Chương 20

Chí Thần xuống sân bay đã lập tức mở điện thoại gọi báo về với ba mẹ. Anh hít sâu một hơi nhìn quanh thành phố rồi tiến về căn nhà gần trung tâm

-Hey you!!

Một cậu trai bước ra vỗ vỗ vai anh vài cái lên tiếng

-Giao chìa khóa nhà cho cậu, bye!!

-Ừm, cảm ơn!!

Anh bước vào căn nhà có chút lớn mà thở dài. Có lẽ là cảm giác cô đơn bắt đầu bủa vây rồi

*reng reng*

Anh đưa tay lấy điện thoại từ trong túi quần. Nhíu mày khi tên danh bạ của cô hiện lên. Suy nghĩ đắn đo một chút liền tắt máy đặt điện thoại lên bàn. Tiếp tục việc nhìn ngắm căn nhà, anh đắn đo suy nghĩ cách bày trí lại như thế sẽ phù hợp với cá tính của mình. Điện thoại vang lên lần nữa, anh đưa tay cầm điện thoại lên hít sâu bắt máy

-Alo?

“Mày nghe máy rồi, Chí Thần!!”

-Ừm, sao vậy?

“Tại sao đi lại không nói với tao?”

-. . .

“Bỏ đi, tao thật ra là muốn nói. . .xin lỗi mày. . .”

-Xin lỗi? Chuyện gì?

“Chính là chuyện của Du Đan, tao xin lỗi!!”

-Ừm, tao có việc bận, bye.

Anh trực tiếp ngắt máy cô, đây có lẽ là lần đầu tiên anh làm điều này. Trước giờ vẫn là do cô ngắt máy anh. Thiên Nhi dĩ nhiên tâm trạng liền trở nên không tốt, cô vẫn còn để điện thoại bên tai cho dù anh đã ngắt máy. Thẩn thờ một lúc mới quay lại được với hiện tại.

Chí Thần bên đây cũng không vui vẻ, anh không muốn mình bị ảnh hưởng vì cô nữa. Tay anh đã bấm vào danh bạ của cô, chỉ còn một cú click nữa anh sẽ chặn toàn bộ liên lạc với cô. Nhưng việc đó đối với anh chính là không dễ dàng. Hít sâu một hơi, anh quyết định chặn số cô, có lẽ anh nên kiên quyết hơn với chính mình.

[. . .]

Kể từ ngày anh đi, một tháng cứ vậy trôi qua như chẳng thể níu giữ lấy dù chỉ là một chút kỉ niệm. Đúng hơn là với Thiên Nhi, cả một tháng nay cô không có lấy một chút niềm vui. Cuộc sống tẻ nhạt trôi qua cứ ra trường rồi về nhà. Niềm vui với ban công đối diện cũng chẳng có, nhàm chán thật sự.

Thiên Lam cùng Minh Tiến ngày ngày thở dài nhìn cô sống như một cái xác không hồn. Tuy rằng họ có thể liên lạc với Chí Thần nhưng anh lại ngăn cấm không cho họ liên lạc giúp Thiên Nhi. Ngay cả những lúc vô tình họ đang trò chuyện cùng anh mà nghe giọng Thiên Nhi ở rất xa cũng đã lập tức tắt máy. Thiên Lam thở dài bước tới bàn cô ngồi xuống

-Tối nay đi chơi không?

-Không.

-Một lát thôi sẽ về.

Thiên Nhi nhìn Thiên Lam, ánh mắt một chút hứng thú cũng không có. Nhưng rồi vẫn phải gật đầu vì sự nhây lầy của Thiên Lam.

Tối hôm ấy, Thiên Lam dẫn cô đi dạo một vòng quanh thành phố. Cuối cùng là dừng lại ở một cây cầu lớn. Thiên Lam đứng giữa cầu hít sâu rồi cười thật tươi nhìn cô

-Mày biết không, Chí Thần đã rất yêu mày. Yêu đến mức luôn chấp nhận đứng sau mày, làm tất cả vì mày, cam chịu mọi thứ cũng là vì mày. Và mày biết gì không? Mày cũng như vậy!!

Cô đưa mắt nhìn Thiên Lam như muốn tìm câu trả lời. Thiên Lam vẫn cười, đặt tay lên lan can

-Là mày không biết hay mày vẫn luôn để cái mác bạn thân trong lòng đối với Chí Thần? Ai là người chăm sóc cậu ấy khi cậu ấy bị cảm? Ai là người lo lắng nhất khi cậu ấy bị thương? Ai là người mỗi buổi sáng đều kéo cậu ấy xuống căn tin chỉ vì sợ cậu ấy đau dạ dày? Ai là người luôn hỏi ý kiến cậu ấy trước khi làm một điều gì đó? Ai là người chỉ cần cậu ấy nói không đúng thì sẽ là không đúng. Cho dù cậu ấy có nói trái đất này hình vuông đi chăng nữa.

-. . .