Chương 94: Kết Hôn

Hôn lễ của Lâm Nhật Minh và Trần Thiên Di rất nhanh đã đến. Hôm ấy cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, trông bên ngoài nó đơn giản nhưng lại phô ra được những nét đẹp tinh tế của cô dâu.

Bữa tiệc không có bất kỳ ai ở gia đình nhà gái, Trần Thiên Di đã không thông báo chuyện này cho ba cô, bởi cô biết ông ấy chắc chắn sẽ không đến.

Hôn lễ tổ chức ở một nhà hàng, vì không có quá nhiều khách mời nên chỉ là một buổi tiệc nhỏ đầy ấm áp. Dù Trương Mỹ Lệ muốn xa hoa một chút, nhưng Trần Thiên Di lại chỉ thích những thứ đơn giản, nên cuối cùng bà ấy chỉ có thể nghe lời con dâu.

Đúng giờ, khách khứa đã đến đông đủ. Lễ đường lúc này được trang trí hoa tươi và nến, tạo ra một khung cảnh lấp lánh và rực rỡ.

Người chủ trì ở trên bụclên tiếng bắt đầu. “Giờ lành cũng đến rồi, mời cô dâu của chúng ta bước lên sân khấu tuyên thệ cùng chú rể!”

Trần Thiên Di ở sau cánh cửa hồi hộp vô cùng, hai tay cô đan vào nhau để cố giữ bình tĩnh. Ngày này cuối cùng đã đến, cô rốt cuộc có thể nắm tay người mình yêu bước chân vào lễ đường.

“Thiên Di, đưa tay cho mẹ!” Trương Mỹ Lệ ở bên cạnh cô lên tiếng. Không có ba cô ở đây, bà ấy cũng có thể thay ông ta dẫn cô vào lễ đường.

Trần Thiên Di gật đầu mỉm cười, cô đưa tay choàng qua tay Trương Mỹ Lệ, đồng thời cánh cửa cũng mở bung ra.

Khách khứa hai bên đều ngước nhìn về phía hai người, kèm theo đó là tiếng vỗ tay lớn và tiếng nhạc du dương nhè nhẹ.

Ở trên sân khấu, Lâm Nhật Minh đôi mắt chứa đựng yêu thương nhìn Trần Thiên Di, hơi thở của anh có chút không thông khi nhìn thấy diện mạo của cô lúc này. Bây giờ anh cũng không khác cô là bao, vô cùng bối rối và hồi hộp.

Trên người anh là một bộ vest đen lịch lãm, cổ áo còn được nhấn thêm một chiếc nơ cùng màu, giày da bóng loáng dưới chân càng làm anh thêm phong độ.

Trần Thiên Di trước mặt anh nở nụ cười rực rỡ như ánh mắt trời, chân giẫm lên giày cao gót tiến đến gần anh hơn. Sau lớp khăn voan mềm mại là khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, đường nét rõ ràng lại rất xinh đẹp.

Trương Mỹ Lệ hôm nay mặc áo dài màu xanh ngọc, tóc búi cao, trông dường như trẻ ra được vài tuổi. Bà ấy cầm tay Trần Thiên Di đưa cho con trai, nói. “Nhật Minh, dù thế nào đi chăng nữa con cũng phải đối tốt với Thiên Di đấy! Mẹ cũng không biết nói gì nhiều, chỉ là chúc hai con hạnh phúc.”

“Vâng, con biết ạ!” Lâm Nhật Minh dịu dàng trả lời bà ấy.

“…”

Sau một vài nghi thức chào hỏi trước, người chủ trì bắt đầu tuyên thệ.

“Anh Lâm Nhật Minh, anh có đồng ý kết hôn cùng cô Trần Thiên Di, sống cùng cô ấy hạnh phúc đến đầu bạc răng long, dù có nghèo khó hay là bệnh tật cũng không rời xa nhau.”

“Tôi đồng ý!” Lời nói vừa dứt, thì ở đây Lâm Nhật Minh đã vội vàng trả lời, anh gấp gáp giống như sợ mất vợ vậy.

“Cô Trần Thiên Di, cô có đồng ý kết hôn cùng anh Lâm Nhật Minh, sống cùng anh ấy hạnh phúc đến đầu bạc răng long, dù có nghèo khó hay bệnh tật cũng không rời xa nhau.”

[Tôi đồng ý!] Trần Thiên Di giơ tay lên ra hiệu, cô nở nụ cười ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Người chủ trì hài lòng, ông ấy cũng nhanh chóng kết thúc. “Nếu cả hai đều đồng ý, vậy tôi xin tuyên bố, hai người đã chính thức trở thành vợ chồng!”

Bên dưới mọi người lại nhiệt tình reo hò, ai cũng muốn chú rể hãy hôn cô dâu. Lê Khả Như hôm nay cũng đến, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh dương đậm, nhẹ nhàng ngồi đó vỗ tay chúc mừng cô bạn thân của mình đã tìm được một bến đỗ tốt.

Để đáp lại sự nhiệt tình của mọi người, Lâm Nhật Minh nhanh chóng chế trụ eo của Trần Thiên Di, anh cúi đầu xuống và nhẹ nhàng hôn cô dâu của mình. Cô cũng đáp trả lại anh, cánh môi mềm mại bị anh dày vò đến đỏ ửng. Mãi một lúc sau, anh mới từ từ tách ra khỏi môi cô

“…”

Không thể thiếu nghi thức ném hoa cưới, Trần Thiên Di đứng ở trên bục cao, cô xoay người chuẩn bị tư thế. Ngay lập tức bó hoa hồng đã được ném lên cao, bên dưới những thiếu nữ vội vàng muốn tranh.

“Bộp.” Thế nhưng người bắt được lại là Lê Khả Như, dù cho cô ấy chỉ đứng yên một chỗ, thậm chí không hề có ý định bắt hoa cưới. Cô ấy ngơ ngác nhìn bó hoa, rồi lại đưa mắt lên nhìn Trần Thiên Di.

[Khả Như, rồi cậu cũng sẽ tìm thấy tình yêu và hạnh phúc giống như mình!"]

Lê Khả Như hiểu ý cô bạn thân của mình, cô cũng mỉm cười gật đầu. Dẫu sao thì chuyện cũ cũng đã qua, ít nhất cô ấy vẫn còn người thân và bạn bè, cho nên dù muốn hay không cũng phải vui vẻ mà sống tiếp.

“Cảm ơn cậu!” Giọng của Lê Khả Như rất nhỏ, tiếng ồn của buổi tiệc đã lấn át tiếng của cô ấy, nhưng Trần Thiên Di nhìn khẩu hình miệng thì vẫn biết cô ấy muốn nói gì.



Hôn lễ kết thúc, Lâm Nhật Minh lái xe đưa Trần Thiên Di đi hưởng tuần trăng mật. Hai người quyết định chọn một bãi biển xinh đẹp cách không quá xa thành phố là điểm đến, nơi này tuy còn đơn sơ nhưng cảnh thiên nhiên rất đẹp, nước biển lại trong xanh động lòng người.

_____🌼To Be Continued🌼_____