Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

La Bàn (Tư Nam)

Chương 4: Phương Nam Chi Nam (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thần cơ

Ngoài cửa Phụng Thiên, đề đốc Chư Cát Gia đã mang tướng lĩnh đến đứng ở dưới tường cung, nghiêm túc, yên tĩnh chờ đợi.

Từ xa, một con ngưạ nhanh nhẹn chạy tới. Chư Cát Gia bất động như núi, nhưng mọi người đằng sau hắn lại không kiềm chế được, ai ai cũng ló đầu nhìn, thấp giọng hỏi người hàng trước: "Đến rồi sao?"

"Tính thời gian mà nói thì phải đến rồi, nhưng bộ dáng này, không giống lắm..." Dù sao vị điện hạ kia sấm rền gió cuốn*, kiềm chế bản thân hay quản người khác cũng nghiêm khắc như nhau, làm sao có thể cho phép tùy tùng lười biếng mệt mỏi như vậy.

*Nguyên văn là 雷厉风行 (lôi lệ phong hành): nó là một ẩn dụ về việc thực thi các chính sách và pháp luật một cách nghiêm minh và nhanh chóng, cũng hình dung thanh thế làm việc mãnh liệt, hành động nhanh nhẹn. (Nguồn: Baidu)

Chờ con ngựa kia đến gần một chút, mọi người lập tức thấy được khuôn mặt người trên ngựa, bất giác dè bỉu: "Là vị công tử nhà giàu* kia tới.

*Nguyên văn là 花花太岁 (hoa hoa thái tuế): đây là thành ngữ chỉ những quan lại, thổ hào ăn mặc hoa lệ, không làm việc chính nghiệp, chỉ chuyên tâm ăn uống vui chơi. (Nguồn: Baidu)

Công tử Trác Yến nổi danh nhất Thuận Thiên, nghiêng ngả ngồi trên mình ngựa, một tay là bánh đậu đỏ, một tay cầm ống trúc uống nước, tự do buông thả.

Quan viên Thần cơ doanh đều mặc phi ngư phục* thêu hoa đoàn** ngũ sắc, duy chỉ có vị Trác thiếu gia này, không theo lệ mà đem sửa phi ngư phục thành bó sát người, mùa hè áo mỏng, mỗi một tấc áo đều dán vào da thịt, càng làm lộ ra eo nhỏ chân dài, thân hình dẻo dai, quả thật không tệ chút nào, còn khoe được vóc dáng của mình.

*Nguyên văn là 曳撒 (Duệ Tát): còn gọi là Phi ngư phục, là loại y phục thịnh hành thời Minh dành cho cẩm y vệ do hoàng đế khai quốc Minh Triều Chu Nguyên Chương - Chu Trọng Bát sáng lập (Nguồn: Vọng Thư Uyển)

**Nguyên văn là 团花(Đoàn hoa): là một mẫu biểu tượng truyền thống của Trung Quốc, trang trí hình tròn có hướng hoặc xoay đều xung quanh, bên trong là cây cỏ bốn mùa, chim chim trùng ngư, văn tự cát tường, long phượng, tài tử, giai nhân tạo thành hoa văn, tượng trưng cho sự may mắn, hòa thuận.

Chậm rãi ung dung uống xong nước trong ống trúc, Trác Yến tiêu sái quay người lại, đang muốn xuống ngựa, ngẩng đầu thì nhìn thấy đoàn người đứng trang nghiêm trước mặt, ai ai cũng thõng tay yên tĩnh dưới sự chỉ huy của Chư Cát Gia. Hắn thiếu chút nữa bị nghẹn bánh đậu đỏ trong miệng, vội vàng lăn xuống ngựa, rụt mình đến bên cạnh Chư Cát Gia, thấp giọng hỏi: "Gia Gia, thần cơ doanh của chúng ta...không phải đến đây điều tra dấu vết sao? Tại sao mới sáng sớm mọi người lại đứng thế này?"

Chư Cát Gia hung hăng liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, tiếp tục hướng mặt về phía đường lớn. Mà người bên cạnh nghe được hai chữ "Gia Gia", khóe miệng kéo một đường.

Vị đề đốc Chư Cát Gia vẻ ngoài nhu hòa, thao luyện các tướng sĩ dưới tay cực kỳ tàn nhẫn, trên dưới Thần cơ doanh đều kinh sợ vị Diêm vương này. Nhưng Trác Yến này không ngại giả..., dám ôm cổ sát tinh này gọi Gia Gia, khiến cho cả toàn bộ trên dưới Thần cơ doanh nghe được đều run bắn cả người.

"Trác quan bài.*" Chư Cát Gia cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh như băng, "Đây là vào cung làm việc, tại sao ngươi vẫn giữ cái tính lười nhác này? Ngày mai mời đến đúng giờ điểm danh, đến muộn một bước, xử lý theo quân pháp."

"Được được được" Trác yến thân là quan bài trung quân*, thuận miệng đáp lại, một bên từ trong túi gấm bên thân ngựa lấy ra một cái quạt nhũ vàng, xoạt một cái mở quạt ra, vẻ mặt nhàn tản, "Cả ngày đào miếng đất cháy sém kia thật là nhàm chán, lại nói đào cũng sắp gần một hai trăm gánh tro bụi, thêm bột thuốc nổ không phải đủ chế hai cái dây pháo rồi sao? Căn bản chính là không cần ta xuất ngựa đâu!".

*Nguyên văn là 中军把牌官 (Trung quân tả bài quan): theo mình tìm hiểu thì đây là một chức vụ trong Thần Cơ Doanh thời Minh, thường thì sẽ có 2 quan bài. (Nguồn: Wikipedia)

Thần Cơ doanh là một trong ba sư đoàn quân sự tinh nhuệ đóng quân xung quanh thành Bắc Kinh thời nhà Minh, được thành lập dưới thời Vĩnh Lạc Đế (1360–1424), Thần Cơ doanh đóng vai trò như một lực lượng súng cầm tay chuyên nghiệp.

Chư Cát Gia không có hứng thú để ý đến hắn nữa, Trác Yến thấy bộ dáng lạnh lùng kia của hắn, cũng cảm thấy không thú vị, liền bất mãn muốn lui về góc tường hóng mát, nhưng thấy tiếng chân vang lên từ phía đông hẻm lục bộ, là hơn mười con khoái mã đang phi nhanh về hướng này.

Đối phương từ phía đông đến, ánh nắng sau lưng quá mức lóa mắt, Trác Yến trong chốc lát không nhìn rõ hình dáng của nhóm người kia, chỉ có thể duỗi cổ nheo mắt nhìn.

Chỉ thấy nhóm kỵ binh lướt qua, đặc biệt là người đi đầu, huyền y hắc mã, hông thúc ngực cực kỳ thần tuấn, người trên ngựa cưỡi ngựa vô cùng cao siêu. Vó ngựa nhảy vọt lên cao, tung đầy bụi mù, chợt lộc cộc vòng qua đá xanh lát đường, trong nháy mắt người nọ đã phi ngựa lên trước, đi tới trước mặt đám người Thần Cơ doanh.

Y ghìm dây cương, trong lúc người trên ngựa đang đánh giá bọn họ thì ánh mắt dừng trên người Trác Yến một lúc.

Trác Yến ngửa đầu nhìn lại. Người này mang theo khí lạnh mà đến, khuôn mặt nhìn xuống bọn họ đứng ngược chiều sáng nhìn không được rõ, nhưng chỉ lộ ra đường nét thôi đã thu hút người khác.

Thậm chí Trác Yến cảm thấy được, hoàn toàn không liên quan đến diện mạo. Là khí thế của đối phương quá mức mạnh mẽ, khiến y sau khi xuất hiện, ánh nắng chiếu xuống vạn vật kia cũng giống như vì y mà nghiêng mình, thần phục dưới chân y, làm cho tất cả mọi người không dám nhìn thẳng y.

Không biết tại vì sao, một loại sợ hãi lờ mờ nảy sinh trong lòng, Trác Yến nhà nhãn tự tại* hai mươi năm lúc này đầu gối lại khom xuống có chút phát run.

*Nguyên văn là 优哉游哉 (ưu tai du tai): hình dung bộ dáng thong dong, nhàn nhã tự tại, xuất phát từ "thi kinh tiểu nhã thái uyển". (Nguồn: baidu)

Hắn nghĩ thầm rằng chuyện này thật không thích hợp, trên đời tại sao lại có người, chỉ đối mặt một lần như vậy đã khuất phục lòng người,

Mà dường như người trên ngựa cũng không để ý lực uy hϊếp của mình, lúc Trác Yến và ánh mặt y chạm vào nhau, y thậm chí còn gật đầu một cái với Trác Yến.

Không phù hợp với hơi thở lạnh thấu xương của y là tuổi tác. Hai mươi tuổi, áo gấm ngựa tốt*, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn*. Hình như tâm tình y không được tốt lắm, vẻ mặt có chút tiều tụy, nhưng đôi mắt kia, lúc nhìn người khác vẫn như trước sáng ngời như ánh sao trong đêm đông, khiến người ta vừa sợ hãi vừa mê mẩn.

*Nguyên văn là 锦衣怒马 (cẩm y nộ mã)

** Nguyên văn là 清隽秀挺

Trác Yến không không thức thời ưỡn ngực, tiến lên phía trước cười hỏi: "Xin hỏi huynh đài họ gì? Tiểu đệ Trác Yến, là trung quân đem bài trong Thần Cơ doanh. Cha tôi là Đô Chỉ huy sứ ở phủ Ứng Thiên, gia tổ là Định Viễn hầu..."

Điệu bộ cả ba họ đều moi ra này khiến cho Chư Cát Gia bên cạnh không khỏi trừng mắt, liếc hắn một cái, vẻ mặt kinh ngạc lại có chút nghiền ngẫm.

Mà đối phương ở trước gia thế vĩ đại như vậy của hắn vẫn chỉ đơn giản gật gật đầu như trước, sau đó tự mình nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho tùy tùng phía sau, nhìn chằm chằm Chư Cát Gia: "Đề đốc Chư Cát Gia đợi lâu rồi."

Giọng y trầm trầm, không nhanh không chậm, cho dù bởi vì vội chạy đến mà có chút khàn khàn vẫn mang uy lực thu hút người khác.

Chư Cát Gia lập tức tiến lên ôm quyền hành quân lễ: "Thuộc hạ không dám."

Trác Yến bị lãnh nhạt ở một bên có chút buồn bực. Người này không hiểu sao, bản thân hắn đã lôi sạch cả dòng họ, vậy mà ngay cả cái họ y cũng không nói. Hắn có chút bất đắc dĩ ra hiệu: "Vậy...huynh đài họ gì?"

Nghe thấy hắn lần nữa lên tiếng, cuối cùng đối phương cũng đáp lại, y một bên theo Chư Cát Gia đi vào bên trong cửa Phụng Thiên, một bên nói: "A Yến, ngươi thật to gan, lại có thể quên ta?"

Thân hình y cao lớn rắn rỏi, tư thế bước đi khoan thai nhanh nhẹn, trong ánh mắt có sắc bén không che khuất được, tựa một con sư tử oai phong mới trưởng thành, đang thu lại móng vuốt đi dò xét lãnh thổ của mình, tựa như có đề phòng nhưng lại không thể xâm phạm.

Trác Yến hết sức khẳng định chắc chắn rằng bản thân không có khả năng đã gặp qua y. Dù sao, người như vậy, ngay cả khi chỉ nhìn một lần cũng nhất định đã gặp qua thì sẽ không quên được.

Nhưng thấy thái độ đối phương với mình rất quen, Trác Yến lại ngập ngừng, còn đang do dự làm sao mở miệng giảng hòa thì Chư Cát Gia bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng nói: "Đám cháy dơ bẩn hỗn độn, xin điện hạ cẩn thận dưới chân, đi theo đường vi thần hướng dẫn."

"Đươc, làm phiền đề đốc Chư Cát Gia." Y thuận miệng đáp.

"Điện hạ", Hai chữ này làm cho Trác Yến "A" một tiếng, hắn kinh ngạc nhảy dựng lên, trừng mắt lắp bắp hỏi người trước mặt: "Hoàng...Hoàng thái tôn điện hạ?"

Thấy hắn cuối cùng cũng nhớ ra, Chu Duật Hằng mới nhếch môi về phía hắn: "Từ trước đến nay đây vẫn là lần đầu tiên bổn vương bị người khác quên."

Trác Yến lảo đảo dưới chân một cái, vẻ mặt run rẩy thầm ai oán: nhưng mà, chsung ta găp nhau lần cuối cũng là mười năm trước rồi...khi đó chúng ta đều là trẻ con đó!

Hoàng thái tôn vô cùng cao quý này, là đồng bọn hồi còn nhỏ của hắn, lại vô cùng ôn hòa cùng hắn ôn chuyện cũ: "Lại nói những năm này ta ở Thuận Thiên, ngươi ở Ứng THiên, hơn mười năm rồi chưa gặp lại. Ngươi đến Thuận Thiên lúc nào, hơn nữa gia nhập Thần Cơ doanh lúc nào vậy?"

"Chuyện này...nói thật thì," Trác Yến một mặt đau khổ, ngượng ngùng nói, "Tôi lười nhác như vậy nếu không phải cha ta uy hϊếp, tôi mới không thèm đến nơi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như Thần Cơ doanh này. Cho nên bình thường trong mười ngày có chín ngày là cáo bệnh ở nhà, còn có một ngày đến điểm danh* cái rồi đi, hôm nay chính là chuẩn bị đến điểm danh ứng phó."

"Nhân các hữu chí*, nếu người đã không thích bên này, về sau có cơ hội, ta điều người đến nơi thích hợp hơn." Chu Duật Hằng nói xong thì trầm ngâm một lát, còn nói thêm, "Ta nghe nói mấy năm nay ngươi ở Ứng Thiên trà trộn vào chốn trăng hoa, được đặt một biệt hiệu là "Hoa hoa thái tuế", cực kỳ quen thuộc những nơi trăng gió?"

"À..." Trác yến gãi gãi cằm, không biết bản thân nên lộ ra vẻ kiêu ngạo hay nên cảm thấy xấu hổ một chút.

"Một khi đã như vậy, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện." Giọng Chu Duật Hằng trầm xuống, hỏi "Lần trước có cây trâm chuồn chuồn truyền vào trong cung, mấy vị thái phi khá thích, ta muốn chọn mua mấy cái để hiếu kính các bà ấy."

Trác Yến nhất thời cảm thấy hứng thú, cười nói: "Chuyện này ngài tìm tôi là đúng rồi, bên phía bắc thành trâm bươm bướm, chim phượng thì nhiều, nhưng phía Giang Nam thịnh hành nhiều loại mới lạ hơn, chuồn chuồn, con dế, châu chấu, có đủ mọi thứ. Không biết những thái phi thích là loại nào?"

Chu Duật Hằng nhìn tường đỏ bên cạnh, nói: "Là loại chuồn chuồn bằng gấm xanh đen, độ dài ước chừng ngón út. Cánh chuồn chuồn làm bằng sa đen*, dùng tơ đồng kéo căng, mỏng nhẹ vô cùng, có thể lay động theo gió; mắt chuồn chuồn là ngọc lưu ly*. Khi cài trên tóc giống chuồn chuồn sống như đúc.”

"Cái này...chưa từng thấy qua." Trác Yến gãi gãi tóc, nhíu mày nói, "Tôi từng thấy qua vàng, ngọc, gỗ, nhưng chuồn chuồn gấm xanh đen theo lời điện hạ nói có lẽ chưa từng xuất hiện. Điện hạ ngài nghĩ xem, nữ tử dùng đồ trang sức đều là vì để xinh đẹp rực rỡ, nào có người trên tóc đen dùng phụ kiện xanh đen đâu, loại đồ vậy như thế nhất định không có người mua.”

Nói đến đây, Trác Yến lại nghĩ, có khả năng chúng thái phi tuổi tác lớn, tóc cũng bạc rồi, ngược lại rất hợp với đồ trang sức dạng như vậy, nhưng không dám nói, chỉ có thể cười gượng một tiếng: “Tóm lại, nữ từ tôi gặp một năm qua không một ngàn cũng là tám trăm, trang sức như vậy hoàn toàn chưa thấy qua.”

Chuồn chuồn kia khéo léo như vậy, nhất định khiến người ta gặp qua thì khó quên, nếu Trác Yến không nhớ thì nhất định là chưa từng gặp qua. Chu Duật Hằng gật đầu, nói: “Vậy ngươi thay ta để ý một chút, nếu tìm được cái gần giống cầm mấy cái đến cho ta nhìn một chút.”

“Được, tôi nhất định sẽ để ý.” Trác Yến vội đáp ứng không ngớt.

Trong lúc trò chuyện, mọi người đã tiến vào cửa Phụng Thiên. Đập vào mắt không còn là ba đại điện to lớn hùng vĩ mà chỉ còn một đống đổ nát cháy đen. Bức tường đổ nát đứng ở phía trên thềm điện bị khói hun đen xì, trên nền tường cung đỏ như máu nổi bật ở sau lưng lại càng làm lộ ra vẻ thê lương.

Chư Cát Gia cùng Chu Duật Hằng bước lên bậc thang, chỉ về nửa góc tường điện còn đứng ở phía sau, nói: “Mời điện hạ nhìn xem chỗ nhóm cung nhân đang dọn dẹp đống đổ nát, đó là nơi phát hiện Kế công công.”

Chu Duật Hằng giẫm lên mặt đất đầy gạch ngói vụn bị hun đen và xà nhà bị thiêu mục nát, tiến đến bên góc tường thì thấy trên mặt đất một khối gạch vàng vuông một thước đã nhìn không ra hình dạng, để lộ ra đường hầm địa long bên dưới, nhìn xuống là một mảnh tối om.

Phủ Thuận Thiên vào mùa đông rất lạnh, nước đóng thành băng, bởi vậy các tòa cung điện trong cùng đều bố trí địa long. Chỉ là đường hầm địa long trong cung được xây bằng gạch xanh* rất dày và nặng, mặt đất lại trải gạch vàng dày không kém, lúc hỏa hoạn, Kế Thừa Minh làm sao trong lúc vội vàng mở được địa long vô cùng kiên cố này để tránh nguy, thật là làm người khác khó tưởng tượng được."

*Gạch xanh (青砖): gạch xanh được nung bằng đất sét, đất sét là sản phẩm phong hóa lâu dài của một số khoáng chất axit nhôm, có độ nhớt mạnh mẽ và được đặt tên. đất sét được trộn đều với nước để làm gạch, đun sôi trong lò gạch (900 ° c - 1100 ° c, và kéo dài 8-15 ngày) để làm ra gạch.

Chư Cát Gia nhặt lên mấy tảng đá vỡ vụn rải rác rơi bên cạnh hang, dùng lực lau đi vệt khói đen trên mặt, để lộ ra kết cấu ngọc thạch trắng* bên trong: "Đây vốn là ngọc khắc "Hải nội nhất thống" trang trí bên trong điện, khi Kế công công tu sửa thành, chắc là biết dưới khối gạch vàng này là chỗ nối không khít với gạch xanh xây địa long, vì vậy khi lửa bùng lên, đã đẩy ngã bức chạm ngọc bên cạnh, đánh mạnh vào khối gạch vàng, khiến nó và gạch xanh phía dươis cùng lúc vỡ ra, lộ ra chỗ ẩn náu."

Chu Duật Hằng đương nhiên đã thấy qua khối ngọc khắc này, phía dưới khắc sóng biển vỗ vào núi, cao khoảng chừng một người, nặng hơn ngàn cân, lúc nện xuống đất, đừng nói gạch vàng, cho dù là tảng đá sợ rằng đều bị đập vỡ tan tác.

Chư Cát Gia quay đầu lại nhìn nhìn, ra hiệu Trác Yến nhảy xuống đường hầm.

Trác Yến mặc phi ngư phục cực kỳ bó sát, trên người còn trang sức vàng và ngọc bội, ủy ủy khuất khuất mà tiến vào đường hầm, ngồi xổm trong địa long châm một cái ổng lửa*.

*Nguyên văn là 火折子(hỏa chiết tử):Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy, dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.

Địa long không rộng lắm, dáng người hắn không cao không thấp, chỉ có thể miễn cưỡng khom mình.

Chư Cát Gia chỉ còn phía dưới: "Mời điện hạ nhìn xem, điện Phụng Thiên từ sau Nguyên đán thì chưa mở cửa lại, trong cung sớm đã đào sạch địa long này, niêm phong cửa vào, Kế công công chỉ cần bò dọc theo phía trước địa long, ít nhất có thể tránh được đến nơi khói không hun tới. Nhưng kỳ lạ là Kế công công đối với địa long trống trải phía trước một bước cũng không bò đi, cứ luôn quỳ gối đập vỡ làm lộ ra địa đạo phía dưới cho tới khi bị thiêu sống thành cháy sém."

Trác Yến giơ cây đánh lửa ngồi xổm trong địa long bất ngờ nhảy dựng lên, lại quên trên đầu mình là tường đá tức khắc bị đυ.ng đến nhe răng trợn mắt.

Hắn xoa xoa cái trán, kinh hãi nhìn gạch ngói vụn và vụn than trên mặt đất. Ở trong đống gạch vàng và ngọc thạch vỡ vụn, dấu vết dài của hai khối đen sì sì lưu lại rõ ràng trên mặt đất, dễ nhận thấy đó chính là Kế Thừa Minh ở trong biển lửa hôm ấy, do hai chân quỳ trên đất bị đốt cháy sém lưu lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »