Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lá Bay

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hướng Dương chở Lam Giang đến tiểu khu liền trở về.

Trong tiểu khu có rất hoa đào, trong đó hoa màu trắng chiếm đa số.

Lam Giang đứng ở dưới cây đào, ngửa đầu nhìn thật lâu, duỗi tay ngắt một cành nhỏ, gắt gao nắm chặt ở trong tay.

Về đến nhà, hắn lấy ra một cái bình hoa, ở bên trong rót thêm nước, đem cành hoa đào kia thả vào, đặt ở trên tủ đầu giường phòng ngủ.

Đột nhiên không biết là vì cái gì.

Di động vang lên một tiếng, là Lương Hiểu gửi tin nhắn tới.

—— Cậu chọn món đồ gì đó đem cho Tiểu Bạch bồi táng đi.

Lam Giang lúc này mới phản ứng lại, Bạch Vũ Hàm đã rời xa hắn được vài ngày rồi.

—— Ân

Ngày lễ tang đó, Lam Giang không có tham dự.

Hắn ngồi ở trong nhà, trong tay cầm dao cắt trái cây, ma xui quỷ khiến mà đâm vào bụng mình.

Một giọt lại một giọt máu đỏ tươi tí tích rơi trên sàn nhà, Lam Giang ôm bụng cuộn tròn nằm trên mặt đất.

Đau.

Bụng đau, tâm càng đau.

Sau vẫn là nhờ có Tô Hiểu Húc xô cửa xông vào nhà Lam Giang, phát hiện ra Lam Giang nằm trên mặt đất đã hôn mê, mới đem hắn đưa đi bệnh viện kịp lúc, hơn nữa còn mắng hắn một trận.

Ngày hai mươi tháng ba, là sinh nhật Lam Giang.

Hôm nay, hắn mang theo vết thương trên bụng cùng bình hoa đào trong nhà đi tới nghĩa trang.

"Vợ nhỏ à, em mấy ngày trước bị điên tự nhiên đâm cho mình một nhát, đau chết mất, còn phải nhập viện." Lam Giang dựa lưng vào bia mộ của Bạch Vũ Hàm, nhắm mắt lại nói.

"Cũng không ai tới an ủi em, em chỉ có thể cố nhịn qua."

"Nếu là anh ở đây thì tốt rồi."

"Năm trước anh nói thích hoa đào, ba tháng trước em ngắt một đoạn nhỏ về cho anh rồi, hôm nay em có mang đến cho anh nè."

Đang nói, Lam Giang đột nhiên cảm giác có thứ gì đó bay tới bay lui trước mặt hắn, hắn mở to mắt, là một con bướm màu trắng.

"Bất động lâu quá, tới con bướm cũng tưởng em là khúc gỗ." Lam Giang cười cười, vươn ngón trỏ tay trái, vậy mà con bướm trắng kia thật là đậu ở trên ngón tay hắn.

Lam Giang ngây cả người, tay có chút run rẩy: "Bạch Vũ Hàm, là anh sao?"

Con bướm khẽ đập cánh.

Lam Giang dùng tay phải che lại vết thương của mình: "Vợ nhỏ, em đau."

Con bướm kia lại ngừng ở trên tay phải Lam Giang.

Lam Giang đem tay phải giơ lên trước mắt: "Anh thật xinh đẹp a......"

Con bướm kia lại bay vòng Lam Giang vài vòng, cuối cùng ngừng ở trên mũi hắn.

Lam Giang cười, nhẹ giọng nói: "Anh muốn về nhà sao?"

Con bướm lập tức bay theo hướng về nhà.

Lam Giang đi theo ở phía sau, giống như lại thấy được hình ảnh mấy năm trước ở trong trường học chạy theo thiếu niên kia......

—— Hoàn văn ——

Editor: Hoàn rồi nhưng sao buồn thế chứ😥😥
« Chương TrướcChương Tiếp »