Lam Giang vừa mở mắt tỉnh dậy, hắn sửng sốt nhìn chằm chằm vào trần nhà trong chốc lát, sau lại theo thói quen dùng tay sờ kiếm người bên cạnh, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Hắn đột nhiên ngồi dậy gọi một tiếng: "Vợ ơi?"
Nhưng không ai trả lời.
Hắn xoay người nhảy xuống giường, lao nhanh khỏi phòng ngủ: "Bạch Vũ Hàm?".
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
"Anh ở đây," từ phòng bếp truyền đến một thanh âm mềm mại, "Sao thế anh đang chuẩn bị bữa sáng?"
Lam Giang lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mà đi đến phòng bếp, từ ở sau lưng ôm lấy eo nhỏ của Bạch Vũ Hàm, đem cằm hắn gác ở trên vai anh.
"Làm sao thế?" Bạch Vũ Hàm muốn xoay người, nhưng lại bị đôi bàn tay to lớn ôm bên hông giữ chặt, không thể động đậy được.
"Em, hôm nay làm sao vậy?" Anh cũng đành từ bỏ giãy giụa, buông cái nồi đang cầm trên tay xuống, mà vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt ngay eo của Lam Giang hỏi, "Mơ thấy ác mộng sao?"
Lam Giang đem đầu vùi ở trong cổ anh, hít một hơi thật sâu nói: "Làm em sợ muốn chết...... Vùa tỉnh dậy giấc đã không nhìn thấy anh đâu, em còn cho rằng anh đã bỏ đi......"
Bạch Vũ Hàm cười: "Không có chuyện đó đâu, anh sẽ không bỏ đi, anh chỉ là muốn chuẩn bị bữa sáng thôi."
"Em giúp anh đi." lúc này Lam Giang mới buông Bạch Vũ Hàm ra, từ trong tay anh cầm lấy dao, bắt đầu cắt cà rốt.
Bạch Vũ Hàm cởi tạp dề mình đang mặc xuống, đem nó ném sang một bên, sau đó đi vào phòng tắm, muốn tắm rửa một cái.
"A!"
Từ phòng bếp lại truyền tới tiếng kêu của Lam Giang.
Bạch Vũ Hàm liền hoảng sợ, chạy nhanh từ phòng tắm ra, vọt vào phòng bếp: "Làm sao vậy?"
Lam Giang ngồi xổm trên mặt đất, thống khổ mà nói: "Tay của em......"
"Theo anh đi vào phòng." Bạch Vũ Hàm xoay người đi đến phòng ngủ.
Lam Giang cũng đi theo phía sau anh vào phòng ngủ, bán tín bán nghi mà ngồi ở mép giường, nhìn anh lấy ra băng keo cá nhân, nhìn anh ngồi xổm trước mặt mình, nhìn anh đang băng bó miệng vết thương cho hắn.
Mi mắt Bạch Vũ Hàm rũ xuống, lông mi run nhè nhẹ, nhìn thực ngoan.
Lam Giang cầm lòng không được mà cong lưng hôn lên môi anh.
"A!" Bạch Vũ Hàm không chút phòng bị, thân thể ngay lập tức mất đi trọng tâm, lảo đảo ngã về sau.
"Mị lực của em lớn như vậy sao? Khiến anh đứng cũng không vững?" Lam Giang ôm lấy Bạch Vũ Hàm, đem anh bế ngang lên, xoay người đặt anh xuống giường, sau đó cúi người đè lên.
Người dưới thân vô lực mà giãy giụa: "Hiện tại là buổi sáng...... Em......"
"Buổi sáng cũng có thể làm." Lam Giang cười cười, duỗi tay đem áo ngủ của Bạch Vũ Hàm cởi xuống.
............
"Lam Giang!" Bạch Vũ Hàm ghé vào giường gọi một tiếng.
"Ân?" từ phòng bếp truyền đến âm thanh quen thuộc.
Bạch Vũ Hàm từ phòng ngủ bước ra, đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng nắm lên tay hắn: "Tay em không sao chứ? "
"Không sao." Lam Giang cười, giơ tay xoa xoa mái tóc của Bạch Vũ Hàm, "Đừng lo lắng a."
Bạch Vũ Hàm khẽ hắt xì một cái.
Lam Giang lập tức luống cuống: "Anh đừng bị cảm a, nhanh trở lại giường nằm, lấy chăn đắp kín người đã."
"Được, được, được." Bạch Vũ Hàm cười, "Làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ."
"Bị cảm cũng không phải là chuyện nhỏ đâu! "Lam Giang xoa eo.
Bạch Vũ Hàm lại hắt xì thêm một cái, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
Ga trải giường, bao gối còn có vỏ chăn đều đã đổi cái mới, trên giường cũng sạch sẽ, chỉnh tề.
"Đúng thật là......" Bạch Vũ Hàm nằm thẳng ở trên giường, nghĩ thầm, "Có ông xã thật tốt a......"
Tuy rằng lúc trên giường ông xã có chút hung dữ......
Đang nghĩ ngợi, anh lại hắt xì thêm một cái, phòng bếp lập tức truyền đến tiếng củaLam Giang: "Anh xem anh bị cảm rồi kìa!"
"A...... Hình như là đúng là bị cảm rồi." Bạch Vũ Hàm xoa xoa cái mũi, ngồi dậy, "Để anh đi mua thuốc cảm."
"Để em đi." Lam Giang buông cái chén đang cầm từ phòng bếp đi ra, mặc áo khoác treo cạnh cửa nói, "Anh đi ra ngoài, nếu lỡ bệnh trở nặng lại càng phiền."
Bạch Vũ Hàm nghe xong, một chút cũng không do dự mà nằm xuống: "Được rồi, em đi đi, bảo bối đi thuận buồm xuôi gió nha."
"Em đi rồi sẽ về ngay." Lam Giang từ xa cưng chiều hôn gió đáp lại Bạch Vũ Hàm.
"Anh chờ em." Bạch Vũ Hàm cũng trở về một cái.