Chương 30: Rời Khỏi Thành Phố.

Ngày hôm sau Trần Thiên Di và Lâm Khả Như đến tiệm bánh xin nghỉ việc một thời gian, mặc dù ông chủ tiệm bánh có vẻ không vui, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn đồng ý.

“Thiên Di, xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu nhiều như vậy!” Ngồi trên xe trở về nhà, Lê Khả Như thấp giọng nói khẽ, cô ấy cảm thấy mình hiện tại rất phiền phức.

[Chúng ta là bạn bè mà, sao có thể nói là làm phiền chứ? Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, vì mình chỉ có cậu là bạn thân mà thôi!] Trần Thiên Di lắc đầu giơ tay lên làm vài động tác, sau đó cô ôm chầm lấy cô ấy an ủi, thật sự cô vẫn luôn xem cô ấy như chị em của mình.

Lê Khả Như khoé mắt ươn ướt. “Thiên Di, mình muốn đến nhà dì mình ở một thời gian, nơi đó là làng chải nhỏ trên một hòn đảo! Chúng ta không có nhiều tiền để đi du lịch, vậy nên đến đó cũng có thể làm vài việc vặt kiếm tiền!” Cô ấy đã tính đến như vậy rồi, vì lo cho hầu bao eo hẹp của cả hai.

[Sao cũng được, cậu muốn đi đâu mình cũng sẽ theo!] Trần Thiên Di gật đầu lia lịa đáp.



Về đến nhà, hai người cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi thành phố hoa lệ này. Dù sao cũng chỉ đi một thời gian ngắn, cho nên quần áo cũng chỉ lấy tạm vài bộ, không có nhiều nhặn gì cho lắm.

“Thiên Di, cậu thu xếp xong chưa? Mười một giờ xe khởi hành rồi, chúng ta tranh thủ một chút!” Ở đây Lê Khả Như nhìn đồng hồ, sau đó lại lên tiếng nói.

[Cũng xong cả rồi! Giờ mình qua nói với dì Trương một tiếng, sau đó là có thể đi rồi!] Trần Thiên Di đưa tay kéo khoá vali lại, sau đó làm động tác trả lời cô ấy.

Tuy nhiên Trương Mỹ Lệ hiện tại không có ở nhà, mà Lâm Nhật Minh giờ này cũng đã ở cơ quan rồi, vậy nên cô không thể chào hỏi được.

Trần Thiên Di suy nghĩ một lúc, sau đó cô lấy giấy viết vài dòng, rồi cẩn thận nhét nó vào kẹt cửa. [Vậy là xong, giờ mình có thể đi được rồi!]

Sau đó cả hai kéo vali xuống sảnh chung cư, bắt taxi đến bến xe.



Chiều tối khi Trương Mỹ Lệ trở về nhà, vừa mở cửa bà ấy đã thấy tờ giấy của Trần Thiên Di rơi xuống, bà ấy nhanh chóng cầm lên xem.

[Dì Trương, con là Thiên Di đây! Vì có chút chuyện, nên con sẽ cùng Khả Như rời thành phố một thời gian, còn tiền thuê nhà con vẫn gửi qua tài khoản cho dì! Dì ở lại giữ gìn sức khỏe ạ!]

“Chậc, cái con bé này thật là, hôm nay dì mua thức ăn nhiều lắm đây này!” Trương Mỹ Lệ đọc xong mà thở dài, bà ấy ngao ngán nhìn túi thức ăn to trên tay.

Vừa lúc này Lâm Nhật Minh cũng từ cơ quan trở về, nhìn thấy sắc mặt bà ấy có vẻ không vui, anh cởϊ áσ khoác ra treo lên rồi hỏi. “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là Thiên Di con bé đi rồi, nó có để lại giấy nhắn đây!” Trương Mỹ Lệ đưa cho anh xem.

“Hả, vậy cô ấy đi đâu? Sao lại không nói nhỉ?” Lâm Nhật Minh nhíu mày lại hỏi, anh còn chưa theo đuổi được cô mà, sao lại đi mất rồi.

“Haizzz, xem ra còn phải lâu lắm mẹ mới có được con dâu!” Bà ấy không có trả lời, khẽ thở dài rồi đi vào trong bếp chuẩn bị bữa tối.

“…”

Cả đêm đó Lâm Nhật Minh lăn qua lăn lại không ngủ được, nghĩ đến việc không thể gặp Trần Thiên Di một thời gian khiến anh rất khó chịu.

“Mình bị sao vậy? Giờ này không ngủ được!” Anh xoa xoa trán nói.

Mãi cũng không chợp mắt nổi, nên anh mở cửa đi ra ngoài hóng gió, vẫn là ban công hôm qua anh nói chuyện với cô. Lúc này hình ảnh của Trần Thiên Di hiện trong tâm trí anh, làm anh nhớ cô vô cùng.

Lâm Nhật Minh lúc này mới nhận ra, rằng anh thích Trần Thiên Di nhiều hơn những gì anh nghĩ, chỉ mới có một đêm không gặp cô, mà cả người anh hiện tại rất khó chịu.



Sáng sớm khi Lâm Nhật Minh đến sở cảnh sát làm việc, nhìn thấy gương mặt của anh phờ phạc, trên mắt quần thâm rõ rệt, Trương Tuấn Kiệt liền nhiều chuyện chạy đến hỏi.

“Sếp, anh làm sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?”

“Ừm, đúng là ngủ không ngon!” Lâm Nhật Minh lười biếng trả lời hắn.

“Tại sao vậy? Hay vì anh đang tương tư cô gái nào đó, cho nên mới ngủ không ngon?” Trương Tuấn Kiệt được nước lấn tới, hắn thích thú hỏi thêm.

“Đi làm việc đi!” Lâm Nhật Minh bây giờ không có tâm trạng nói chuyện với hắn, anh khó chịu nhíu chặt mày gầm nhẹ.

“Được rồi, không nói thì không nói!” Lúc này hắn bĩu môi đáp lại ann, sau đó lấy hồ sơ vụ án mới đưa cho anh xem. “Hồ sơ mới, hôm qua cục trưởng mới đưa cho tôi, ông ấy muốn chúng ta theo vụ này! Chỉ cần làm xong vụ này, ông ấy sẽ cho chúng ta nghỉ ngơi hai tuần!”

“Nghỉ hai tuần?” Lâm Nhật Minh nghe đến đây hai mắt sáng rỡ, chỉ cần có thời gian nghỉ phép, anh sẽ có thể đi tìm Trần Thiên Di được rồi.

“Đúng vậy, nghỉ hai tuần! Nhiệm vụ lần này là bảo vệ nhân chứng, hắn ta là đàn em của một tên trùm ma túy!” Trương Tuấn Kiệt gật đầu đáp, nhưng hắn chưa kịp nói xong đã thấy Lâm Nhật Minh giật lấy hồ sơ đi thẳng.

“Này sếp, anh chờ tôi với! Làm cái gì mà đi nhanh vậy chứ?” Hắn vội kêu lên rồi đuổi theo anh.

_____🌼 To Be Continued 🌼_____