Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 66: Gió Đông thổi ngàn đóa bừng nở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một hội hoa đăng chùa nho nhỏ đảo mắt đã thành nơi quỷ quyệt khó lường chốn giang hồ.

Mãi cho tới rất nhiều năm sau này, khi nhắc tới trận đại chiến chính tà xảy ra ở tiểu thành trấn này, người trong giang hồ đều ca thán không thôi. Nhưng người sau lại chẳng ngờ được, trước khi trận chiến phân tranh võ lâm khϊếp sợ này xảy ra, Khúc Cửu Nhất chẳng qua cũng chỉ coi nó là một cuộc du ngoạn bình thường mà thôi.

"Mặc như vậy có phải hơi long trọng quá rồi không?" Khúc Cửu Nhất nhìn chính mình trong gương, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Bây giờ, thứ y mặc trên người chẳng kém gì so với bộ y mặc lúc chính thức trở thành cung chủ Toái Ngọc Cung. Không, phải nói là còn tốt hơn.

Rốt cuộc lúc ấy, Toái Ngọc Cung cũng chẳng có nhiều tiền mà bây giờ, tiền Toái Ngọc Cung tiêu cũng chẳng hết rồi.

Bởi vậy, một thân y phục này của Khúc Cửu Nhất vô cùng xa hoa.

Thứ quý báu như vậy chưa chắc là tốt nhất nhưng tuyệt đối khác hẳn với những đồ vật bình thường.

Khúc Cửu Nhất mặc một thân trường bào màu đen, góc áo và tay áo đều dùng tơ vàng chỉ bạc thêu hoa văn cát tường. Bên sườn còn là gấm đỏ sậm khó thấy, phía trên còn dùng sợi tơ nhiều màu thêu nhiều đồ án khác nhau.

Nói ngắn hơn thì một thân xiêm y này cũng gần ngang với giá một tòa nhà rồi.

Ấy là cái giá chưa tính cả quan đội đầu, ngọc bội, giày, đai lưng và các thứ khác nữa.

"Cung chủ, chúng ta bây giờ không thiếu tiền, ngài không cố gắng tiêu thì bạc ấy cũng chỉ để mốc trong cung chúng ta thôi" Sử Vô Song bình thường cảm thấy cuộc sống của Khúc Cửu Nhất quá đơn điệu.

Hết cách, Khúc Cửu Nhất vốn chẳng có sở thích đốt tiền.

Gì mà thần bình lợi khí, đồ cổ tranh chữ, Khúc Cửu Nhất chẳng thích cái gì. Bây giờ, sở thích duy nhất của Khúc Cửu Nhất cũng chỉ có ăn. Nhưng Khúc Cửu Nhất ngay cả ăn cũng chẳng ăn sơn hào hải vị, ngược lại chỉ thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt.

Gia nghiệp to như vậy của Toái Ngọc Cung, tài sản khổng lồ như vậy, nếu dựa theo tốc độ tiêu tiền như này thì e là tiêu mười đời cũng chưa hết.

Bây giờ vất vả lắm mới tóm được cơ hội để có thể tiêu một đống lớn, các đệ tử Toái Ngọc Cung đương nhiên sẽ không khách khí.

"Cũng đúng đi" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, y phục này mặc cũng mặc vào rồi, cởi ra cũng không ổn.

Ài, đời trước, y chẳng phải giai cấp tư sản, đời này cũng là một đêm phất lên, thực sự không thể thưởng thức được cách làm của đám bại gia tử kia.

"Bên Tạ Tụ thì sao?" Khúc Cửu Nhất hỏi lại.

"Cung chủ yên tâm, bên Tạ trưởng lão chúng ta cũng đã mua một bộ xiêm y hoàn toàn mới rồi" Nói tới đây, Sử Vô Song lại chủ động lấy lòng, "Bộ y phục của Tạ trưởng lão kia, từ vẻ ngoài tới hình thức là một bộ giống y đúc với cung chủ ngài"

Đây cũng là tâm ý của các nàng mà.

Đợi lâu rồi, cuối cùng các nàng cũng chờ được cung chủ và Tạ trưởng lão tình định tam sinh. Trên thực tế, còn có hơn trăm bộ tình lữ trang đang được đặt làm. Tới lúc ấy, một ngày đổi ba bộ cũng đảm bảo không trùng nhau.

Cần phải khiến cho cung chủ và Tạ trưởng lão vừa đi ra ngoài là người ngoài có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ.

Bởi vậy, những đóa hoa dại cỏ dại muốn nhảy vào cắm một chân chắc chắn sẽ biết khó mà lui.

À, y phục huynh đệ!

Khúc Cửu Nhất rất mau đã phản ứng lại.

Ở kiếp trước, những huynh đệ hay chơi với nhau cũng sẽ thường mua quần áo giống nhau.

Không hổ là đệ tử Toái Ngọc Cung y, quá tri kỷ, chu đáo.

"Khởi bẩm cung chủ, Tạ trưởng lão đã lên xe" Một đệ tử vui mừng ra mặt tiến vào bẩm báo nói.

Tạ trưởng lão bên kia đã lên xe, bên này, cung chủ cũng không thể chậm trễ được.

Các nàng đã sắp xếp đâu ra đấy, hai chiếc xe ngựa khác nhau sẽ lần lượt dừng ở hai bên đầu khác nhau, cuối cùng gặp được nhau.

Hệt như sợi tơ hồng của Ngưu Lang Chức Nữ, mỗi người một đầu, cuối cùng vẫn sẽ tiến về phía nhau.

Lãng mạn!

Xứng đôi!

"Các ngươi còn làm khá phong phú" Khúc Cửu Nhất nhịn không được nở nụ cười, "Đúng rồi, trên xe ngựa của Tạ Tụ không còn ai khác chứ?"

Này mẹ nó nếu bên trong giấu tiểu tình nhân của Tạ Tụ thì xấu hổ rồi.

"Cung chủ, ngài đùa gì vậy?" Sử Vô Song kinh ngạc nói, "Xe ngựa của Tạ trưởng lão đều có chúng ta canh giữ cẩn mật, bảo đảm sẽ không có ai không mọc mắt tới quầy rầy"

"Được rồi" Khúc Cửu Nhất sửa sang lại đầu tóc, "Sắc trời cũng đã muộn, chúng ta đi thôi"

"Rõ, cung chủ, mời đi bên này" Các đệ tử Toái Ngọc Cung vội vàng dẫn đường.

"Ta dùng khinh công bay qua là được" Khúc Cửu Nhất cảm thấy chính mình dùng khinh công sẽ nhanh hơn.

"Vậy sao mà được? Vẫn là lên xe ngựa thôi. Đầu tóc ngài chúng ta chải lâu như vậy, không thể loạn được"

Đầu có thể đứt nhưng tóc không thể loạn.

Đây là châm ngôn bao năm trước rồi chứ?

"Cung chủ, sao vậy?" Tuyết Tiêu Tiêu đổi đầu ngựa, lại gần xe ngựa của Khúc Cửu Nhất dò hỏi.

"Trên phố hôm nay, hơi nhiều người biết võ công" Khúc Cửu Nhất chậm rãi nói, "Ta tựa như cảm giác được có người rất lợi hại đang chạy về phía chúng ta"

"Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Tuyết Tiêu Tiêu mở to, "Cung chủ, nhất cử nhất động của Toái Ngọc Cung chúng ta đều bị người giang hồ nhìn chằm chằm. Cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi, ngài yên tâm"

"Ta cũng chẳng lo" Khúc Cửu Nhất mỉm cười nói, "Vai chính mỗi ngày đi ra ngoài sẽ luôn gặp được mấy chuyện dậy sóng này"

Khúc Cửu Nhất đã đoán được từ trước nên không mấy sợ hãi.

Duy nhất khiến y để ý cũng chỉ có người nào đó đang bay nhanh tới nơi này.

Khúc Cửu Nhất chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một ít đồ vật. Bây giờ y chưa phải là tông sư, còn chưa có cảm ứng được như người trời.

Nhưng chỉ cần không quấy rầy y và Tạ Tụ đi xem hoa đăng thì không sao cả.

Y ngâm thuốc tắm lâu vậy rồi, cũng muốn nhìn xem thực lực bây giờ của mình ra sao.

"Đi tiếp thôi" Khúc Cửu Nhất buông mành.

"Rõ" Tuyết Tiêu Tiêu làm thủ thế, ý nói các đệ tử xung quanh phải đề cao cảnh giác, miễn cho tới lúc ấy có thằng nào mù mắt phá hỏng tâm trạng của cung chủ thì tội đáng chết vạn lần.

Nhưng mà, càng không nghĩ người khác tới thì càng có người không có mắt tới tìm cái chết.

"Khúc Cửu Nhất xem đây!"

Cũng chẳng biết có một kiếm khách nhảy ra từ đâu, nhảy xuống từ trên nóc nhà, kiếm phong văng ba thước, kiếm quang sáng chói lòa, cả người như mũi tên rời cung, đánh úp về phía xe ngựa của Khúc Cửu Nhất.

"Hỗn xược!"

Không chờ người nọ tới gần, Tuyết Tiêu Tiêu đã rút kiếm.

Các đệ tử xung quanh cũng chỉnh tề tạo kiếm trận tiếp tục đi lên.

Kiếm khách kia tới gần xe ngựa lại bị một kiếm của Tuyết Tiêu Tiêu đỡ được, kiếm phong thành hình cong, trực tiếp đánh tan thế kiếm của kiếm khách, mũi kiếm tung bay, đâm thẳng vào ngực của kiếm khách nọ.

Tuyết Tiêu Tiêu đổi chiêu cực nhanh, kiếm khách trốn chẳng kịp, ngực đã trúng một kiếm.

"Thứ hại nước hại dân gì mà cũng dám tới chịu chết trước đoàn xe Toái Ngọc Cung ta?" Mũi kiếm Tuyết Tiêu Tiêu đâm mạnh vào ngực của tên kiếm khách, phi thân bay lên, đạp một cước khiến tên kiếm khách văng xa.

Người xoay vòng rơi xuống, lại ngồi về lưng ngựa, nhẹ lau bảo kiếm, thu kiếm vào vỏ.

"Lại có kẻ tới phạm vào Toái Ngọc Cung ta, gϊếŧ không tha!" Tuyết Tiêu Tiêu dùng nội lực truyền âm, thanh âm cũng đã đủ truyền đi ba dặm xung quanh.

Cùng lúc ấy, những nhân sĩ võ lâm đi theo tên kiếm khách nọ cũng đã bị đệ tử Toái Ngọc Cung gϊếŧ hết hầu như chẳng còn ai.

Một con phố nho nhỏ này đã bị máu người nhiễm đỏ.

Từ lúc ám sát tới khi tử vong, cũng chỉ bằng thời gian một tách trà mà thôi.

Những mỹ nhân bạch ngọc của Toái Ngọc Cung khoác lên bộ hồng y còn muốn chói mắt hơn cả chỗ máu tươi này.

"Người Toái Ngọc Cung rốt cuộc làm sao thế?

"Kiếm trận họ dùng trước đó sao lại có uy lực lớn như vậy?"

"Dù là quân đội triều đình cũng không được nhịp nhàng như vậy!"

Chút đấu tranh nho nhỏ này ở trong mắt người có tâm hoàn toàn là một kiểu trạng thái khác.

Trước đó, khi Khúc Cửu Nhất ra ngoài, bên cạnh cũng có đệ tử Toái Ngọc Cung hộ tống nhưng chẳng có ai thiểu năng tới gây phiền cả. Nhưng khi ấy ở bên cạnh Khúc Cửu Nhất cũng chỉ là đệ tử hạng hai như Thanh La, Hồng Tiêu, vĩnh viễn không thể so được với Tuyết Tiêu Tiêu.

Tuyết Tiêu Tiêu đưa một đội ngũ này ra ngoài mới có thể xứng với danh xưng tinh nhuệ chân chính của Toái Ngọc Cung.

Vì thế, Khúc Cửu Nhất có thể nói là huấn luyện đã lâu.

Môn phải giang hồ trở thành đám ô hợp, vấn đề lớn nhất ở chỗ họ là ai nấy đều có giá trị vũ lực cá nhân rất mạnh, lại chẳng thể hợp nhất với nhau được. Vì vậy, khi đánh theo nhóm, chẳng những không thể phối hợp với nhau mà còn muốn kéo chân sau.

Bởi vậy, Khúc Cửu Nhất mới chọn ra những đệ tử có thân hình cao lớn, để các nàng bắt đầu huấn luyện từ những thứ đơn giản nhất như "Nghỉ nghiêm" "xoay trái xoay phải", để các nàng học được cách nghe theo mệnh lệnh trong thời gian ngắn nhất, học được cách thống nhất hành động.

Trước mắt, động tác các nàng có thể cao hơn tiêu chuẩn thi đấu của đội thể dục dụng cụ rồi. Nhưng vậy vẫn còn lâu mới đủ, Khúc Cửu Nhất hy vọng sau này các nàng có thể chỉnh tề có trật tự hệt như nghi thức duyệt binh mới được.

Cho tới lúc ấy, Toái Ngọc Cung mới thực sự là không gì địch nổi!

Vốn Khúc Cửu Nhất không định sẽ phô bày thực lực của Toái Ngọc Cung nhanh như vậy. Nhưng từ lúc biết được trên giang hồ còn có thế lực như Hồng Liên đạo tồn tại, Khúc Cửu Nhất liền biết bản thân không thể điệu thấp thêm nữa.

Nếu biểu hiện quá giống heo, thực sự sẽ bị lão hổ ăn mất.

Bây giờ, y chẳng rõ lắm rằng thực lực của Hồng Liên đạo mạnh tới đâu nhưng cũng chẳng phiền y tính toán để Hồng Liên đạo kiêng kị Toái Ngọc Cung trước.

Khả năng tệ nhất, y cũng muốn chia đôi thiên hạ cùng với Hồng Liên đạo, từ từ mưu tính.

Trông cậy vào Toái Ngọc Cung cúi đầu xưng thần, nằm gai nếm mật?

Không thể nào.

"Tuyết Tiêu Tiêu kia cũng chẳng phải người thường, sao Toái Ngọc Cung này có mệnh tốt như vậy? Sớm biết vậy chi bằng cứ để Khúc Thu Thủy tại vị" Người âm thầm quan sát của Hồng Liên đạo cũng kêu khổ thấu trời, sớm biết Khúc Cửu Nhất là nhân vật khó chơi như vậy, nên để Khúc Thu Thủy tiếp tục chèn ép y mới đúng.

Bây giờ, mãnh hổ xổng chuồng, áp chế nó nào có dễ?

Trong đám người, lão Tam đội đấu lạp chống quải trượng do không yên tâm lắm, gần như không dám nhìn mặt Tuyết Tiêu Tiêu.

Nữ tử Toái Ngọc Cung thực sự quá đẹp.

"Vô Song cô nương, bên ngoài có phải có chuyện gì không? Ta ngửi có mùi máu tanh" Tạ Tụ ở xe kia cũng đã nhận ra không khí có gì đó không đúng.

Bây giờ đã vào đêm, theo lý, chung quanh hẳn nên có tiếng người ồn ào, náo nhiệt mới phải, sao hắn chẳng nghe thấy tiếng gì mà trong không khí còn có lẫn mùi máu tươi chứ?

"Trưởng lão, ngài không cần lo lắng" Sử Vô Song cười nói, "Chúng ta sắp tới nơi rồi. Toái Ngọc Cung chúng ta chưa bao giờ ỷ thế hϊếp người, nếu động thủ thật thì lỗi cũng chẳng phải do chúng ta"

Điểm này thì Tạ Tụ tin chẳng nghi ngờ.

Từ đầu chí cuối, Toái Ngọc Cung cũng chỉ bán Tiêu Dao hoàn, bán bản đồ mà thôi, thứ như phân tranh giang hồ, các nàng cũng cố gắng không cần nhúng tay thì sẽ không nhúng tay, thuận theo tự nhiên.

Tạ Tụ thấy Sử Vô Song khẳng định, cũng chẳng tiếp tục rối rắm.

Trước khi hắn tới, thực ra đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Đặc biệt là khi Sử Vô Song đưa y phục mới và xe ngựa tới, Khúc Cửu Nhất lại chẳng tới cùng, ngược lại còn muốn ngồi xe ngựa khác thì trong lòng Tạ Tụ chẳng còn sót lại chút tâm lý ôm hy vọng may mắn nào cả.

Trước kia, hắn và Khúc Cửu Nhất đều ngồi chung một chiếc xe.

Không ngờ bây giờ, Khúc Cửu Nhất chẳng muốn ngồi chung xe với hắn.

Trong lòng Tạ Tụ rét lạnh nhưng vẫn giữ vững phong độ, ngồi trên xe ngựa.

Dẫu có là tội phạm bị tử hình thì trước khi bị hành hình cũng có cơm chặt đầu để mà ăn. Bây giờ, Khúc Cửu Nhất muốn nói chuyện "công bằng" với hắn, chuẩn bị chu toàn như vậy, cũng coi như đã suy nghĩ đầy đủ tới thể diện của hắn rồi.

Hắn là Tạ Tụ.

Cũng là nhi lang Tạ gia.

Dẫu tình trường khó khăn cũng không sao cả. Không có nhân sinh ai là hoàn mỹ, cho dù bây giờ hắn có suy sụp cũng không nên nghĩ mình rồi lại xót thân. Nếu không nói ra ngoài, chỉ e còn khiến người khác hiểu lầm rằng Khúc Cửu Nhất phụ lòng hắn.

Khúc Cửu Nhất thân là song tính, muốn sống như những nam tử trên thế gian này đã vô cùng khó khăn rồi, chính mình nào cần phải tăng thêm phiền não cho y?

Tạ Tụ nghĩ nghĩ vậy, bất giác đã đâm chặt móng tay vào lòng bàn tay.

Hắn lại chẳng thấy đau.

Vì từng cơn đau trong lòng lan ra đã vượt qua cả những thứ khác.

Giữa đường cái.

"Cung chủ và Tạ trưởng lão sắp tới rồi" Những đệ tử báo tin của Toái Ngọc Cung vội vàng tới, "Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cung chủ và Tạ trưởng lão tới!"

"Đúng rồi, Đại sư tỷ nói có khả năng sẽ có mấy đứa mù mắt tới khıêυ khí©h, mọi người cũng phải chuẩn bị cho tốt"

Lời này vừa ra, các đệ tử vừa trang trí hoa đăng xong tức thì trợn tròn hai mắt.

"Mẹ nó, thằng khốn nào đáng chém ngàn đao đấy, chính vào lúc này còn tới gây thêm phiền phức cho chúng ta?"

"Ta chờ Tạ trưởng lão và cung chủ lâu như vậy rồi, ta cũng chuẩn bị viết thoại bản rồi, cũng không cho ta vui vẻ chút được sao?"

"Khụ, sư muội, thoại bản viết xong nhớ chia sẻ, ta vẽ cho muội"

"Ấy ấy, ai thấy cũng phải có phần, ta cũng muốn"

"Được rồi, chuyện thoại bản sau lại nói, tóm lại, cho dù hôm này máu ta có rải đỏ nơi đây, ta cũng không cho ai tới phá hỏng buổi tỏ tình của cung chủ!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Bày trận bày trận"

"Kiếm của lão nương đã khát khô cổ rồi"

...

Xe ngựa của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ ngày càng gần hơn.

Đồng thời, những người giang hồ âm thầm ẩn núp cũng đuổi nhanh hơn.

Bí mật Toái Ngọc Cung giấu ngay ở phía tước!

Bây giờ, chính là lúc chân tướng sáng tỏ.

Nhưng càng tới gần, càng có không ít người trong giang hồ cũng đã phát hiện, xa xa kia tựa như có một chùm sáng cực lớn.

Hửm?

Sao hình như là một cái cây?

Đợi tới khi họ nhìn rõ hết cái cây kia, cả người đều ngơ tại chỗ.

Là một cái cây,

Rất lớn, một cây hoa đăng.

Trên các nhánh cây là những đóa hoa đăng rực rỡ trùng trùng điệp điệp.

Cổ thụ trăm năm, lớn vô cùng.

Người Toái Ngọc Cung bỏ ra một cái giá lớn, mua cái cây này lại, sau đó mua hết những đóa hoa đăng đẹp nhất trên phố này, lại có vô số đệ tử dùng khinh công lên lên xuống xuống mới thuận lợi treo đầy hoa đăng trên hết cái cây này.

Đẹp không gì sánh bằng.

Dù hoa đăng có đẹp cũng khó mà ảnh hưởng tới sự chói lòa của nó.

"Tạ trưởng lão"

"Chúng ta tới rồi, mời ngài xuống xe"

Tuyết Tiêu Tiêu và Sử Vô Song cho nhau một ánh nhìn từ xa, gật đầu một cái rồi xoay người mời người trong xe ngựa xuống.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ mỗi người ôm một tâm tư riêng, một người thì mong chờ, một người thì đau lòng.

Lại cùng lúc xốc mành xe ngựa lên.

Không hẹn mà cùng nhìn về cái cây trước mặt khiến người dường như khó nhận ra được lại đẹp tới mức chiếu rọi cả con phố.

Gió Đông thổi ngàn đóa bừng nở

Khẽ rơi đầy như mưa sao hôm.

Chút tâm hự của edit: Văn chương chả nhiều, hai câu trên là câu thơ nhá, có hơi ngáo thì mong mọi người bỏ qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »