Chương 93: Tới đại hội võ lâm là phải kiếm chuyện mà

Đại hội võ lâm sao.

Dẫu hình thức bên ngoài có thay đổi như nào, yếu tố trung tâm của nó cũng chẳng thay đổi.

Chuyện trong chốn giang hồ nói cho cùng vẫn phải được cầm tay chỉ dạy tận tình. Môn phái nhà ai nhiều đệ tử, võ công cao cường thì sẽ có được địa vị càng cao trên giang hồ, cũng sẽ được những người khác trong giang hồ thừa nhận. Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý đơn giản như vậy đấy.

Khúc Cửu Nhất vẫn rất tin tưởng đệ tử nhà mình, dù sao đám đệ tử Toái Ngọc Cung cũng từng bị y dạy dỗ nghiêm ngặt, võ công không đạt tiêu chuẩn còn bị nhốt ở Toái Ngọc Cung luyện tiếp, không luyện được thì không ra được.

Lên sàn đấu đầu tiên là một đệ tử phái Lạc Anh, hình như là một trong võ lâm bát tú nhưng cụ thể tên gì thì Khúc Cửu Nhất không nhớ rõ được.

Nền tảng võ công của người này cũng khá ổn, liên tiếp thắng được mấy trận, chưởng môn phái Lạc Anh cười như hoa nở. Chỉ là không biết vì sao, rất nhiều người lên sàn tiếp theo cũng chẳng có ai khiêu chiến Toái Ngọc Cung hay Hồng Liên đạo, đều là những môn phái đó tự chơi với nhau.

Không ít đệ tử Toái Ngọc Cung đứng sau lưng Khúc Cửu Nhất trông chờ nhìn lên, tựa như rất khao khát.

Các nàng vất vả luyện võ nhiều năm, cũng muốn đi lên đánh một trận ra trò, tiện để cung chủ thấy được sự vất vả của các nàng cũng như để những người trong võ lâm đó biết được sự lợi hại của đệ tử Toái Ngọc Cung các nàng tới mức nào. Sao lại chẳng có ai khiêu chiến thế?

Còn nữa, những người phía trên đang đánh cái thứ công phu gì vậy? Sức lực này, tốc độ này, nếu ở Toái Ngọc Cung các nàng vốn không có tư cách ra ngoài với cung chủ, vậy mà còn được khen? Còn một hơi liền thắng mấy trận?

Quá phế.

Nếu các môn phái khác có thể nghe được tiếng lòng của đệ tử Toái Ngọc Cung thì tám phần là muốn trợn trắng mắt.

Đệ tử thuộc hạ của bọn họ hầu như là nam tử, ai nấy đều khí huyết căng tràn, tuổi trẻ lực tráng, bình thường không được thấy các nữ hiệp giang hồ nhiều. Nếu đối đầu với đệ tử Toái Ngọc Cung, nhìn mặt người ta một cái khí thế đã xuống một nửa thì tới lúc ấy còn đánh đấm gì nữa? Hơn nữa, Toái Ngọc Cung giàu có, vũ khí, bí tịch đều được coi là hàng đầu. Tài nguyên mà các môn phái khác chỉ có thể cho đệ tử nội môn dùng thì ở Toái Ngọc Cung, ai cũng có được.

Cứ thế mãi, môn phái có càng nhiều tài nguyên sẽ có được càng nhiều đệ tử xuất sắc.

Hơn nữa, đệ tử Toái Ngọc Cung vừa ra ngoài đã khiến người ta coi trọng hơn nhiều, cơ hội để nổi danh này cứ để lại cho các đệ tử chưa nổi tranh thủ một lần đi!

Khúc Cửu Nhất mạnh mẽ chống đỡ tinh thần qua buổi sáng, buổi chiều gần như là ngủ gà ngủ gật.

Nhưng Trần Thủy của Hồng Liên đạo vẫn có phong độ hơn người, tất cả quá trình đều ở bên cạnh mỉm cười, còn thỉnh thoảng gật đầu, tựa như đang nghiêm túc xem tỷ thí vậy.

À, rất biết giả ngu.

Tức thì đã tới chạng vạng rồi, ngày đầu tiên của đại hội võ lâm chuẩn bị kết thúc thì đúng lúc này, có một biến cố xảy ra.

"Lão phu 20 năm chưa từng quay lại giang hồ, bây giờ đại hội võ lâm chỉ toàn mấy công phu mèo ba chân này sao? Ha ha ha, cười chết ta rồi!"

Nhân vật chính tới rồi!

Khúc Cửu Nhất tức thì tỉnh táo lại.

Nói mà, đại hội võ lâm lớn như vậy, chính tà lưỡng đạo tề tụ đủ cả, nếu nhân vật chính cũng không có thì đại hội võ lâm này tệ quá.

Dù sao theo Khúc Cửu Nhất, xuất hiện cuối cùng càng nhiều, làm càng nhiều chuyện thì càng chứng minh được rằng đại hội võ lâm thực sự ở một cấp rất cao.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía âm thanh phát ra, lại là một lão giả áo xám mang theo mấy đệ tử trẻ tuổi, vênh váo tự đắc bay từ cửa vào. Chỉ là y phục ông ta mặc khác nhiều so với võ lâm Trung Nguyên, nhìn qua có hơi giống với Phù Tang, à, Phù Tang ở cổ đại tên là Nghê Hồng quốc.

"Võ lâm Trung Nguyên các người nhìn qua kém hơn nhiều so với trước" Lão giả áo xám chẳng khách khí gì đoạt lấy ghế dựa ngồi xuống, kiêu căng ngạo mạn nhìn mọi người, "Đúng lúc ta thu được mấy đồ đệ, không bằng cũng đi lên rèn luyện một phen, xem xem bây giờ có trình độ gì?"

Mẹ nó, lão giả áo xám này lại là tông sư?

Quả nhiên, một khi giai đoạn cuối có chiến lực càng cao hơn thì tông sư cũng sẽ biến thành cải trắng.

Tiểu thuyết võ hiệp tự nó đã vậy, kịch bản chẳng hề thay đổi chút nào.

Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ, muốn hỏi Tạ Tụ có biết hay không.

Tạ Tụ thành thật lắc đầu, hắn vốn chưa từng gặp người này.

"Ài, nhìn y phục của ông ta hẳn không phải người trong võ lâm Trung Nguyên" Khúc Cửu Nhất sờ cằm, "Đây đều là thao tác cơ bản của tiểu thuyết võ hiệp, một ít nhân vật sắm vai ác đều tới từ các quốc gia khác. Hơn nữa, những người đó còn không giống với Thiên Cực thần giáo ở quan ngoại, đơn thuần chỉ có ác ý"

Tạ Tụ chớp chớp mắt, không hiểu vì sao lại không giống? Trong mắt Tạ Tụ, dù sao họ đều phải người trong võ lâm Trung Nguyên.

"Ngươi... Ngươi là Y Nguyên Thập Nhất Lang" Phù Dương sơn chủ cẩn thận quan sát mặt lão giả áo xám, hồi lâu sau mới nhớ ra, "20 năm rồi, ngươi vậy mà còn chưa chết?"

Ngủ giấc mỹ dung với Tạ Tụ?

Đợi đã, mặt trời còn chưa xuống núi đâu, các ngươi nói thẳng thắn thế làm gì?

Không ít người nhìn Khúc Cửu Nhất với Tạ Tụ bằng ánh mắt vô cùng khϊếp sợ?

Tạ Anh ngồi ở vị trí của Kim Phong tiêu cục sắp không giữ được nụ cười hoàn hảo nữa.

... Khúc Cửu Nhất muốn tuyên bố chủ quyền?

Ca ca có phản ứng gì.

Tạ Anh nhìn Tạ Tụ, thực ra có chút mong chờ. Dù sao trước kia lúc ở nhà, ca ca chính trực nhất, mặc cho bao nhiêu nam nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên thì lòng huynh ấy vẫn cứng như sắt.

Nhưng rất đáng tiếc, để mọi người thất vọng rồi.

Tạ Tụ dứt khoát không nói chuyện, ngồi vững như Thái Sơn.

Chỉ là trong lòng suy nghĩ gì thì lại không biết được rồi.

Sắc mặt của Trần Thủy như thường, thực sự không hề để ý tới lời nói của Khúc Cửu Nhất, trái lại quay đầu nhìn về phía Y Nguyên Thập Nhất Lang, "Lão tiên sinh, đánh một đám thì hơi phí thời gian. Không thì như vậy, ngươi để đệ tử lên sàn hết đi, Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung chúng ta cũng phái hai đệ tử lên sân khấu, một lần định thắng thua, sao nào?"

Y Nguyên Thập Nhất Lang khinh thường, "Võ lâm Trung Nguyên đã yếu tới mức này rồi sao? Vãn bối khi đối mặt với tiền bối, chút khiêm tốn cần có cũng không hiểu sao?'

Hiển nhiên, sau khi bước qua một bậc cửa mấu chốt trở thành tông sư, Y Nguyên Thập Nhất Lang trở nên tự tin thái quá.

"Ngươi dám vô lễ với thiếu chủ ta?"

"Thiếu chủ, thuộc hạ xin nhận lệnh"

...

Trần Thủy lại chẳng tức giận, "Các hạ không dám đồng ý? Đồ đệ các ngươi quen biết nhau, ăn ý có thừa. Đệ tử Hồng Liên đạo và đệ tử Toái Ngọc Cung chưa từng hợp tác, ở phương diện ăn ý chắc chắn không bằng. Đề nghị này vẫn là có lợi cho các hạ"

Y Nguyên Thập Nhất Lang cẩn thận ngẫm lại, phát hiện quả đúng như vậy.

"Nếu các ngươi chủ động nhắc tới thì đừng trách ta bắt nạt các ngươi. Đồ nhi, hãy dập nát nhuệ khí của những người này đi!" Y Nguyên Thập Nhất Lang cười ha ha, tựa như chẳng để ý mấy tới Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung.

Ài, chỉ số thông minh như này vốn chẳng dính dáng gì tới đại Boss, nhiều nhất cũng chỉ là pháo hôi đóng vai làm đá kê chân thôi.

Khúc Cửu Nhất thở dài, quay đầu nhìn đệ tử phía sau mình, cũng chưa để Tuyết Tiêu Tiêu lên sàn mà chọn hai người khác có võ công không tệ lắm.

Đệ tử được chọn không khỏi thẳng người, sắc mặt ửng đỏ, phong tình vạn chủng.

Không ít nam đệ tử môn phái bên cạnh nhìn ngây người.

Hai đại mỹ nhân yêu kiều quyến rũ như vậy hẳn phải nên chiều trong lòng bàn tay mới phải, sao có thể để các nàng đi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ được?

Nhưng loại lời này họ cũng chỉ dám nói ở trong lòng thôi.

Hồng Liên đạo bên này, Trần Thủy chọn người đeo khăn che mặt ở bên cạnh Tôn An tam bất cứu kia, sau đó nhìn một vòng, cuối cùng ngón tay dừng ở Phàn Đình trong đám người.

"Ngươi đi"

Phàn Đình chắp tay theo bản năng, "Rõ, thiếu chủ"

Có phải hắn ta nhìn ra thân phận của ta không?

Không, không thể nào, thân phận của mình biết bao người ở Toái Ngọc Cung cũng chẳng rõ lắm. Những người đó hầu như không theo ra, thiếu chủ Hồng Liên đạo hẳn cũng chẳng có thể có được tin tức nhanh như vậy được.

Như vậy là đang thử?

Dẫu có như nào, Phàn Đình cũng ý thức được, đây hẳn là cơ hội lớn nhất từ khi hắn vào Hồng Liên đạo nằm vùng tới này!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phàn Đình dùng khinh công bay lên, nhẹ nhàng đứng trên sàn đấu, khinh công lưu loát thắng được một mảng reo hò của mọi người.

Người che mặt bên cạnh Tôn An cũng chẳng liếc nhìn Phàn Đình một cái, tay đeo một đôi găng tay đen, thân pháp cũng quỷ dị, dừng ở trên dài.

Hai đệ tử của Toái Ngọc Cung có mỹ cảm hơn nhiều.

Vạt áo các nàng phiêu dật, tựa như thần nữ, khi dừng trên đài, sợi tóc vừa đúng lúc rơi lên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng, khiến người vừa nhìn đã rớt nhịp.

Tư thế lên sàn các nàng cũng đã tập qua rồi.

Bay như nào, đáp như nào, phải làm ra nét mặt gì, mọi cử động đều phải luyện tập nhiều lần.

Đệ tử Toái Ngọc Cung ra ngoài cần phải phô trương!

Chưa nói đến việc các nàng vừa lộ diện đã khiến không ít thiếu niên giang hồ rung động không thôi. Nhưng thân phận mà các nàng mang trong mình cũng đủ khiến người khác chú ý.

Toái Ngọc Cung thực sự có tiền mà.

Bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn nếu ra nhiều hơn chút thì chỉ e các nàng sẽ càng có tiền hơn.

Nghĩ tới đây, không ít người giang hồ nghèo rớt không khỏi thấy bi ai.

Muốn làm nam nhân thực sự phải nỗ lực kiếm tiền!

Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách đứng giữa Hồng Liên đạo cũng chẳng có sắc mặt tốt như vậy.

Đặc biệt là Hòe Hoa Khách, vừa nhìn thấy tỷ muội Toái Ngọc Cung kia là lại bắt đầu buồn nôn.

"Là các nàng?" Hòe Hoa Khách lung lay sắp ngã, vô cùng quen biết với đôi tỷ muội này.

Dù sao, đối phương từng ngủ hắn rồi.

Còn là hai người cùng nhau.

"Kiên trì một chút" Lâm Hữu Tuệ thấy rất đáng thương, vỗ vỗ lưng Hòe Hoa Khách, "Đang ở trước mặt mọi người đấy"

Khúc Cửu Nhất khá hài lòng gật gật đầu.

Ừm, chính là phải có hiệu quả như vậy mới được.

Y Nguyên Thập Nhất Lang có thiên phú võ công không tệ, nếu không cũng không thể trở thành tông sư được. Đệ tử hắn dạy ra cũng không thể coi là yếu.

Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nhìn, đại đệ tử của Y Nguyên Thập Nhất Lang có võ công sánh ngang với Tuyết Tiêu Tiêu, Chẳng qua đối phương có một cái tật rất xấu là khinh công không tốt, tuy kiếm pháp giỏi nhưng nếu bị tránh hết rồi thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hai đệ tử của Toái Ngọc Cung có thể được Khúc Cửu Nhất điểm mặt gọi tên đương nhiên có võ công không yếu. Đương nhiên rồi, vì Khúc Cửu Nhất để các nàng thử nghiệm bản thứ nhất của "song kiếm hợp bích" nhưng uy lực lại không so được với phiên bản vai chính của Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam.

Phàn Đình ở Toái Ngọc Cung một khoảng thời gian dài, võ công cũng tiến bộ cực nhanh. Vốn dĩ thiên phú của hắn không dưới Hàn Thừa Nặc, chỉ là vì chút trắc trở mà bị trễ nải không ít. Bây giờ, đại thù đã báo được, bản thân lại khôi phục như thường, tâm trạng thay đổi nhanh, trải qua chuyện người thường không thể trải nghiệm được, võ công càng tiến bộ một đường thẳng tắp.

Ba người này, võ công đương nhiên là mạnh quá mức.

Khiến Khúc Cửu Nhất để ý nghi ngờ vẫn là người bịt mặt còn lại kia, đối phương có thân pháp quỷ dị nhưng nhìn được ra nội công hắn bình thường. Chỉ là đôi tay hắn có gì đó không đúng, mỗi lần chạm vào các đệ tử của Y Nguyên Thập Nhất Lang thì tốc độ của họ sẽ chậm hơn một phần.

Trên tay có độc.

Khúc Cửu Nhất đẩy đẩy Tạ Tụ, ý nói Tạ Tụ nhìn lên đài nhiều hơn.

"Hắn hẳn là độc nhân được luyện chế đặc thù" Tạ Tụ bây giờ khá ăn ý với Khúc Cửu Nhất, "Luyện chế độc nhân cần hao phí rất nhiều tài nguyên và sức lực, hơn nữa, thọ mệnh của độc nhân thường rất ngắn nhưng một khi luyện chế thành công, uy lực lớn vô cùng. Bởi vì mỗi một khi luyện chế độc nhân đều sử dụng độc khác nhau nên một khi bị độc nhân cào trúng, phải điều chế các loại giải dược khác nhau để chống lại. Nhưng một người tinh lực có hạn nên..."

Tạ Tụ không nói hết nhưng Khúc Cửu Nhất cũng đã hiểu được ý của hắn.

Nếu Hồng Liên đạo luyện chế độc nhân với quy mô lớn, dẫu có là Tạ Tụ cũng chẳng cứu được.

Ừm, đại vai ác mà, trình độ áp bức này chắc chắn vẫn phải có.

Những đệ tử bị người che mặt cào bị thương cảm nhận được tốc độ của mình càng ngày càng chậm, sử dụng nội lực cũng chẳng lưu loát, dẫu có ngu cũng đã biết có chuyện không đúng.

"Các ngươi... dùng độc!" Một đệ tử trong đó sử dụng tiếng Hán không thuần thục, chỉ vào độc nhân nói, "Vô sỉ!"

Rất đáng tiếc, đệ tử Toái Ngọc Cung và Hồng liên đạo đều chẳng định chờ người cổ hủ này, khi bọn họ còn có sức rảnh rỗi đi chỉ trích thì nhắm chuẩn đánh họ bay khỏi lôi đài.

"Người Trung Nguyên các ngươi đều vô sỉ như vậy sao?" Y Nguyên Thập Nhất Lang nhìn về phía đồ nhi nhà mình, phát hiện môi họ tím lại, vừa nhìn đã biết dấu hiệu của việc trúng độc, lập tức trở nên phẫn nộ.

"Chúng ta không phải người Trung Nguyên đâu"

"Chúng ta không dùng độc mà"

Tỷ muội Toái Ngọc Cung vô cùng vô tội nhìn Y Nguyên Thập Nhất Lang, trăm miệng một lời, "À, người Hồng Liên đạo dùng độc"

Chết đạo hữu mà chẳng phải bần đạo chết, nếu đánh xong rồi thì còn tình nghĩa gì đáng nói nữa? Hơn nữa, cũng chẳng có tình nghĩa gì.

Đôi tỷ muội này còn quăng một ánh mắt đưa tình với Phàn Đình.

Phàn Đình các nàng không ngủ được! Quá đáng tiếc!

Hành động của các nàng ở trong mắt người khác đều vô cùng bình thường. Dù sao dáng vẻ của Phàn Đình đường hoàng, còn thi triển võ công không hề tầm thường, được đệ tử Toái Ngọc Cung coi trọng quả thực hết sức bình thường.

"Hắn là đệ tử của ta, dùng độc là truyền thừa của sư môn" Tôn An bình tĩnh nhìn Y Nguyên Thập Nhất Lang, tựa như không hề ngại điểm này, "Hắn đeo bao tay, độc này rất ít, mấy đệ tử các ngươi về nghỉ ngơi một hai tháng là không có việc gì"

"Hoang đường!" Y Nguyên Thập Nhất Lang nào chịu được cái thiệt lớn như vậy? Bóng hình hắn khó mà bắt được, một chưởng đánh về phía người che mặt.

Độc nhân này không kịp tránh, khăn che mặt bị chấn nát thành năm bảy miếng.

Dung mạo của hắn cũng thực sự để lộ trước mặt mọi người.

Mọi người kinh ngạc không thôi, không ít người thậm chí còn xoa xoa hai mắt của mình, hoảng hốt cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Mặt của độc nhân che mặt này giống tới chín phần so với Tạ Tụ.