoa sơn chi (hoa dành dành), vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

“Có! Có! Đương nhiên là có.” Chưởng quầy mới từ phía sau đi ra nhanh chóng giành lời tiểu nhị.

“Sao? Vừa rồi hai vị khách quan kia đến, ngài không phải nói……” Tiểu nhị mê man.

Chưởng quầy thu trâm ngọc, trong lòng nở hoa, thầm nghĩ: “Cho nên ta mới là chưởng quầy, ngươi chỉ có thể là tiểu nhị.” Nâng tay vỗ đầu tiểu nhị: “Còn không mau mang hai vị quan khách tới hai phòng thượng đẳng phía tây lầu hai.”

Tiểu nhị thu hồi nghi hoặc, vung khăn: “Hai vị bên này, thỉnh.”

“Chờ một chút chưởng quầy!” Thiếu niên mày rậm mắt to, bên hông đeo bội kiếm từ ngoài cửa xông vào, phía sau cậu là một người trung niên mặt mũi chính trực.

Thiếu niên nói: “Ngươi vừa rồi nói không còn phòng mà?”

Chưởng quầy nói: “Vừa rồi đúng là không có.”

Thiếu niên nhìn về phía hai người Nhan Nghiễn: “Tại sao bọn họ vừa đến có ngay?”

Chưởng quầy nói: “Hai gian phòng phía tây nguyên bản là dùng để vật linh tinh, sau khi khách quan đi không lâu, ta sai tiểu nhị dọn dẹp rồi.”

Thiếu niên trợn mắt: Này rõ ràng là chèn ép, ai lại đem tạp hoá chất đống ở tầng hai?

Đường Mộng nghe thanh âm quen thuộc mới quay đầu, vừa nhìn thấy là Tống Tĩnh, nhất thời cười xán lạn, một đôi mắt hạnh cười thành hai vầng trăng non: “Tiểu tử ngốc, bổn cô nương phía trước đã nói qua với ngươi, hành tẩu giang hồ, có tiền mới là đại gia!”

Tống Tĩnh không để ý tới nàng, quay đầu muốn đi: “Ngươi có tiền, lúc trước sao còn thèm thuồng bánh bao của ta?”

Đường Mộng giậm chân: “Tiểu tử chết tiệt, đừng để bổn cô nương lại thấy ngươi.”

Tống Tĩnh chợt dừng lại.

“Tiểu Tĩnh.” Người trung niên liếc nhìn thiếu niên.

Tống Tĩnh mạnh miệng nói: “Tốt nhất như vậy.”

Nhan Nghiễn nghĩ, phiên bản Quách Tĩnh Hoàng Dung.

Thời gian nửa đêm, xung quanh tối lửa tắt đèn.

Nhan Nghiễn một chân đạp lên khung cửa, khom nửa lưng từ cửa sổ chui ra, nhảy xuống tầng hai. Dưới ánh trăng, Đường Mộng một thân lụa vàng tựa như ảo mộng, đang ngồi ở trên ngọn cây lắc lư đôi chân nhỏ: “Ngươi không biết khinh công sao?”

Nhan Nghiễn bật người dậy, bình tĩnh phủi tro bụi trên tay áo, thói quen huấn luyện việt dã trong quân đội so với loại khinh công trái với định luật vật lý này, anh nhất thời khó có thể chấp nhận.

“Muốn tham quan Ngự Kiếm sơn trang sao?” Đường Mộng nhảy xuống ngọn cây, bừng bừng phấn khởi.

Nhan Nghiễn nói: “Thực ra ta đi tắm trăng.”

Đường Mộng liếc mắt cho rằng anh lừa con nít: “Ta đây cùng ngươi tắm trăng vậy.”

“Đường tiểu thư, cô rất rảnh sao?”

“Đúng vậy! Rảnh đến độ ngàn dặm xa xôi chạy đi Mạc Bắc nhặt xác, miễn phí chữa thương, dịch dung cho ngươi.”

“…… Đi thôi.”

Ngự Kiếm sơn trang là tổ chức giang hồ thành lập từ khi khai quốc, nguồn gốc bí ẩn, bất đồng với các môn phái khác là Ngự Kiếm sơn trang các đời đại trang chủ, không phải căn cứ từ võ nghệ đức hạnh của đệ tử chọn lựa, mà từ gia tộc họ Liễu truyền thừa.

Nói đến cũng kỳ lạ, Ngự Kiếm sơn trang tuy rằng gọi là ‘Ngự kiếm’, nhưng võ học lại lấy chiêu thức quỷ dị Liễu đao pháp nổi danh giang hồ.

Trong trí nhớ Phong Ngâm Nhã, Liễu Trường Ninh dùng đao, cùng các loại đao hắn từng chứng kiến khi du ngoạn giang hồ đều khác biệt. Đao của Liễu Trường Ninh thân đao thẳng tắp, tay cầm hơi uốn lượn, càng giống như một thanh kiếm biến dị.

Thanh ‘Sương’ đao ấy, tổng cộng lưu lại trên người Phong Ngâm Nhã năm đoạn vết thương lớn nhỏ. Đáng cười chính là, cho đến khi chết, Phong Ngâm Nhã mới thật sự tin rằng Dương An của hắn, là muốn lấy mạng hắn.

Ngày tuyết hoa đầy trời ấy, Phong Ngâm Nhã lần đầu tiên nhìn thấy Dương An, cũng là lần duy nhất đời này. Đáy vực Thục Xuyên, nói cho cùng, bất quá là một hồi mộng ảo đối với Phong Ngâm Nhã. Lần thứ hai gặp lại, Liễu Trường Ninh từ đầu đến cuối chỉ nói với Phong Ngâm Nhã một câu: “Nợ máu trả bằng máu.”

Am hiểu sâu điều tra cùng phản trinh sát nên Nhan Nghiễn đi đầu, Đường Mộng vô góp vui thì đi sau, hai người một đường an toàn vào Ngự Kiếm sơn trang.

Nhan Nghiễn ẩn náu trên nóc nhà quan sát địa thế bốn phía trập trùng, cuối cùng tập trung vào phía sau vườn hoa: “Qua bên kia xem.”

Đường Mộng gật đầu, cùng Nhan Nghiễn đi ra phía sau vườn hoa.