Chương 13:

Xương Nhạc năm thứ hai mươi sáu, Hiếu Anh Tông chết bệnh, Hi Minh Đế Chu Minh Mân kế vị, thay đổi niên hiệu thành Tĩnh Bình.

Tĩnh Bình tháng mười năm thứ sáu, Nội Các đại học sĩ kiêm Lại bộ thượng thư Triệu Liêm cùng Bình Nam hầu Hạ Giang, dâng sớ tố cáo Trấn quốc Phụ chính Đại tướng quân Hạ Chi Tĩnh kết bè kết cánh, họa loạn triều cương.

Tháng mười một, Hi Minh Đế lấy tội danh ‘Khi quân tại thượng, bất tuân quân chủ’, hạ lệnh tước bỏ chức quan Hạ Chi Tĩnh, lưu đày ngàn dặm, người nhà trở về quê cũ, không có thánh chỉ không được nhập kinh. Ba đời Hạ gia, không được khoa cử.

“Hạ Chi Tĩnh, vì cái gì ngươi luôn phải đi, trong mắt ngươi, trẫm rốt cuộc là cái gì?” Thanh niên vận áo minh hoàng ngồi trên ngự tòa, trên khuôn mặt tuấn mỹ áp chế không được tức giận, nâng tay đem tấu chương hung hăng ném trước mặt hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn trẫm làm thế nào?”

Hắn hất lên vạt áo, quỳ thẳng tắp trước mặt thanh niên, lặng lẽ nhặt lên tấu chương trên mặt đất, nâng cao quá đầu, từng từ nói: “Bệ hạ là quân, thần thề sống chết nguyện trung thành người.”

Thanh niên hơi hoãn, đứng dậy từ trên chỗ ngồi, vòng qua cạnh bàn trạm chổ hoa văn từ gỗ tử đàn, đứng vững trước mặt hắn, từ trên xuống dưới nhìn xuống: “A, vậy trẫm hỏi ngươi, trẫm so với thiên hạ thì sao?”

Hắn lưng thẳng tắp, nhìn thẳng quân chủ trẻ tuổi trước mắt: “Xã tắc làm trọng, quân vi khinh!” Một chữ một lời, tuyệt không chừa đường sống.

(Xã tắc làm trọng, quân vi khinh: Lấy xã tắc làm trọng, quân chủ không thể xem nhẹ xã tắc)

Thanh niên lảo đảo lui về phía sau một bước, tay phải siết chặt đặt sau lưng, mu bàn tay bởi vì dùng lực quá mạnh mà hiện gân xanh: “Ha ha ha! Được lắm một Trấn quốc Phụ chính Đại tướng quân!” Y hung hăng nhắm mắt lại, khi mở ra, đáy mắt một mảnh vắng lặng, tiếp nhận tấu chương, hờ hững nói: “Tấu chương, trẫm tuân chuẩn.”

Hắn chắp tay, dập đầu: “Đa tạ, bệ hạ thành toàn.”

Khi ra khỏi điện Thái Hòa, từ phía sau trống rỗng, hắn mơ hồ nghe một tiếng thở dài khẽ: “Trẫm thành toàn ngươi, ai có thể thành toàn trẫm đâu?”

Trong đình viện, cây hoa đào năm ấy cùng thanh niên hợp lực gieo trồng kia, đã nở rộ như ráng chiều. Nhớ mang máng năm ấy cuối xuân, dưới tàng cây đào, xen lẫn tiếng vui cười, có người từng ngâm: “Giang sơn y cựu vân không bích.”

(Giang sơn y cựu vân không bích= giang sơn như trước, mây trời vẫn xanh bíếc)

Đầu óc Nhan Nghiễn hỗn loạn, lúc thì khuôn mặt thiếu niên quật cường quỳ trong tuyết; khi trong đêm tối chăn đỏ phô loạn, từng tiếng ‘Chi Tĩnh, Chi Tĩnh.’ liên thanh; phút chốc lại trên cổng thành, thiếu niên Thiên Tử cười rạng rỡ: “Đại tướng quân của trẫm!”; cuối cùng dừng lại dưới hình ảnh cơn mưa phùn không ngớt, bóng dáng thanh niên cao ngạo trác tuyệt.

Trái tim phảng phất bị lửa thiêu đau đớn, hoặc hứng chịu một chậu nước lạnh vào tháng chạp, lạnh thấu tâm xương. Hận không thành, yêu cũng không được, chỉ hận không thể đem trái tim từ trong l*иg ngực móc ra, ném xuống lòng đất, triệt để tan biến.

Nhan Nghiễn đau đầu kinh khủng, giữa ý thức mông lung, nghe giọng nói ồm ồm của hai người.

“Nhị Tử, ném trên đống đá vụn được rồi.”

“Độc Nhãn Lý chỉ đạo chúng ta nâng xa một chút, đỡ phải dính ôn dịch.”

Sau đó anh cảm giác được thân thể nhẹ bẫng, như bị người ném ra ngoài, thân thể cùng đá vụn vừa tiếp xúc, cảm giác đau đớn kịch liệt từ thần kinh tới não. Da thịt lộ ra bên ngoài bị gió lạnh thổi, lập tức nổi một tầng da gà.

Xem ra…… còn tệ hơn cả tình cảnh lần trước! Nhan Nghiễn áp chế tình cảm lẫn lộn trong đầu, sửa sang ký ức trong não, bi đát nghĩ.

Thân thể nguyên chủ họ Hạ, tên Chi Tĩnh, người Hồ Quảng. Xương Nhạc năm thứ mười lăm đỗ Tiến Sĩ, sau vào bộ Binh, năm thứ mười tám thăng chức Binh Bộ Thị Lang. Xương Nhạc năm hai mươi, người Mông Cổ xâm chiếm, Hạ Chi Tĩnh được phong Tướng quân Bình Lỗ, lãnh binh xuất chiến, đại thắng về triều, được Hiếu Anh Tông đích thân phong hàm Chính Nhất phẩm Trấn quốc Đại tướng quân, đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư.

Xương Nhạc năm hai mươi sáu, Hiếu Anh Tông trước lúc lâm chung hạ chỉ, phong Hạ Chi Tĩnh thành Tổng đốc tám tỉnh, cũng phó thác quốc gia đại sự.

Tĩnh Bình nguyên niên (năm đầu tiên), Hi Minh Đế đăng cơ, phong Hạ Chi Tĩnh làm Trấn quốc Phụ chính Đại tướng quân.

Tĩnh Bình năm hai, Mông Cổ lại lần nữa xâm phạm, Hạ Chi Tĩnh phụng mệnh xuất chinh, đại thắng mà về. Từ đó thiên hạ truyền xướng: “Man di xâm nhập ai có thể địch? Chỉ riêng Trấn quốc Đại tướng quân.”

Tĩnh Bình năm ba, Hạ Chi Tĩnh lấy lý do nhiều năm chinh chiến, thương tật khó lành, viết thỉnh cầu hồi hương dưỡng lão, đế không chuẩn.

Tĩnh Bình năm thứ năm, Hạ Chi Tĩnh lại lần nữa viết, đế phê: “Chuẩn.”

Tĩnh Bình năm thứ sáu, Cẩm Y vệ phụng chỉ xuống Nam, Hạ Chi Tĩnh bị hạ chiếu ngục. Một tháng sau, lưu đày ngàn dặm. Khi ở mỏ đào quặng, bệnh cũ tái phát, ngã xuống thềm đá, qua đời.

Một giây trước còn ở trên chiếc giường ấm áp, sau một giây thi thể đã bị ném nơi hoang dã, Nhan thiếu cảm giác, anh trở về phải tìm William nói chuyện nhân sinh.

Chống thân thể từ trên đống đá bò lên, Nhan Nghiễn liếc nhìn chung quanh đánh giá, hoang vắng, không có hơi người, khe rãnh ngang dọc, đống đá vụn, đại khái là vị trí hoàn cảnh hiện tại.

Nhan Nghiễn dùng một giây đánh giá thực lực nguyên chủ, cùng với vị trí hoàn cảnh, quyết định, quay lại đường cũ.

Cũng không phải Nhan Nghiễn không muốn thừa cơ chạy trốn, mà là tình huống hiện tại không cho phép. Nơi này là vùng hoang vu không tính, chỉ bằng tình trạng thân thể Hạ Chi Tĩnh hiện tại, Nhan Nghiễn khẳng định, anh còn chưa rời khỏi khe núi, đã bị dã thú xé nát.

Đùi phải đau nhức từng cơn, gió rét thổi qua, bên trong xương cốt như bị kim đâm, là thương tật cũ do Hạ Chi Tĩnh trước kia chinh chiến sa trường lưu lại.

Cùng là người cầm quân đánh nhau, Nhan Nghiễn rất rõ ràng, thương tích do chiến trường để lại, rất khó khép lại hẳn, hơn nữa tuổi càng lớn, di chứng càng nhiều. Cho dù ở thế kỷ 400, việc chữa bệnh đã phát triển vượt bậc, nhưng anh lúc nào cũng chú ý điều dưỡng thân thể.

Thời điểm tháng chạp, dải núi không còn cỏ xanh lộ ra đất xám xịt. Nhan Nghiễn kéo một nửa chân tàn, đi một chút lại dừng, rốt cuộc lúc mặt trời lặn mới về đến mỏ. Anh xoa mồ hôi trên trán, đứng thẳng nhìn về phía trên núi.

Ngọn núi cao vυ"t bị chặn ngang khai thác, đất đá hỗn độn chất đống trên bãi đất trống trước sườn núi, trong không khí đầy khói bụi, trước hàng rào dựng một biển gỗ nửa mới nửa cũ, đáy cột bị tro bụi vùi lấp hơn phân nửa, phía trên viết: Trọng địa triều đình, không phận sự chớ nhập. (Nơi trọng yếu triều đình) Một người áo xám đứng bên cạnh biển hiệu, bóng trên mặt đất kéo dài dưới hoàng hôn.

Nhan Nghiễn hít sâu một hơi, tiếp tục lết giữa sườn núi.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!” Người áo xám thấy Nhan Nghiễn, nhảy dựng, run tay chỉ anh, “Ngươi không chết?”

Nhan Nghiễn cau mày gạt tay hắn, hỏi: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Chi Lam đâu?”

Người áo xám tên gọi Hồ Triệt, là tú tài sung quân biên cương.

Hồ Triệt kéo tay áo anh đi vào trong: “Ngươi không trở về, Chi Lam nhà ngươi sẽ biến thành Tử Lam.”

Trước mấy gian phòng rách rưới, hai đại hán tóc tai rối bời, râu ria xồm xàm. Đây đều là những phạm nhân bị định tội lưu đày đến biên giới.

(đại hán = đàn ông vạm vỡ, kiu giang hồ bặm trợn)

Ngày thường khi mặt trời lặn, phạm nhân đã sớm về phòng nghỉ tạm, hôm nay lại khác thường, ba vòng vây lại xung quanh, nhao nhao ồn ào, trong miệng kêu gào thô tục.

“Cởi, cởi ra nữa!”

“Mẹ, tiểu tử này ngày thường thoạt nhìn bẩn thỉu, không nghĩ tới…… Khà khà.”

“Ngô Nhị Cẩu, tiểu tử này ngươi cũng dám đυ.ng vào!”

Nhan Nghiễn nghe mấy ngôn ngữ ô uế, vẻ mặt lập tức lạnh lùng, nhấc lên Hồ Triệt xông vào đám người.

“Ai ai, ngươi lúc này mới sốt ruột .” Hồ Triệt thiếu chút nữa bị anh kéo ngã, nói thầm.

Nhan Nghiễn buông tay Hồ Triệt, trầm giọng quát đám người trước mắt: “Tránh ra!”

Sinh hoạt thường ngày của phạm nhân trong mỏ đa phần vô vị và đơn điệu, hôm nay khó có được ‘Tiết mục giải trí’ trợ hứng, như hăng máu, tiếng nói Nhan Nghiễn rất nhanh bị thanh âm kêu gào vùi lấp.

Nhan Nghiễn thấy vậy, lui hai bước, mượn lực lao xuống, một chân đá văng một đại hán, một tay đặt tại bả vai một đại hán khác, nghiêng người nhảy, vượt qua qua đỉnh đầu gã.

“Aaa!”“Ai?” Hai tiếng hô đau vang lên trước sau.

Nhan Nghiễn hai chân rơi xuống đất, chưa ổn định hơi thở, liền nhấc chân đá mạnh bộ phận riêng tư lộ ra của nam tử trước mắt đã cởi bỏ đai lưng.

“Aaa!” Nam nhân bị đạp, thân thể không ổn định té ngã xuống đất, che “chỗ đó” lăn lộn kêu rên.

Nhan Nghiễn lạnh lùng liếc nhìn nam nhân đau đớn, nhả ra hai chữ: “Cặn bã.”

Phạm nhân vây xem đều bị biến cố bất thình lình mờ mịt, đến khi một tiếng thét kinh hãi trong đám người: “Oán quỷ lấy mạng!” mới kịp phản ứng, ngươi đẩy ta nhường vội vàng lui về phía sau.

“Gọi quỷ cái gì, ngậm miệng cho lão tử!” Nam nhân ngồi chéo chân trên ghế gỗ đơn sơ, chỉ có một con mắt hét lớn một tiếng, đám người tranh cãi ầm ĩ lập tức im lặng. Phía sau nam nhân, đứng bảy tám quân dịch mang đao, mặc quan phục.

Nhan Nghiễn liếc nhìn nam nhân, đi lên trước, kéo thiếu niên trên mặt đất nửa người trần trụi, quần áo hỗn độn, cởϊ áσ khoác, phủ lên thiếu niên.

Thiếu niên tên là Chi Lam hai mắt đong đầy nước, dúi đầu vào eo Nhan Nghiễn, ôm chặt anh: “Đại ca, ta biết ngươi sẽ không chết.”

Nhan Nghiễn an ủi sờ đầu: “Ừ, ta không sao.”

“Bộp bộp!” Độc Nhãn Lý tán thưởng hai phát, từ trên ghế gỗ đứng dậy, chậm rì rì đi đến trước mặt Nhan Nghiễn, “Huynh đệ tình thâm, ta xem mà nước mắt giàn giụa.”

Nhan Nghiễn giấu Chi Lam sau người, nhìn thẳng Độc Nhãn Lý: “Ta còn nghĩ ngươi là người xem trọng đạo lý.”

Độc Nhãn Lý quét mắt Chi Lam trốn phía sau Nhan Nghiễn, nhếch miệng: “Xem trọng đạo lý cũng tuỳ người, ngươi nếu sống, tự nhiên không ai dám động tiểu tử này, ngươi nếu chết …… Ngươi phải biết rằng, ở mỏ không có nữ nhân, một đám nam nhân, dù sao cũng phải tìm vài thứ giải toả.”

Nhan Nghiễn biết ý tứ đối phương, mỗi nơi có một cách sinh tồn, hầm mỏ cũng như ngục giam, cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường. Anh không muốn thay đổi quy luật này, chỉ là nếu giả vờ cái gì cũng không biết, anh làm không được. Hơn nữa, thiếu niên trước mắt có quan hệ với Hạ Chi Tĩnh không phải ít.

“Ta hiện tại, còn sống.” Anh nhìn chằm chằm Độc Nhãn Lý gằn từng chữ.

Độc Nhãn Lý vỗ tay sảng khoái, chỉ trên mặt đất không ngừng rêи ɾỉ nam nhân: “Nhị Cẩu Tử cái gì cũng chưa làm được, người đã cứu cũng đập nó rồi, như vậy huề nhau.”

Nhan Nghiễn nói với thiếu niên phía sau: “Ngươi tới quyết định.”

Độc Nhãn Lý ngăn cản: “Hạ Chi Tĩnh, lão tử kính ngươi phía trước là người có danh vọng, nhượng ngươi ba phần, ngươi không cần được một tấc lại tiến một thước!”

Nhan Nghiễn hờ hững liếc nhìn gã, chân trái chếch lên trước, chân phải quét ngang gối trái của Độc Nhãn Lý, khuỷu tay gấp khúc, nháy mắt di chuyển đến Độc Nhãn Lý, cướp lấy roi ngựa bên hông, chân trái đạp sau lưng gã, dùng chuôi roi nâng cằm đối phương.

Anh nhìn mắt Độc Nhãn Lý không thể che giấu sợ hãi, cúi lưng, dùng roi ngựa vỗ mặt đối phương: “Ngươi là lão tử ai? Kính ta ba phần? Độc Nhãn Lý, nếu ngươi là thủ hạ của ta, ta sớm đánh ngươi đến cả cha mẹ đẻ cũng không nhận ra!”

Độc Nhãn Lý nhìn con mắt nam nhân lạnh lẽo, thân thể vô thức toát mồ hôi lạnh, gã có loại ảo giác, chỉ cần đối phương nguyện ý, người trước mắt này có thể trong nháy mắt đưa gã vào chỗ chết.

Nghĩ đến đây, gã nheo mắt phải còn lại, phất tay khiến đám thủ hạ sau lưng đang rút đao ra khỏi vỏ nhao nhao vọt lên không cần xúc động: “Ngươi muốn thế nào?”

Nhan Nghiễn buông chân: “Ta không muốn thế nào,” Ném xuống roi ngựa, “Chuyện này để ta xử lý, chúng ta về sau nước giếng không phạm nước sông.”

Độc Nhãn Lý đứng lên, đánh giá anh thật kĩ: “Một lời đã định?”

Nhan Nghiễn: “Một lời đã định.”

Chi Lam trốn sau Nhan Nghiễn ổn định tâm trạng, ló đầu ra, dưới ánh mắt cổ vũ của Nhan Nghiễn, đi đến trước mặt kẻ lăng nhục cậu, nâng tay hung hăng nện tảng đá trên tay xuống đầu gã ấy.

‘Rầm!’, gã lập tức đầu rơi máu chảy, nhưng chẳng dám kêu rên, chỉ dám ôm đầu, sợ hãi nhìn Nhan Nghiễn.

Ánh mắt Nhan Nghiễn cũng không bố thí cho gã, chỉ hỏi Chi Lam: “Được?”

Chi Lam mạnh mẽ gật đầu, bọc kín quần áo Nhan Nghiễn cho cậu.

“Vậy đi thôi,” Nhan Nghiễn dẫn đầu xoay người, anh chú ý tới tảng đá kia vẫn nắm trong tay Chi Lam, xem ra cho dù Hạ Chi Tĩnh không thể lập tức trở về, thiếu niên cũng có thể kéo dài một lúc.

Rất tốt, anh thích người trên tay dính máu.

“Này, chờ ta một chút.” Hồ Triệt vừa rồi không biết trốn góc hẻo lánh nào từ trong đám người chen ra, đi theo phía sau Nhan Nghiễn và Chi Lam.

Người chung quanh thấy Nhan Nghiễn lại đây, toàn bộ theo bản năng tránh đường cho ba người.

Nhan Nghiễn đi rất nhanh, vài bước đã đến đất trống, anh vòng qua một tảng đá lớn, nơi mọi người không thấy, lấy tay chống thân thể sắp đổ trên tường vàng đất. Một phen ép buộc, đùi phải anh bây giờ gần như chết lặng.

“Đại ca!” Chi Lam từ sau lưng nôn nóng đỡ anh, “Chân lại tái phát?”

Nhan Nghiễn gật đầu: “Nâng ta về trước.”

“Lão đại, người đã đi xa!” Một tiểu đệ quơ tay trước mắt Độc Nhãn Lý, “Hoàn hồn!”

Độc Nhãn Lý đạp gã một cước: “Lăn, nhặt lại roi ngựa của lão tử.”

“Chỉ có một chút nước ấm như vậy.” Hồ Triệt bưng cọc gỗ bị khoét, tạm thời làm thành ‘Bồn’ vào phòng, “Tạm bợ một chút.”

Chi Lam đem ‘Bồn’ gỗ đặt xuống đất, ném vào một miếng vải nhìn không ra màu sắc, vớt ra, nhẹ nhàng đắp lên đùi phải, sau đó lại lấy ra, lặp lại vài lần như thế, Nhan Nghiễn cảm giác đau đớn trên đùi giảm bớt.

Nhan Nghiễn gật đầu với Chi Lam: “Được rồi.” Cởi ống quần, ngồi thẳng người.

Hồ Triệt giành ‘bồn’ gỗ: “Đừng lãng phí, nước bên trong còn có thể dùng.”

Chi Lam trừng hắn: “Ta cũng chưa nói không dùng.”

Hồ Triệt: “……” Hình như là đây là nước hắn tìm được? Vì thế hai người bắt đầu trừng lẫn nhau.

“Chi Lam,” Nhan Nghiễn liếc nhìn hai người, lên tiếng, “Đi luyện chữ.”

Chi Lam nghe vậy ngoan ngoãn đi về giường, móc từ gối đầu ra một cây gậy gỗ nhỏ và khay gỗ chứa đầy cát. Đặt xuống đất, bắt đầu một vạch một nét chăm chú luyện chữ.

Hồ Triệt đắc chí liếc nhìn Chi Lam, ngồi trên giường, cởi ra giày dép, nhúng đôi chân nứt nẻ vào nước.

“Tú tài,” Nhan Nghiễn từ từ nhắm mắt, “Muốn trở về sao?”

Hồ Triệt giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa đá ngã ‘Bồn’, lập tức khom lưng đỡ lấy ‘Bồn’ gỗ, nhìn chằm chằm Nhan Nghiễn: “Về…… Nơi nào?”