Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 131: PN5 Có một song tính thật cũng chẳng còn hối tiếc gì nữa

« Chương Trước
Từ cung chủ Tuyết Tiêu Tiêu cho tới đệ tử bình thường đệ tử quét rác cũng biết, Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ quay về còn dắt theo một đứa nhỏ quay về, trực tiếp lệ nóng tròng doanh.

Đặc biệt là những người sớm đã chờ đợi Khúc Cửu Nhất có thể sinh cung chủ, càng là xúc động không thôi.

Hu hu hu, các nàng vậy mà không thể là người đầu tiên được thấy cung chủ lâm bồn, quả thực là thiếu sót của cuộc đời này, dẫu có chết cũng chẳng nhắm mắt được.

"Nhìn khuôn mặt đáng yêu này đi, là con ruột, con ruột!"

"Nhìn xem, giữa hai mày của bé con có một nốt chu sa, ta cảm thấy giống y như đúc với cung chủ"

"Cung chủ, ta từng đỡ đẻ cho rất nhiều đệ tử, kinh nghiệm phong phú, cơ thể của người mà muốn sinh dục rất nguy hiểm!"

"Căn cốt này, quả là con ruột của cung chủ mà!"

....

Vô số trưởng lão và đệ tử vây quanh đứa nhỏ khen ngợi không ngừng, hệt như ngày mai nó có thể đăng cơ thành hoàng đế rồi.

"Cung chủ, chuyện trọng đại như sinh đẻ sao lại không có tin tức gì chứ?" Tuyết Tiêu Tiêu có hơi ai oán nhìn Khúc Cửu Nhất. Nàng và lão Tam đã tiến giai tông sư nên ở chuyện con nối dõi khá gian nan. Cũng may lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu không để ý tới cái này, bọn họ ai cũng chẳng biết trông hài tử, không có hài tử họ lại thoải mái hơn nhiều. Thực sự không được thì họ lại chọn cung chủ đời kế giữa các đệ tử là được.

Tuy vậy, bây giờ Khúc Cửu Nhất đưa một đứa nhóc về, tư chất của nó cũng tốt, Tuyết Tiêu Tiêu đã quyết tâm bồi dưỡng nó trở thành cung chủ đời kế!

"Đây không phải ta sinh, ta cũng không sinh được" Khúc Cửu Nhất biết ngay sẽ có chuyện như thế, "Ta sắp thành đại tông sư rồi, sao có thể sinh được?"

"Nhưng nàng cũng là song tính mà"

"Đúng vậy, nốt chu sa của ám song này chúng ta không nhận nhầm đâu"

"Đây giống hệt như cung chủ người mà" Các trưởng lão thề son sắt.

Mẹ nó, nốt chu sa của ta là bị tra mẫu Khúc Thu Thủy chấm cho một cái.

Hơn nữa, bé con một tuổi khắp thiên hạ đều như thế.

"Tạ Tụ, huynh nói xem, ta đúng là có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch" Khúc Cửu Nhất xoa xoa trán, chỉ có thể để Tạ Tụ nói rõ mọi chuyện.

Đã nói không phải hài tử của y mà không tin!

Loại người chưa từng được nhận sự giáo dục, ngay cả cuộc sống của chính mình cũng chẳng biết sống sao thì sao lại biết được thứ gọi là trách nhiệm, gọi là huyết mạch tương liên?

Chờ đứa nhỏ này trưởng thành rồi, muốn báo thù hay muốn chấm dứt, đều đợi nó quyết định.

Có lẽ thực sự là duyên phận.

Đứa nhỏ này rõ ràng chẳng có trí nhớ nhưng hẳn có bản năng cầu sinh mạnh. Nó rất thân thiết với Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất, hệt như biết được chỉ có đi theo hai người này, nó mới có thể sống được.

Cơ thể nó kém, Tạ Tụ không thể chế thuốc tắm cho nó, chỉ châm cứu cho nó, một ngày cho nó uống ba chén dược, dần dà cơ thể nó mới tốt lên. Nhưng nó chẳng khóc cũng chẳng quấy, ngoan ngoãn tới mức khiến người khác đau lòng.

Nuôi được mấy tháng, Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cũng có hơi luyến tiếc nhưng thực sự không biết chăm sóc hài tử nên chỉ có thể mang nó về Toái Ngọc Cung.

Đúng lúc mấy năm không về rồi, trở về nhìn cũng được.

"Chuyện đại khái là vậy" Khúc Cửu Nhất thở dài than ngắn, "Căn cốt nó khá, tới lúc ấy sẽ dạy cho nó võ công để nó bảo vệ mình. Cơ thể nó như vậy, sau này chỉ e sẽ phải chịu nhiều đau khổ. Tiêu Tiêu, ngươi cũng thu cái tâm tư của mình lại đi, không phải ai cũng có thể trở thành cung chủ của Toái Ngọc Cung, chức cung chủ này phải để cho người có năng lực đảm nhiệm, trên dưới Toái Ngọc Cung nhiều đệ tử như vậy, ngươi thân là cung chủ, nên có trách nhiệm với mọi người"

Tuyết Tiêu Tiêu cúi đầu nói rõ.

"Ta và Tạ Tụ định ở lại Toái Ngọc Cung mấy năm, mấy ngày này, ngươi đưa mấy hài tử có tính cách tốt và căn cốt khá tới cho ta, ta cũng chẳng thể ăn cơm không, không dạy võ công cho các nàng được"

"Rõ!"

"Tạ thuần thuần, mấy năm này, phiền huynh ở đây với ta nhé" Khúc Cửu Nhất nói.

"Đúng lúc ta cũng sưu tầm được không ít phương thuốc, cũng có thể nhân lúc nghiên cứu một phen" Tạ Tụ đương nhiên đồng ý với Khúc Cửu Nhất. Hai người họ cũng đã ngắm nhìn nhiều phong cảnh rồi, có thể dừng lại hưởng thụ một chút cuộc sống bình an, cũng rất tốt.

Họ của đứa nhỏ song tính này, sau khi Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ (thực ra chủ yếu chỉ có Khúc Cửu Nhất đặt tên) thương lượng thì đặt là Khúc Hữu Tạ* nhận làm nghĩa tử, ở lại Toái Ngọc Cung.

*Bé con à, em là lời tỏ tình của bố em với ba em đấy, Khúc là họ của Khúc Cửu Nhất, chữ hữu này trong sở hữu, tức là "có" đấy chứ đừng hiểu là chiếm hữu nhé các bồ, còn Tạ là họ của Tạ Tụ

Mười lăm năm sau.

Khúc Hữu Tạ đã trưởng thành thành một thiếu niên lang tiêu sái, có vẻ đẹp phi giới tính.

Ở Toái Ngọc Cung, từ nhỏ đã được các sư tỷ yêu quý, dùng các loại phương thuốc dưỡng da, luyện "Thiên Ngọc bảo điển", dẫu nền tảng có hơi kém thì cũng có thể trở thành mỹ nhân, huống chi nền tảng của hắn cũng đâu kém. Bây giờ, ra ngoài cũng có thể là một mỹ nhân khiến mọi người phải nhìn nhiều mấy lần.

"Tuyết sư thúc, nghĩa phụ họ về thật sao?" Khúc Hữu Tạ không dám tin quá nhiều, nhìn về phía Tuyết Tiêu Tiêu. Dù sao nghĩa phụ cũng thích đi du lịch, ở với hắn được sáu năm, Khúc Cửu Nhất liền dẫn theo Tạ Tụ ra ngoài lần hai, bình thường hai, ba năm mới về một lần. Nếu không phải Khúc Hữu Tạ gặp qua sẽ không quên thì chưa biết chừng ngay cả mặt của họ cũng quên mất.

"Ách, hẳn sẽ trở về" Tuyết Tiêu Tiêu xoa xoa đầu Khúc Hữu tạ, "Con cũng sắp phải rời cung để lang bạt giang hồ rồi, bọn họ sao cũng sẽ quay về. Đúng rồi, quyển "Bách khoa toàn thư về sinh tồn cho song tính" mà nghĩa phụ cho con, con học thuộc chưa?"

"Sư thúc yên tâm, con sớm đã thuộc như in trong lòng" Khúc Hữu Tạ vừa nghe tới cái này, nghiêm mặt nói, "Những thứ đề cập trong sách, sau này ta cho dù muốn sinh hài tử cũng phải sinh ra một hài nhi ưu tú đủ để kế thừa uy danh của Toái Ngọc Cung ta, nếu có những nam nhân hay nữ nhân chỉ có dung mạo mà không có trách nhiệm, ta tuyệt đối không cần"

Ài, nếu không phải cung quy quy định các đệ tử cần phải hành tẩu giang hồ mấy năm mới có thể trở về, hắn cũng muốn ở với các sư tỷ, sư muội trong Toái Ngọc Cung cả đời. Dù sao, sư tỷ, sư muội cũng đối xử tốt với hắn, cũng chẳng tranh giành tình cảm, mọi người cùng nhau nuôi hài tử, ngày tháng vui vẻ biết bao nhiêu.

Hắn chẳng thấy mình là song tính thì là chuyện gì lớn, hắn cũng có thể để các sư tỷ, sư muội mang thai bảo bảo, cũng có thể để mình sinh hài tử, hơn nữa có thể cùng mọi người nói chuyện võ công, làm đẹp, trang sức, vân vân, quả thực sướиɠ như tiên vậy.

"Ừm, băng thiềm con cũng phải mang theo mọi lúc mọi nơi" Tuyết Tiêu Tiêu đang dặn dò lại thấy cung nhân xin được cầu kiến bên ngoài.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ về không kịp.

Tuy vậy, Khúc Cửu Nhất phái người đưa một con cổ trùng và một phong thư tới, trong thư nói Khúc Hữu Tạ gieo cổ vào người thì có thể yên tâm hành tẩu giang hồ rồi.

"Đây là Đông Xuân cổ" Tuyết Tiêu Tiêu mở thư ra, nói, "Cung chủ quả là lo lắng cho con"

Khúc Hữu Tạ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tuyết Tiêu Tiêu gieo cổ vào người.

"Cổ này một khi có hiệu quả, nếu con trúng xuân dược thì cổ trùng sẽ lập tức gia tăng võ công của con, hơn nữa cũng làm tan khí nóng trong người con, để con trở lại như bình thường, là vũ khí sắc bén để đề phòng xuân dược" Tuyết Tiêu Tiêu than thở, "Con phải biết rằng, trên thế giới này, thứ độc dược mạnh nhất là xuân dược, có cổ này ở đây, con cẩn thận sinh tồn theo như bách khoa toàn thư thì chẳng cần phải lo lắng gì nữa"

"Ta ắt sẽ không phụ lại uy danh của Toái Ngọc Cung" Khúc Hữu Tạ kiên định chắc nịch.

....

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đang ở trên thuyền ngắm phong cảnh.

Non sông tươi đẹp này, nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ.

"Tạ Tụ, chúng ta đã ở bên nhau sắp hai mươi năm rồi"

"Ừm, hai mươi năm tới chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau"

"Ta nghe nói bên Cao Ly kia lại có một tông sư, định tới võ lâm Trung Nguyên khiêu chiến các đại môn phái" Khúc Cửu Nhất cười híp mắt, "Chúng ta lại có trò vui mới rồi"

Giang hồ của bây giờ sẽ có bộ dáng gì đây?

Hy vọng có thể khiến cho Cửu Nhất thấy thú vị một chút. Tuy vậy, có thú vị tới đâu chắc cũng chẳng thoát khỏi sự tính toán như thần của Cửu Nhất.

Tạ Tụ với khí chất càng trầm ổn nhìn Khúc Cửu Nhất đang xoa tay hầm hè ở bên cạnh, khẽ cười.

"Huynh cũng thấy thú vị sao?" Khúc Cửu Nhất đã là đại tông sư, dung mạo của y nhìn qua cũng nhiều nhất chỉ 25, 26, trẻ trung tới mức quá đáng.

Cũng may Tạ Tụ tinh thông y thuật, vì ở cùng với Khúc Cửu Nhất cho nên cũng dùng dược để duy trì dung mạo của mình, tránh cho Cửu Nhất ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Ta chỉ đang nghĩ, bây giờ hẳn thiên hạ này là của người trẻ tuổi rồi"

"Chúng ta đều còn trẻ!" Khúc Cửu Nhất khẽ trừng mắt, liếc Tạ Tụ, "Hai mươi năm tiếp theo, chúng ta phải cùng đi xem trò vui khắp giang hồ này đấy, huynh đừng hòng chạy"

"Được"

Trong lòng mỗi người đều có một giang hồ.

Dẫu cho giang hồ này có ngàn kiểu vạn kiểu, chỉ có giang hồ có Khúc Cửu Nhất mới là giang hồ của Tạ Tụ.

~TOÀN VĂN HOÀN~
« Chương Trước