Chương 17:

Xe ngựa chạy một đường từ ngoài vào hoàng thành, đỗ trước cửa cung. Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ giữa không trung, dừng trên ngói Lưu Ly, trên những phiến đá lát đường khu phố, đã dày nửa tấc. Một trận tuyết lớn một trận hàn, cung điện đỏ thẫm trang nghiêm bởi vì biến cố này lại nhuốm thêm vẻ tịch mịch.

(Nhất trường đại tuyết nhất trường hàn: 一场大雪一场寒: một trận tuyết sẽ có một đợt lạnh giá)

Thị vệ vén rèm, Ngụy công công từ bên trong bước xuống, lập tức có tiểu thái giám sớm chờ trước cửa cung cầm dù chạy tới. Gã xoay người hành lễ với An vương bên trong: “Kia lão nô đi trước một bước.”

An vương từ trong xe ngựa lộ nửa người, giữa hai lông mày tuy phủ đầy vẻ mệt nhọc sương gió, nhưng vẻ mặt lại rất tốt, cười gật đầu: “Công công đi thong thả, thay bổn vương vấn an Hoàng thượng.”

Ngụy công công cúi thấp người, nhẹ nhàng vung tay, bảy tám thị vệ bảo hộ xe ngựa, dưới tuyết lớn, đi tới phủ An vương.

Nhan Nghiễn nhảy xuống ngựa, từ trong tay tiểu thái giám tiếp nhận tán trúc, giương ô đứng trong tuyết. Anh vẫn mặc áo vải đơn giản, tóc dài buộc lên, đứng trước hoàng thành đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng, vẫn bình tĩnh không gợn sóng. Một người như vậy, trời sinh đã chú định phi thường.

Ngụy công công nhìn anh thật lâu: “Làm phiền Hạ tướng quân cùng lão nô vào cung diện thánh.”

Trước Điện Thái Hòa có một mảnh đất trống thật lớn, là nơi chờ triệu kiến khi văn võ bá quan vào triều. Lúc này lâm triều đã qua, đất trống không một bóng người, giữa một mảng tuyết trắng, càng thêm trống trải cô tịch.

Tuyết đọng dưới chân từng đợt, trước mắt một mảng trắng xoá, lưu lại sau lưng, chỉ là chuỗi dấu chân thật dài. Nhan Nghiễn vác tán trúc, chậm rãi đi sau Ngụy công công. Trên đường đến nơi, bước chân không tự chủ mà chậm dần.

Chỉ thấy giữa sắc trời trắng xoá, một người khoác áo đen lông cừu, từng bước một đi xuống thềm đá dài dằng dẵng, cuối cùng dừng tại bậc thềm cuối.

Gió lớn đột nhiên nổi lên, thổi qua từng bông tuyết còn sót dưới đất, giữa ánh nhìn mơ hồ, trời đất này, bỗng trở nên mông lung khôn tả.

Đám người Ngụy công công không biết lúc nào đã đi sau Nhan Nghiễn, Nhan Nghiễn nắm chặt tán trúc trong tay, thở sâu, không để cảm xúc Hạ Chi Tĩnh còn lưu lại ảnh hưởng chính mình, chậm rãi đi tới trước thềm đá .

Bước chân anh đi rất chậm, rất ổn định. Như rất nhiều năm trước, thời điểm vào cung yết kiến tướng quân, khi đi qua bên cạnh thiếu niên hoàng tử kia, ngoài dự đoán bước chậm lại.

Năm Xương Nhạc thứ hai mươi mốt, Hạ Chi Tĩnh phụng chỉ vào cung yết kiến Hiếu Anh Tông. Ngày ấy cũng là ngày tuyết rơi, khi đi qua đất trống trước điện Thái Cực, trong lúc vô tình chú ý tới thiếu niên thẳng lưng quỳ trong tuyết, run rẩy xanh cả mặt.

Hững hờ dò hỏi, nội thị khẽ khàng nói cho hắn, đó là Hoàng trưởng tử, Chu Minh Mân.

Hiếu Anh Tông là vị đế vương tài đức bình thường, tuy không cố gắng tiến thủ, cũng không quá ngu ngốc. Gã không là hoàng đế tốt, càng không là phụ thân tốt, trượng phu tốt, nhưng lại là kẻ si tình. Đến cuối đời, người Hiếu Anh Tông yêu, cũng chỉ là một nữ nhân, Quý phi Lạc thị. Vì nữ nhân này, gã khiến hậu cung không tác dụng hơn hai mươi năm, rất nhiều cung phi mãi cho đến chết, cũng không được quân vương thương xót lần nữa. Mà mẫu phi Chu Minh Mân, là một trong vài vị phi tần kia.

Khi quay lại điện Thái Cực, Chu Minh Mân đã thần chí không rõ, lại còn cố chấp quỳ trước cung điện, lưng thẳng tắp như tuyết trung thanh trúc.

(tuyết trung thanh trúc = 雪中青竹 = trúc xanh giữa tuyết, ý chỉ kiệt ngạo bất khuất)

Nhìn ánh mắt thiếu niên quật cường, bước chân Hạ Chi Tĩnh chậm lại. Trong nháy mắt, hắn làm ra một quyết định, một quyết định khiến hắn trong rất nhiều năm sau, không ngừng nhớ đến, không ngừng thống khổ.

Hắn hơi hơi cúi lưng, khi ánh mắt thiếu niên dần dần tan rã, không để ý thiếu niên yếu ớt chống cự, đem đối phương từ trong tuyết ôm lên.

Chu Minh Mân không bung dù, bông tuyết lượn lờ rơi đầy trên sợi tóc, rơi trên đầu vai y. Khóe môi y nhếch, nhìn chằm chằm vào Nhan Nghiễn đang đi tới, dáng vẻ cố chấp như thiếu niên hoàng tử năm đó.

Nhan Nghiễn nghiêng tán về phía trước, tán trúc không tính lớn, gắng gượng che khuất đỉnh đầu hai người.

Chu Minh Mân không nói gì, chỉ nhìn anh, con ngươi đen láy phản chiếu duy nhất hình bóng người đối diện.

Nhan Nghiễn thử ho một tiếng.

Chu Minh Mân giật mình bừng tỉnh, theo bản năng vươn ra hai tay, như muốn ôm anh.

Nhan Nghiễn nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, né tránh động tác y.

“Ngươi……” Hai tay Chu Minh Mân chậm rãi buông xuống, thanh âm khô khốc, “Ngươi sao lại mặc thành như vậy?”

Nhan Nghiễn thầm nghĩ: “Còn không phải nhờ người này ban tặng sao?” Trong miệng lại nói: “Tội thần cô phụ hoàng ân, dùng này để thỉnh tội.”

Chu Minh Mân nắm chặt tay: “Chi Tĩnh, trong lòng ngươi oán trẫm, có phải hay không?”

Nhan Nghiễn trợn mắt: “Phí lời”. Lui ra phía sau một bước, hơi hơi cúi đầu: “Tội thần không dám.”

Chu Minh Mân như bị những lời này chọc giận, lớn giọng: “Không dám, không dám, ngươi chỉ biết nói thần không dám!”

Nhan Nghiễn quả thực hết nói nổi, thầm nghĩ: “Người này cũng dám xem anh như ‘Hạ Chi Tĩnh’ trước đây chỉ biết im lặng chịu đựng?” Anh ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Tiểu hoàng đế: “Vậy bệ hạ cảm giác, thần phải nói cái gì?”

Chu Minh Mân há miệng thở dốc, không nói chuyện.

Nhan Nghiễn nói: “Ngươi biếm Hạ Chi Tĩnh quan, sao Hạ Chi Tĩnh gia, đoạn Hạ Chi Tĩnh sĩ đồ, chôn Hạ Chi Tĩnh lý tưởng, bẻ Hạ Chi Tĩnh cánh. Còn muốn Hạ Chi Tĩnh thế nào? Một câu ‘Tạ chủ long ân’ lúc trước, còn chưa đủ sao?”

(Ngươi cách chức Hạ Chi Tĩnh, tịch biên nhà cửa, chặt đứt con đường làm quan, chôn vùi lý tưởng Hạ Chi Tĩnh, bẻ gãy cánh Hạ Chi Tĩnh)

Đáy mắt Chu Minh Mân tràn đầy thống khổ, run rẩy môi: “Trẫm…… Trẫm…… Trẫm chỉ là muốn……”

“Muốn Hạ Chi Tĩnh thích ngươi, đúng không?” Nhan Nghiễn tiếp lời.

Trên mặt Chu Minh Mân lóe lên khuất nhục, đỏ lên: “Trẫm chỉ muốn ngươi lưu lại! Trẫm là chủ nhân khắp thiên hạ, là quân vương của ngươi, Hạ Chi Tĩnh ngươi dựa vào cái gì nhiều lần cự tuyệt trẫm? Trẫm nơi nào có lỗi với ngươi, ngươi cứ đối đãi trẫm như vậy?”

Nhan Nghiễn buồn cười, Tiểu hoàng đế lý luận cái gì đây? Thật ra, anh cũng cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt Tiểu hoàng đế tức giận, anh chậm rãi nói: “Dám hỏi bệ hạ, Hạ Chi Tĩnh có chỗ nào, xin lỗi lê dân bách tính, xin lỗi Chu gia, xin lỗi bệ hạ? Bệ hạ có biết hay không, Hạ Chi Tĩnh trên người có bao nhiêu vết sẹo? Bệ hạ lại có biết hay không, Hạ Chi Tĩnh từng bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết?”

“Xương Nhạc năm hai mươi, Hạ Chi Tĩnh lần đầu tiên lãnh binh xuất chinh, khi đối trận, đùi phải bị Mông Cổ quân chém một đao, máu tươi nhiễm giáp, dưỡng sáu tháng, mới có thể miễn cưỡng đi lại. Đến tận bây giờ, mỗi lần gặp mưa dầm, vết thương đùi phải lại như đao cắt!”

“Tĩnh Bình năm hai, Hạ Chi Tĩnh lại lần nữa xuất chinh, khi truy kích bại quân, bụng bị đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ chém một đao. Lúc ấy thanh đao nếu sâu thêm nửa tấc, Hạ Chi Tĩnh đã phơi thây chiến trường!”

“Hạ Chi Tĩnh nhưng có điểm nào, xin lỗi bệ hạ? Ngươi luôn miệng nói thích, vì của ngươi một câu thích, Hạ Chi Tĩnh qua tuổi ba mươi, cũng không cưới vợ, trên triều đình bị người nhạo báng, chỉ im lặng không lên tiếng. Vì của ngươi một câu thích, Hạ Chi Tĩnh ngày ngày thừa nhận nội tâm dày vò, e sợ cho quân thần hai người trở nên ‘Quân không quân, thần không thần, phụ không phụ, tử không tử’. Thích của ngươi, chính là như vậy sao? Thích như vậy, Hạ Chi Tĩnh, cho dù có muốn hay không, cũng không dám muốn!”

(Vua không ra vua, thần tử không ra thần tử, cha không ra cha, con không ra con)

Nhan Nghiễn nói xong, vứt bỏ tán trúc trong tay, bước nhanh ra ngoài. Giữa trời tuyết, bóng dáng anh kiên định lại quyết tuyệt.

Vẻ mặt Chu Minh Mân vừa nhục nhã vừa tức giận, trong lòng vừa đau lại vừa hận, hét: “Ngươi không cần, trẫm càng muốn cho ngươi! Trẫm là Thiên Tử, thiên hạ này đều là của trẫm, Hạ Chi Tĩnh ngươi dựa vào cái gì mà không cần!”

“Ngụy Quang!”

“Có lão nô.”

“Ra chỉ!”

“Vâng.”

“Tội thần Hạ Chi Tĩnh, năm Tĩnh Bình thứ bảy bởi chiến tính thung lũng Đặc Già, lập công chuộc tội, đánh bại quân Mông Cổ đánh lén, đặc cách miễn tội phạm lần này, sắc phong Nhất đẳng Hầu.”

“Bệ hạ!”

“Phong hào, Lưu! Trẫm muốn xem xem, trẫm rốt cuộc có thể hay không lưu lại Hạ Chi Tĩnh!”

Nhan Nghiễn vừa xả giận với thủ phạm ‘Hại chết’ Hạ Chi Tĩnh, trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái. Anh men theo cung tường thật dài, suy tư chiếu chỉ của Tiểu hoàng đế.

Lưu hầu lưu lại, Tiểu hoàng đế một lòng muốn giữ lại người, có lẽ từ sớm hơn một tháng trước đã lặng yên hành động. Y Lưu hầu, chỉ có thể không lưu một hồi.

(Tức là khi oắt con này phong “Lưu hầu” đã mang ý nghĩa Hầu gia phải lưu lại kinh thành, từ một thg trước cũng là khi tin chiến thắng về tới thì nhóc con này đã nghĩ đến chuyện này. Nhưng tiếc là cho dù có phong Lưu hầu đi chăng nữa, đã chú định Nhan Nghiễn (Hạ Chi Tĩnh) cũng không thể lưu lại rồi)

Tuyết dần dần nhỏ lại, khi đi đến cửa cung, Nhan Nghiễn đưa mắt nhìn xa xa, gặp nội thị dẫn một người mặc quan phục Nhất phẩm Đại thần đi hướng bên này.

Khi lướt qua, song phương không hẹn mà cùng dừng bước.

Nhan Nghiễn khẽ gật đầu, hô: “Triệu đại nhân.”

Triệu Liêm đánh giá trên dưới Nhan Nghiễn, ra vẻ phủi tuyết chẳng hề dính chút nào trên quan phục, kinh ngạc hỏi nội thị bên cạnh: “Đây là người nào? Cấm địa Hoàng cung sao lại cho một người không liên can tùy tiện đi vào? Thủ lĩnh Cấm vệ quân cũng quá sơ sót!”

Nội thị ôm lấy đầu nói: “Bẩm đại nhân, vị này là tiền Trấn quốc Phụ chính Đại tướng quân, Hạ Chi Tĩnh Hạ đại nhân?”

Triệu Liêm bất ngờ đầy mặt: “Hoá ra là ‘Tiền’ Binh bộ Thượng thư, Hạ tướng quân!” Gã cố ý nhấn mạnh chữ ‘Tiền’.

Nhan Nghiễn không dao động, nhìn Triệu Liêm: “Chính là bỉ nhân, Triệu đại nhân có gì chỉ giáo?”

Triệu Liêm nâng ngón tay chỉ quan phục trên người, ngữ khí ngạo mạn, gằn từng từ: “Bản quan là quan to Nhất phẩm triều đình, ngươi một tội thần, dám can đảm gặp bản quan không hành lễ?”

Vẻ mặt Nhan Nghiễn lạnh lùng, nói: “Ý Triệu đại nhân là Hạ mỗ quỳ xuống dập đầu ngươi?”

Triệu Liêm nhớ tới oán hận chất chứa lúc trước, lại nghĩ đến người trước mắt phải quỳ gối trước mình, trong lòng dâng lên từng trận khoái ý, được một tấc lại tiến một thước nói: “Bản quan không chỉ muốn ngươi quỳ xuống, còn muốn ngươi tam quỳ cửu khấu!”

(khoái ý = sung sướиɠ, tam quỳ cửu khấu = ba quỳ, chin lạy)

Vẻ mặt Nhan Nghiễn lạnh lùng: “Chỉ sợ Triệu Liêm ngươi không đảm đương nổi!”

Triệu Liêm bị khí thế của anh doạ sợ run rẩy, mạnh miệng, lớn lối: “Ngươi một tội thần, bản quan vì sao không đảm đương nổi? Chẳng lẽ Hạ Chi Tĩnh ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, đều đem chó ăn hết rồi? Ngay cả lễ nghi tôn ti đều không làm!”

Khi đôi bên giương cung bạt kiếm, tiếng bước chân vọng tới từ sau, một nội thị cầm tán trúc, chạy tới, hành lễ, nói với Nhan Nghiễn: “Ngụy công công cố ý để nô tài đưa tán trúc cho Hầu gia.”

Nhan Nghiễn tiếp nhận tán: “Thay ta cảm tạ Ngụy công công.”

“Hầu gia khách khí.”

Nhìn hai người nói chuyện, Triệu Liêm không hiểu chuyện gì, giữ chặt nội thị hỏi: “Phong Nhất đẳng Hầu?”

Tiểu nội thị vừa thấy Tể tướng, không dám đắc tội Triệu Liêm, cúi đầu, nói rõ mồn một: “Bẩm Triệu đại nhân, Thánh Thượng vừa hạ chỉ, sắc phong Hạ tướng quân Nhất đẳng Hầu, phong hào Lưu.”

Nhan Nghiễn thầm nghĩ: Anh đã quên chuyện này. Quay đầu, không chút đếm xỉa nói: “Triệu đại nhân, còn muốn bản hầu quỳ xuống dập đầu ngươi?”

Triệu Liêm cắn răng, hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu hoàng đế thế nhưng sẽ phong Hầu Hạ Chi Tĩnh, rõ ràng lúc trước đã bàn tốt, phong Tam đẳng Bá tước hữu danh vô thật chỉ để lưu người lại mà thôi. Ai biết trong nháy mắt, tước vị thăng một phát sáu cấp, trực tiếp khiến gã lâm vào tình cảnh như vầy.

(hữu danh vô thực = có chức nhưng ko có quyền)

Tại Đại Ung, Nhất đẳng Bá tước tương đương với Nhất phẩm Đại thần Nội Các. Mà Nhất đẳng Hầu tước, gần với Vương Tước, là chức vị vượt ngoài phạm vi. Tuy rằng không có thực quyền, địa vị lại cao hơn Tể tướng. Thật sự là gậy ông đập lưng ông!

(Theo thứ tự là Vương, Công, Hầu, Bá, Tử và Nam vào thời phong kiến)

Nhan Nghiễn chắp tay sau lưng, nhướn mày nhìn vẻ mặt Triệu Liêm biến hóa không ngừng, tốt bụng nhắc nhở: “Triệu đại nhân, sao không nói lời nào?”

Triệu Liêm nén giận: “Hạ quan không dám.”

“Không dám?” Nhan Nghiễn trêu tức, “Là không dám trả lời bản hầu?”

Triệu Liêm thiếu chút nữa phun ra máu, hít sâu: “Lúc trước ngôn ngữ Hạ quan có nhiều mạo phạm, còn vọng Hầu gia thứ lỗi.”

Nhan Nghiễn nói: “Nào có, Triệu đại nhân vừa rồi nói không sai, lễ nghi tôn ti không thể phế.” Hơi hơi quay đầu đi, hỏi hai nội thị bên cạnh: “Hai vị công công không bằng nhắc nhở Triệu đại nhân, khi gặp bản hầu, nên hành lễ thế nào. Miễn cho Triệu đại nhân ngày sau bị người chỉ trích, đọc sách Thánh Hiền nhiều năm như vậy ném đi cho chó.”

Hai nội thị run lên, quỳ rạp xuống đất, run giọng: “Hầu gia thứ tội, nô tài không biết.”

Vẻ mặt Triệu Liêm dịu xuống: “Bản quan còn có chuyện quan trọng gặp mặt Thánh Thượng, trước cáo từ.”

Nhan Nghiễn lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, cúi đầu nhẹ giọng hỏi hai nội thị: “Các ngươi quả thật không biết?”

Hai nội thị thân thể cứng đờ, nửa ngày, nội thị vừa rồi đưa tán cho Nhan Nghiễn ôm đầu nhỏ giọng: “Hầu gia là Nhất đẳng Hầu, là hoàng thân cao quý, lại có phong hào Thánh Thượng ban cho, chức vị tương đương Quận vương, trường hợp bình thường, Triệu đại nhân chỉ cần khom người, trường hợp trọng đại, ……” Hắn nói đến đây, nuốt nước miếng, thanh âm phát ra càng nhỏ, “Cần quỳ lễ.”

“Triệu đại nhân, ngươi nghe hiểu? Bản hầu không cần ngươi quỳ lễ bản hầu, chỉ cần ngươi khom người theo quy củ, chuyện này sẽ bỏ qua, như thế nào?”

Triệu Liêm hung tợn, nổi giận: “Ngươi !”

Nhan Nghiễn hờ hững: “Ta? Triệu đại nhân, ngươi hành lễ hay không hành lễ?”

Triệu Liêm không còn cách nào, đành qua loa hành lễ Nhan Nghiễn, nổi giận đùng đùng rời đi.

Triệu Liêm, đây chỉ là lãi thu lại từ ngươi trước, ngươi và Hạ Giang nợ Hạ Chi Tĩnh, anh nhất định sẽ đòi lại bằng hết!

Nhan Nghiễn đưa mắt nhìn cung điện cao tầng, cầm tán trúc, chậm rãi đi ra cửa cung, bước chân không nhanh không chậm, tao nhã ổn trọng.