Chương 43: Dỗ dành cô Tiết

Ngay lúc Tiết Đồng còn đang xuất thần vì Tô Mạt, bé ngoan kia đã lại một lần nữa quay trở về bên người cô, dắt tay cô, hào phóng tự nhiên, chỉnh tề đoan chính, cười nhẹ nhàng nói thêm một câu với camera.

"Cũng bởi vì cô Tiết là người như vậy, nên cô ấy vĩnh viễn là thần tượng của mình."

Thần tượng ư?

Sùng bái cùng hướng về nhiều khi chính là nguyên nhân dẫn đến sự phát triển không ngừng của tình cảm đấy.

Trước mắt bao người, cô Tiết tiến đến nhẹ nhàng nói một câu bên tai Tô Mạt.

Câu nói này cũng chỉ có hai người họ nghe được, có điều mắt trần của mọi người có thể thấy được là, sau khi Tô Mạt nghe thấy lời thầm thì này, gương mặt ửng đó, kiếm cớ từ bên người cô Tiết chạy ra ngoài.

"Ai da, em cứ thế này tôi sẽ muốn hôn em lắm đấy, nhưng mà lần này không phải hôn trán đâu nhé."

Trong phòng vẫn còn đang ghi hình cho chương trình, Tô Mạt trốn ra ngoài cửa, bắt đầu xoa xoa lên gương mặt nóng hổi của mình.

"Lão yêu tinh kia nói cái gì với em vậy?" Lâm Tinh sán lại gần, đứng dựa vào tường bên cạnh Tô Mạt hỏi.

"Không, không, không có gì ạ." Tô Mạt nói năng lộn xộn, liên tục xua tay.

Lâm Tịnh còn lâu mới tin, nhưng mà chị cũng không vạch trần, liền yên lặng đứng ngoài cửa cùng Tô Mạt, cùng nhau nhìn vào trong phòng.

Tô Mạt chăm chú nhìn lên gò má Tiết Đồng, trong phòng cô vô cùng phối hợp với sự sắp xếp của tổ chương trình, trên mặt luôn treo lên ý cười nhàn nhàn, thật giống như hoàn toàn không bài xích việc chia sẻ với mọi người về hoàn cảnh khốn khó lúc mới bắt đầu ra mắt, nhưng...

"Cô Tiết, cô ấy không hề vui vẻ chút nào hết." Tô Mạt thấp giọng nói.

Lâm Tịnh cũng tiến tới nhìn một chút, "Nhìn thấy không vui sao, chị thấy con bé diễn tốt phết đấy chứ."

Mẹ, đây hẳn phải là người đóng vai trò thân cận nhất trong sinh mệnh của mình, nhưng ở trước mặt cái người thân cận đến thế, Tiết Đồng vậy mà lại không thể không ngụy trang được.

"Em vẫn nên đi vào." Tô Mạt nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, toan đi vào trong phòng, lần này động tác của em không nhanh bằng Lâm Tịnh, bị đối phương túm lại được.

"Con bé đối phó được, nếu em lo lắng thì nghĩ xem sau khi quay xong dỗ dành con bé thế nào đi." Lâm Tịnh nói.

"Dỗ... Em dỗ cô Tiết á? Em á?" Tô Mạt có chút luống cuống.

Lâm Tịnh tỏ ra đương nhiên, "Tất nhiên là cưng rồi, không em thì là ai bây giờ."

Kết thúc một ngày ghi hình.

Tiết Đồng cực kỳ phối hợp, tổ chương trình muốn quay cái gì, cô làm cái đó, muốn nghe cái gì, cô nói cái đó, nhưng ngay cả thế quay hết cả một ngày, nội dung cuối cùng có thể sử dụng được cũng vô cùng có hạn.

Tổ chương trình biết vậy đã chẳng làm, nhìn dáng vẻ mẹ Tiết trong video ân cần dạy bảo, khuyên nhủ Tiết Đồng không nên quên gốc, không nên quên ơn, trong lòng nhân viên công tác đều có chút cảm giác khó chịu.

Phần có thể sử dụng được của cô Tiết không nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng thêm nhiều công phu một chút ở phần ghi hình sắp tới của Tô Mạt.

Tổ chương trình trước đó cũng đã từng liên hệ qua với công ty quản lý truyền thông Thượng Nghệ của Tô Mạt, nhưng vì để tránh lặp lại chuyện xấu hổ giống như với cô Tiết, bọn họ vẫn từ phòng khách sạn gọi cho Tô Mạt, tỉ mỉ quyết định quá trình cùng nội dung ghi hình, sau khi xác định không có vấn đề gì mới đem Tô Mạt thả đi.

Sắc trời đã rất muộn, Tô Mạt trở lại cửa phòng của mình, vừa mới chuẩn bị quét thẻ đi vào, không hiểu sao lại nghĩ tới lời mà Lâm Tịnh nói với mình vào ban sáng.

"Nghĩ xem sau khi kết thúc dỗ con bé thế nào đi."

Dỗ cô Tiết à...

Tô Mạt không tự chủ được chuyển động cơ thể một chút, cuối cùng quyết định đi về phía phòng của Tiết Đồng.

Cô Tiết còn chưa nghỉ ngơi.

Lúc Tô Mạt tiến vào cửa cô đang ngồi hóng gió trên ban công riêng của phòng, trên người ăn mặc mỏng manh, trong tay cần một chai whisky cùng chiếc thân vuông miệng tròn dùng để uống whisky.

Tô Mạt không có hiểu biết về rượu, nhưng dù vậy em cũng biết cái chai trong tay của Tiết Đồng kia, cực kỳ nặng đô.

Tiết Đồng thấy Tô Mạt bước đến, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, cô hô về hướng bên cửa, "Tô Mạt, lại đây ngồi nào."

Hai chân vắt chéo, tư thế ngồi thẳng thớm, bên môi có nụ cười thản nhiên, cô Tiết ở trước mặt ngay cả lắc lắc ly rượu cũng tao nhã điềm tĩnh đến thế.

Nhưng Tô Mạt chính là có thể cảm nhận được, Tiết Đồng mặc dù tươi cười, nhưng tâm trạng của cô thật sự không tốt.

Tô Mạt tiến lên ngồi ở bên cạnh người Tiết Đồng, em sờ lên ly rượu ở trên bàn kia, rất lạnh, rõ ràng có bỏ thêm đá.

Tô Mạt không nói một lời, nhìu mày đem tịch thu hết cả ly lẫn chai rượu.

Tiết Đồng cũng không ngăn cản, chỉ thoáng hiện chút say, mỉm cười nhìn em.

"Uống rượu không tốt, uống rượu lạnh càng không tốt."

Lớp học dưỡng sinh nho nhỏ của bạn học Tô Mạt chính thức khai giảng.

Tiết Đồng vừa cười nhẹ, vừa gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Tô Mạt chân thành nói, "Dạ dày cô bị tổn thương rất nghiêm trọng, có phải là vì uống rượu lạnh không hả?"

Tiết Đồng cẩn thận nghĩ nghĩ, "Cũng không hẳn đâu."

Tô Mạt kéo một tay Tiết Đồng qua, để em vuốt thẳng lòng bàn tay ra.

"Kỳ thật, tâm trạng không tốt, em có một biện pháp khác nè."

Tiết Đồng "A" một tiếng, sau đó cười nói, "Nói nghe xem nào."

"Không vui, có thể ăn kẹo nè, ngọt ngào, chỉ cần chăm chỉ đánh răng là được rồi." Vế sau chính là thời gian quảng cáo quen thuộc, Tô Mạt cười đến ngọt ngào, lộ ra tám chiếc răng chỉnh tề, "Mục tiêu của chúng ta là không có sâu răng."

Người lóa mắt lại xán lại giống như mặt trời, Tiết Đồng cảm thấy tất cả lo lắng đều đã bị ý cười trước mắt này xua tan.

Bây giờ cô càng ngày càng không thèm tránh hiềm nghi, đưa tay sờ lên mặt Tô Mạt, thuận miệng trêu chọc nói, "Nếu thật sự đào ra được một đống kẹo từ trên người tôi thì cũng hơi bị trẻ con rồi đấy."

"Vậy cô đến tìm em đi." Mắt Tô Mạt lóe sáng, như sao trên trời, trăng trong nước, "Em sẽ mang thêm một chút, đem cả phần của cô Tiết nữa, cô không vui, em sẽ đưa ngay cho cô một viên kẹo."

Nói rồi, Tiết Đồng liền cảm giác trong lòng bàn tay mở ra của mình có chút ngưa ngứa, Tô Mạt thật đúng là từ trong túi lấy ra một viên kẹo bọc giấy kính đặt trên bàn tay mình.

Thậm chí còn chẳng cần đem nó ngậm vào trong miệng, Tiết Đồng lúc này đã cảm thấy ngọt ngào lắm rồi. Cô nhẹ nhàng chắp tay lại, lại nhìn về phía ánh mắt Tô Mạt, nhiều thêm một tia nhu tình.

Tiết Đồng thay đổi vị trí của mình, cô ngồi sang bên cạnh Tô Mạt, đưa tay sờ sờ túi của em.

Hay lắm, trong túi quần áo đúng là moi ra được lẻ tẻ bảy tám viên kẹo.

Tiết Đồng nói đùa, "Có nhiều lúc không vui vậy ta."

Bé hamster mới vừa rồi còn ngọt ngào mỉm cười, trong nháy mắt liền sững sờ ngay tại chỗ, sau một hồi lâu, mới trả lời, "Cũng không có mà."

Nói dối.

Tựa như Tô Mạt có thể nhìn thấu được tâm trạng của Tiết Đồng, ở trước mặt Tiết Đồng, Tô Mạt cũng giống như một dòng suối trong vắt, suy nghĩ ở trong lòng không khó đoán chút nào.

Tô Mạt dạo gần đây cũng không vui vẻ gì cho lắm, không kể đến xáo trộn ở trong nhóm, em càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng Hứa Vãn đúng là đang tránh mặt em.

Điện thoại gọi tới dần dần không được nghe nữa, tin nhắn cũng dần dần không nhận được câu trả lời, Paradise tụ tập, bất kể là ai tổ chức, Hứa Vãn cũng đều không đi, scandal với bạn nhảy mặc dù không thừa nhận, nhưng cũng không làm sáng tỏ, một chuỗi biến hóa này đều khiến cho Tô Mạt cảm thấy sợ hãi.

Chút tâm tư nho nhỏ kia của em có phải đã bị người ta nhìn thấy rồi hay không, như vậy những hành động dần dần phân rõ giới hạn với mình sau đó, phải chăng có nghĩa là em đã mất Hứa Vãn rồi hay không...

Tô Mạt đến cả tâm trạng ăn kẹo cũng không có, giấy gói kẹo bóc ra được một nửa rồi, nhưng không có tâm trạng mang viên kẹo kia bỏ vào trong miệng.

Tiết Đồng không biết đã đứng lên đi vòng đến sau lưng Tô Mạt từ bao giờ, cô lấy lại ly rượu của mình, lại rót ra rượu mạnh đung đưa trước mũi Tô Mạt.

Tiết Đồng đứng rất gần, Tô Mạt rất tự nhiên ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.

"Tô Mạt." Một tiếng ngày Tiết Đồng gọi đến cả trăm ngàn lần, như hờn như giận, là giọng điệu mà Tô Mạt chưa từng nghe qua.

Không để cho em kịp xuất thần, đã liền nghe Tiết Đồng tiếp tục nói, "Em mới vừa bảo tôi đổi một phương thức khác, thế em thì sao, có muốn đổi một loại phương thức, hay là... đổi một người khác không?"

Tô Mạt khẽ nhấc đôi mắt đối mặt với Tiết Đồng thật lâu, cuối cùng em đưa tay nhận lấy ly rượu của Tiết Đồng, đem rượu chứa ở bên trong uống cạn sạch trong một hơi.

Vị cay tràn vào trong cổ họng.

Sảng khoái!

Tửu lượng của Tô Mạt không tồi, có lẽ là do những năm này sờ soạng lần mò mà luyện thành, sau một ly, ánh mắt chỉ mang theo một chút mê ly, khiến cho Tiết Đồng hơi kinh ngạc.

"Từng say rồi sao?" Tiết Đồng hỏi.

Tô Mạt gật gật đầu, "Từng say rồi."

"Vì Hứa Vãn?" Tiết Đồng thẳng thắn.

Tô Mạt trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn ăn ngay nói thật, "Đúng."

Tiết Đồng dịu dàng hỏi, "Em thích Hứa Vãn ở chỗ nào?"

Thích Hứa Vãn ở chỗ nào à?

Câu hỏi này trực tiếp đem Tô Mạt kéo về những hồi ức chung cùng với Hứa Vãn ấy, đó là quá khứ thuộc về hai người họ.

"Em và Hứa Vãn ở thời điểm quay tập đầu tiên của Chế Tạo Idol, cùng ngồi ở một chỗ." Tô Mạt nói chậm mà dịu dàng, "Ai mà ngờ được cơ chứ, về sau bọn em còn ở cùng một ký túc xá, được phân vào một nhóm nhỏ, cuối cùng còn debut với nhau nữa, bọn em thích cùng một thể loại nhạc, thích cùng một vị trà sữa, lúc tổ chương trình kiểm tra thí điểm, bọn em còn lén lút sau lưng nhân viên công tác giấu những món bánh kẹo mà bọn em thích ăn nhất trong đủ các ngóc ngách ở trong phòng..."

Không chỉ như vậy, họ còn cùng nhau ca hát, cùng nhau nhảy múa, trên sân khấu ăn ý cực kỳ, trong nháy mắt di chuyển đan xen, ánh mắt giao nhau, đó chính là cảm giác rung động.

Trong vài ba câu, sao mà nói rõ ra được đây.

Im lặng, Tiết Đồng cứ như vậy nghe Tô Mạt nói rất nhiều rất nhiều.

Hồi ức dẫu trọn vẹn đến mấy, vẫn sẽ luôn có một kết thúc.

Tô Mạt không nói nên lời, Tiết Đồng vẫn còn lời muốn nói, rất đơn giản, chỉ hai chữ.

"Còn tôi?"

Tô Mạt ngơ ngác nhìn vào mắt cô Tiết, ngay trong nháy mắt này, Tô Mạt chợt phát hiện, em cũng có thật nhiều cảm xúc dâng trào đối với cô Tiết, có vô số khoảnh khắc lóe lên trong đầu, lần này Tô Mạt rốt cuộc cũng không còn biện pháp nào để lừa gạt mình thêm nữa, em không thể không thừa nhận mình cũng đã bị người trước mặt hấp dẫn thật sâu sắc.

Có lẽ là do tác dụng của cồn, khiến cho Tô Mạt hiếm khi mở rộng cửa lòng với Tiết Đồng.

Em hơi cúi thấp đầu, khẽ nói, "Cô Tiết, em quả thực rất sợ."

Tiết Đồng đưa tay xoa lên hàm dưới của Tô Mạt, khiến em ngẩng đầu lên về phía mình, "Sợ bản thân sẽ thích tôi à?"

Đây vốn chỉ là một câu trêu chọc mà thôi, không ngờ Tô Mạt thế mà lại gật đầu thật.

"Đúng, em sợ mình sẽ thích cô." Tô Mạt nói.

Tiết Đồng ánh mắt thật sâu, "Vậy thì thích thật đi, sao nào."

Tô Mạt áp tay lên trên ngực, lắc đầu, "Không thể, bởi vì ở đây còn có người khác nữa."

Gió lạnh trên ban công thổi tung tóc Tô Mạt và Tiết Đồng, không khí đều giống như ngưng đọng lại, bốn mắt họ nhìn nhau, trong ánh mắt nhau đều lóe ra ánh sáng nhàn nhàn khiến cho người ta không nhìn rõ được.

Sau một hồi, Tiết Đồng khẽ cười một tiếng, lúc này mới phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

"Cảm ơn em vì đã có trách nhiệm với tôi." Giọng Tiết Đồng dịu dàng.

Hở?

Câu nói vô tri này quả thực khiến cho Tô Mạt sợ chết khϊếp, hai tay em ôm ngực thử thăm dò, "Em chịu trách nhiệm cái gì cơ?"

Tiết Đồng cười cười, "Em không tiếp nhận tôi trong khi lòng vẫn còn người khác, vậy là rất tốt, tôi rất cảm động, cảm thấy lại thích em nhiều hơn chút nữa mất rồi."

Ờm... Phần cuối của cuộc đối thoại này có phải có chỗ nào đó hơi sai sai rồi không ta...

Tô Mạt im lặng đỡ trán, có lẽ là do uống rượu đi, lúc này đã bắt đầu nhức nhức cái đầu rồi.