Chương 29: Ta có ba baGiữa trưa, Đường Lạc Nhiên vừa mới chuẩn bị ngủ trưa, một cô giáo tiến vào, cùng bé nói: "Nhiên Nhiên, ba ba của con tới tìm con nga ~ "
"Ưm? Ba ba?" Đường Lạc Nhiên vẻ mặt mê mang, ba ba hẳn là cùng mẹ đi làm nha, chẳng lẽ ba ba muốn dẫn nàng đi ra ngoài chơi sao? Tưởng tượng như vậy, Đường Lạc Nhiên khoái trá đi theo cô giáo ra ngoài.
Cô giáo đưa bé đến bãi đỗ xe, một chiếc băng qua đường đậu ở chỗ này, thấy các nàng lại đây, liền mở ra cửa xe. Tiểu cô nương cười hì hì tự mình trèo lên, vừa định gọi ba ba, chỉ thấy người trong xe cũng không phải Tô Kỳ.
Bé vừa quay đầu lại, cửa xe đã đóng, rất nhanh cô giáo ngoài xe cũng không thấy.
Đường Lạc Nhiên trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ tới mẹ trước kia cùng bé kể bọn buôn người. Ngồi ở bên cạnh nam nhân mỉm cười cho bé đeo dây an toàn, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, ta là ba ba của con nga ~ "
Tiểu cô nương có chút sợ hãi, bất quá vẫn là vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta có ba ba."
Tào Phong vừa nghe lời này, không vui. Hắn thu đi nụ cười trên mặt, còn nghiêm túc đối Đường Lạc Nhiên nói: "Nhiên Nhiên, ta mới là thân sinh ba ba của con, Tô Kỳ và con không có bất cứ quan hệ nào, con là ta cùng mẹ sinh, biết không?" Tào Phong nói xong, mở di động xuất ra ảnh chung chụp lúc trước của hắn cùng Đường Sở Nhiêu, tiến đến trước mặt tiểu cô nương, "Con xem, đây là ba ba cùng mẹ chụp ảnh chung, còn có tấm này, con ngay tại bụng mẹ phình ra nga."
Đường Lạc Nhiên nhìn ảnh chụp, đúng là mẹ mình cùng người trước mắt này chụp ảnh chung, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, bé chỉ có một ba ba.
Quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hỏi Tào Phong: "Chú muốn mang con đi đâu?"
"Ừm... Công viên trò chơi được không?" Tào Phong nghĩ nghĩ, con nít hẳn là sẽ thích đi thôi? Bất quá Đường Sở Nhiêu còn thật không tồi, tiểu cô nương thoạt nhìn đáng yêu nhu thuận, nàng dạy cũng không tệ lắm.
Công viên trò chơi a... Đường Lạc Nhiên nhớ tới lời Tô Kỳ nói trong một lần đi chơi công viên trò chơi, cười tủm tỉm đáp ứng rồi.
Tào Phong gặp Đường Lạc Nhiên đáng yêu như vậy, nhất thời tình thương của cha tràn ra, tuy rằng nó không phải con trai, bất quá có vẻ con gái cũng không sai. Hắn vừa định mở miệng hỏi chút vấn đề, chỉ thấy tiểu cô nương ngáp một cái, mềm nói: "Con mệt nhọc, con muốn ngủ một hồi ~ "
Nói xong dựa vào phía sau lưng hai mắt nhắm nghiền, Tào Phong không có cách nào khác, đành phải ôm bé làm cho bé dựa vào chính mình, ngủ càng thoải mái một ít.
Tới công viên trò chơi, Tào Phong mới đánh thức Đường Lạc Nhiên, dắt xuống xe.
Vừa mới tiến công viên trò chơi, Đường Lạc Nhiên con mắt vòng vo chuyển, liền nói: "Nhiên Nhiên muốn ăn kem ~ "
"A?" Tào Phong chung quanh nhìn nhìn, cũng không biết chỗ nào có bán kem, "Nhưng mà ba ba không biết đi nơi nào mua a."
"Đến hỏi hỏi thôi ~" Đường Lạc Nhiên chỉ vào đài phục vụ cách đó không xa nói.
"Được rồi được rồi." Dù sao quan trọng nhất là làm cho tiểu tử kia vui vẻ, Tào Phong ôm lấy bé, đi đến đài phục vụ.
Tới đài phục vụ, Đường Lạc Nhiên vặn vẹo muốn đi xuống, Tào Phong đành phải đem bé buông, hỏi nhân viên phục vụ: "Xin chào, xin hỏi chỗ nào có bán kem?"
Đường Lạc Nhiên vừa xuống, thừa dịp Tào Phong không chú ý, liền hướng thúc thúc mặc đồng phục cách đó không xa chạy tới, kéo kéo tay áo người ta, nước mắt lưng tròng nói: "Thúc thúc cứu mạng, con bị bọn buôn người bắt giữ..."
Tào Phong vừa quay đầu lại, không thấy Đường Lạc Nhiên, vội liếc nhìn chung quanh, thấy bé ở bảo an bên kia, chạy nhanh tới.
"Nhiên Nhiên, tiểu hài tử sao có thể chạy loạn đâu?!"
"Chính là hắn!" Đường Lạc Nhiên ôm đùi bảo an, "Thúc thúc cứu con!"
Bảo an thấy Tào Phong mặc một thân giá trị xa xỉ, cũng không dám loạn định, hắn đem Đường Lạc Nhiên ôm lên, hỏi Tào Phong: "Tiên sinh, xin hỏi tiểu cô nương này quan hệ gì với anh?"
"Nó là con gái ta, trả lại cho ta!" Tào Phong nói xong vươn tay đi ôm Đường Lạc Nhiên, bảo an lui về phía sau một bước, né tránh hắn, cúi đầu hỏi Đường Lạc Nhiên trong lòng, "Tiểu cô nương, hắn là ba ba của con sao? Con cùng ba ba giận dỗi?"
"Không phải không phải, hắn không phải ba ba của con!" Đường Lạc Nhiên vội nhanh lấy ra đồng hồ quả quýt trên cổ, mở ra cho bảo an xem, "Đây mới là ba ba của con!"
"Nhiên Nhiên, con nói cái gì đó?!" Tào Phong tức giận ghê gớm, tiểu cô nương này cư nhiên dám tính kế hắn!
Bảo an lại một lần nữa né tránh tay Tào Phong, một bên hai người bảo an khác nhìn đến tình huống không đúng, cũng chạy nhanh tới. Hắn nhìn kỹ ảnh chụp, ảnh chụp trong mặt đồng hồ tuy rằng rất nhỏ, nhưng nhìn ra được, là một nhà ba người bọn họ chụp ở xoay tròn ngựa gỗ nơi này, mà nam tử trong ảnh chụp hiển nhiên không phải người nam nhân trước mắt này.
Bảo an lui sau hai bước, ra hiệu đồng thời khống chế Tào Phong, nói: "Báo cảnh sát."
Tào Phong nóng nảy, nếu báo cảnh sát tất sẽ làm Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu biết đến: "Aiz! Sao lại thế này! Ta thật là ba ba của nó!"
Bảo an mới không quản hắn nhiều như vậy đâu, mặc kệ như thế nào, tiểu cô nương này đều nói hắn không phải ba ba, còn có ảnh chụp, vậy khẳng định có vấn đề.
Hắn cúi đầu hỏi Đường Lạc Nhiên trong lòng: "Tiểu cô nương, con nhớ rõ điện thoại ba mẹ không?"
Đường Lạc Nhiên giờ phút này hốc mắt vẫn là hồng hồng, nàng xoa xoa mắt, nói: "Biết, mẹ cho con đọc thuộc."
Bảo an vì thế ôm tiểu cô nương sang một bên gọi điện thoại, bên này Tào Phong bị hai bảo an kìm giữ, thấy một người trong đó gọi điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, muốn cướp di động, không nghĩ tới bị người bảo an một chiêu cầm nã thủ bắt được, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Đường Sở Nhiêu nhận được điện thoại xa lạ còn có chút hồ nghi, "Xin chào xin hỏi vị nào?"
"Xin chào, xin hỏi là mẹ Đường Lạc Nhiên sao?"
"Đúng thế, ngài là? Nhiên Nhiên xảy ra chuyện gì sao?" Đường Sở Nhiêu vừa nghe đối phương hỏi như vậy, liền gấp lên.
"Xin chào, nơi này là công viên trò chơi, Nhiên Nhiên ở chỗ chúng tôi, nói là bị lừa bán, chúng tôi đã đem người khống chế, cũng đã báo cảnh sát."
"Cái gì?! Lừa bán?! Nhiên Nhiên thế nào?! Tôi lập tức tới ngay!"
Đường Sở Nhiêu đứng dậy chạy vội ra ngoài, Tô Kỳ ở trước cửa hoảng sợ, vội đuổi theo nàng, hỏi: "Làm sao vậy, A Nhiêu?"
"Nhiên Nhiên xảy ra chuyện!" Tuy rằng đối phương nói cho nàng con gái hiện tại thực an toàn, cũng không có chuyện gì, nàng vẫn là sốt ruột vô cùng.
Tô Kỳ vừa nghe cũng hoảng sợ, nghe nàng đại khái nói một lần, vội nhanh lái xe hướng công viên trò chơi chạy đi. Xe thể thao tính năng vào lúc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Đường Sở Nhiêu cũng không trách Tô Kỳ chạy nhanh, ngược lại là Tô Kỳ vẫn an ủi nàng không có việc gì.
Chỉ 20 phút, bọn họ đi ra công viên trò chơi. Cảnh sát đến sớm hơn bọn họ một chút, giờ phút này đang hỏi Đường Lạc Nhiên.
Đường Lạc Nhiên vừa nhìn thấy Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu, liền phác qua ôm lấy hai người bọn họ, oa một tiếng khóc, vừa khóc còn vừa nói: "Hù chết Nhiên Nhiên hu hu hu..."
"Ổn rồi bảo bối con, đừng khóc, không sao rồi, ba mẹ ở đây, đừng sợ." Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu ôm lấy Đường Lạc Nhiên, ôn nhu dỗ dành.
Ngược lại làm cảnh quan vừa hỏi bé hoảng sợ, vừa nãy nhìn tiểu cô nương bộ dáng trấn định như vậy, hắn còn tưởng rằng không sợ đâu.
Nhìn thấy con gái của mình không bị thương tích gì, Đường Sở Nhiêu cuối cùng buông tâm một chút, để cho Tô Kỳ dỗ con gái, còn mình đến trước mặt cảnh quan, hỏi: "Chào anh, tôi là mẹ của Nhiên Nhiên, xin hỏi đây là có chuyện gì?"
Cảnh quan đem vừa rồi tiểu cô nương nói cho hắn biết lập lại một lần, Đường Sở Nhiêu vừa nghe, liền biết là Tào Phong làm chuyện tốt.
Nàng cho Tô Kỳ trước mang Đường Lạc Nhiên trở về, chính mình đi theo đến cục cảnh sát làm xong chuyện tiếp sau đó.
Tào Phong loại hành vi chưa được người giám hộ đồng ý liền mang đứa nhỏ đi đã là hành vi trái pháp luật. Đường Sở Nhiêu tự nhiên sẽ không mềm lòng, nhìn con gái vừa mới khóc thảm như vậy, cho dù không thể thực sự phán hắn ít nhiều hình phạt, kiện ra tòa vẫn phải muốn. Có thể không cho hắn sống tốt liền không cho hắn sống tốt.
Tào Phong vừa nghe Đường Sở Nhiêu muốn tố cáo hắn, cả người cũng không ổn rồi, cầu xin cảnh quan cho hắn gặp Đường Sở Nhiêu, được đến hồi phục lại là: "Người ta không muốn gặp ngươi, sớm đi rồi."
Đường Sở Nhiêu khi về nhà, Tô Kỳ chính đang ở trên giường hống Đường Lạc Nhiên ngủ. Thấy nàng lại đây, Đường Lạc Nhiên mềm mềm hô: "Mẹ ~ mẹ dạy Nhiên Nhiên đều nhớ rõ ~ "
"Aiz, bảo bối, con hôm nay rất tuyệt ~" Đường Sở Nhiêu ở bên người bé nằm xuống, đem bé kéo vào trong lòng, ôn nhu vuốt ve tóc mềm.
Chiếm được khen ngợi Đường Lạc Nhiên cười tủm tỉm hôn nàng một cái, trải qua Tô Kỳ an ủi lâu như vậy, bé đã sớm yên tĩnh lại. Bất quá lại nghĩ tới Tào Phong ở trên xe cho bé xem ảnh chụp cùng nói những lời kia, có chút khó hiểu hỏi: "Mẹ, chú quái quái kia nói hắn mới là ba ba của con, còn có ảnh chụp của mẹ với hắn."
Thời điểm Đường Sở Nhiêu ở cục cảnh sát đã nghĩ đến Tào Phong khẳng định sẽ cùng Đường Lạc Nhiên nói chút gì đó, nàng giương mắt mắt nhìn Tô Kỳ, làm cho Tô Kỳ có chút không yên. Một lát sau, mới cúi đầu ôn nhu nói: "Hắn nói không sai, nhìn từ quan hệ huyết thống, hắn là ba ruột của con, Nhiên Nhiên về sau lớn bộ dáng có thể sẽ giống hắn, nhưng mà hắn làm một số chuyện rất xấu, làm cho mẹ thương tâm, nên mẹ mang con đi, Nhiên Nhiên muốn hắn làm ba ba của con sao?"
Đường Lạc Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, xoay người ôm lấy Tô Kỳ, rầu rĩ nói: "Không cần, Nhiên Nhiên có ba ba." Bé chỉ muốn người ba ba này.
Tô Kỳ ngực có chút khẩn trương rốt cục thả lỏng, hắn ôm lấy bé con trong lòng, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, ba ba sẽ luôn luôn yêu con và mẹ."
"Ưm ~" Tiểu cô nương lại đứng lên hôn Tô Kỳ một ngụm, chạy trở về trong lòng Đường Sở Nhiêu, nói: "Mẹ, người kia làm mẹ thương tâm, là người xấu, về sau Nhiên Nhiên không muốn nhìn thấy hắn nữa."
"Ừm, về sau mẹ sẽ không để cho hắn tới gần con." Đường Sở Nhiêu ôn nhu nở nụ cười, con gái của nàng, chưa từng làm cho nàng thất vọng.
Tiểu cô nương nghiêm trang ngẩng đầu, nhìn Đường Sở Nhiêu nói: "Mẹ, Nhiên Nhiên sẽ nhanh lớn lên, sẽ không để cho người ta bắt nạt mẹ nữa!"
Đường Sở Nhiêu hốc mắt ướŧ áŧ, nàng đem con gái gắt gao ôm vào trong ngực, tươi cười ấm áp, "Con gái ngoan." Gặp Tào Phong lâu như vậy, sự tình tốt nhất phát sinh chính là có đứa con gái này.
Tô Kỳ cũng cười, cô nương này thật sự là quỷ linh tinh. Hắn vươn tay, đem hai người đồng loạt vòng vào trong ngực, ngữ khí ôn nhu lại kiên định, nói: "Có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho ai ức hϊếp các người."