Anh - Vương Chí Thần, con trai một nhà họ Vương. Giàu có lại đẹp trai, học giỏi. Bên ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp. Mỹ nam trường đại học Vỹ Hoa.
Cô - Mộc Thiên Nhi, con gái út nhà họ Mộc. Tiểu thư giàu có, xinh đẹp. Ham chơi, nghịch ngợm, hòa đồng hay chảnh chọe còn tùy vào trường hợp.
Thanh mai trúc mã? Bạn thân? Hay người yêu?
_____________________________________
-Này, nấm lùn!!
Vương Chí Thần vừa xuống xe nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn liền chạy lại buông vài câu trêu đùa rồi xoa rối đầu cô
-Vương Chí Thần, cậu muốn chết sao?
-Đã lùn còn hung dữ!!
-Lùn bà cha mày, thằng nhóc con này đứng lại cho chị mau lên!!
Mộc Thiên Nhi kéo tay áo giơ nắm đấm đuổi anh chạy xung quanh trường. Tới cửa lớp cả hai mới dừng lại, dĩ nhiên là anh lãnh ngay một cú đấm thấu xương của cô Mộc Thiên Nhi
-Yaaa, ai nói mày là thiên kim tiểu thư, công chúa bánh bèo chứ mày chính là . . .
-Là?
-Là cô gái dễ thương nhất mà tao từng gặp.
-Xem ra là vẫn còn muốn sống. Á, mày vô lớp trước đi, bạn trai tao đằng kia.
Chí Thần đưa mắt nhìn về góc hành lang rồi nhìn Thiên Nhi chạy đi. Khuôn mặt vui vẻ ban nãy đã thu lại, ánh mắt đượm buồn dâng lên. Anh và cô là bạn thân từ nhỏ, cả hai gia đình lại có mối quan hệ rất thân thiết. Vì thế họ được coi là “thanh mai trúc mã”, nghĩ cũng thật buồn cười khi anh lúc nào cũng là kẻ ôm tương tư với bốn chữ đó. Còn cô, cô vẫn chỉ mãi coi anh là thằng bạn thân, không hơn không kém.
Nhướn vai một cái anh bước vào lớp. Chọn bàn cuối lớp quăng cặp táp qua một bên, mệt mỏi gục xuống bàn. Chưa được bao lâu liền cảm nhận có điều khác thường. Đôi chân mày nhíu lại, ngước mắt lên như trốn đi ánh nắng tinh nghịch ngoài cửa sổ.
Một cô gái tóc vàng xinh xắn đứng trước mặt, đưa tới cho anh một hộp quà nhỏ
-Cái này, tặng cho cậu hi vọng cậu sẽ thích.
-Không cần đâu.
Anh đứng bật dậy bước thẳng ra ngoài lớp. Cái cảnh trướng mắt đến đau tim khi nhìn Mộc Thiên Nhi vui vui vẻ vẻ với người đàn ông khóa trên kia mà anh khó chịu. Quay người giật ngay món quà ban nãy mà đặt lên bàn
-Cảm ơn.
Nhận quà với biểu cảm cục súc đến thương cho cô gái. Bước ngang qua Thiên Nhi, anh tựa như không quen biết khiến Thiên Nhi nhíu mày, cô chạy theo anh mà kéo lại
-Này, mày đi đâu vậy? Uầy có quà luôn, của. . .
-Của bạn gái tao, đ trước đây.
-Ơ cái thằng này, mày gắt với ai vậy hả? Thằng chó này!!
Thiên Nhi quay lưng chạy về phía người yêu mình. Một góc nào đó, Chí Thần đã lạnh lùng ném mạnh hộp quà vào thùng rác. Hạ người xuống ghế đá, anh thở hắt nhìn bầu trời rồi lại cúi xuống nhìn đất.
Biết là chẳng thể nhưng lại cố đâm đầu, trên tình bạn dưới tình yêu. Đối với anh nó thật đáng sợ, anh không dám nói ra cảm xúc của mình vì anh sợ mất đi cô, mất đi người bạn anh thân nhất
-Này, sao lại ngồi đây?
-Ừm, mệt . . .
-Sắp lên lớp rồi, đi chung đi!!
Anh gật gật đầu, đứng dậy cùng Mạc Thiên Lam lên lớp. *đùng đùng* tiếng bước chân khiến cả hai chau mày quay lại
-Trịnh Minh Tiến, cậu có thôi ngay cái kiểu đi đó hay không hả?
-Con đĩ hung dữ này, . . .
-Hửm??
-Aaaa . . . tha cho tao . . .
Chí Thần chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nhướn vai bỏ vào lớp. Mạc Thiên Lam cùng Trịnh Minh Tiến cũng là bạn thân của anh và cô. Team bạn thân này cũng khiến không biết bao nhiêu thầy cô phải căng dây thần kinh như dây đàn nhưng vẫn chính là nổi loạn. Thiên Lam liếc xéo Minh Tiến rồi vỗ vai Chí Thần
-Thiên Nhi đâu?
-Đi chơi với bồ mới rồi.
-Bồ mới?
Thiên Lam cùng Minh Tiến hét lớn nhìn anh. Chí Thần bịt tai nhăn mày
-Làm sao?
-Quái, nó mới chia tay thằng Trung tuần trước mà?
Chí Thần trầm đi đôi chút, nhướn vai bỏ vào lớp. Minh Tiến cùng Thiên Lam thở dài ngao ngán
-Sao nó có thể nhanh có bồ dị nhờ?
-Tại người ta đẹp, ai như . . .
-Trịnh Minh Tiến, mày chết chắc!!!
-Aaaaa . . .aaaa