Chương 26
(Nhắc lại chút: Vòng ba lá chung đầu tiên là Flop, vòng phát lá chung thứ tư là Turn, vòng phát lá chung thứ năm là River)
“Trạng thái của cá tay nhanh hôm nay không đúng thì phải, luôn bỏ bài, bài của cô ta rõ ràng không tệ mà.”
Trong phòng nghỉ ở lầu hai, người cược ở ngoại vi đang nghị luận.
“Đúng vậy, còn tên mập Trần thì hôm nay rất dũng cảm a, all hết sáu ván rồi, hiện tại chip của gã nhiều nhất, bài của gã cũng không tệ, xem ra hôm nay gã gặp hên rồi.”
Cho dù là bóng rổ bóng đá, cũng có nói tới trạng thái, huống hồ là thứ vô cùng cần vận may như poker Texas này.
Joseph_ Người từng xuất bản ba quyển sách giáo trình về poker, từng thắng cuộc đấu lớn gồm năm ngàn người đã từng nói một câu: “Khi tôi còn trẻ, tôi cho rằng có kỹ thuật thì có tất cả, nhưng sau đó tôi phát hiện, nếu không có vận may, thì tất cả những gì đã có cũng sẽ biến mất.”
Nếu nói Caesar là truyền kỳ, bài vương được công nhận, thì Joseph chính là nguyên lão trong poker Texas, nói cho chính xác hơn nữa, thậm chí tương đương với cha đỡ đầu.
Có lẽ về phương diện sự nghiệp, Joseph không thể so với Caesar, rất ít có cao thủ nào có sòng bài của riêng mình. Nhưng về phương diện lý luận, về phương diện sức ảnh hưởng, thì Joseph chiếm hàng đầu, dù sao càng ít có cao thủ nào đem tâm lý, kỹ thuật của mình viết thành sách, mà quyển nào cũng là kinh điển.
Càng huống hồ tuổi tác của Joseph cũng đặt trong đó, bảy mươi ba tuổi, ít nhất ông đã ảnh hưởng tới bài thủ poker ba đời.
Câu kinh điển mà ông từng nói là, nếu bạn đánh bài theo phương thức đánh bài chính xác, có lẽ bạn sẽ thua, nhưng chỉ cần bạn kiên trì, thì bạn sẽ không phạm phải sai lầm quá lớn.
Cho nên, khi ông nói cần phải có vận may vào lúc bốn mươi lăm tuổi, đã từng tạo nên làn sóng lớn, vô số phóng viên đuổi theo truy vấn. Mà câu trả lời của ông là: “Điều này không phải phản bác lại điều tôi từng nói trước kia, bất luận vào bất cứ lúc nào, chúng ta đều cần đánh bài theo phương thức đánh bài chính xác, nhưng đồng thời, bạn cũng cần vận may. Thượng đế luôn thích giễu cợt như thế, ngài ấy có thể phát bài tạp nhỏ nhất cho bạn, đây thật là kỳ diệu.”
Đúng vậy, không phải phản bác, nếu bạn không có kỹ thuật, vậy sao bạn có thể tránh không là con cá bị ăn? Nhưng, nếu bạn không may mắn, thì thật sự là bị thượng đế từ bỏ.
Lúc này, đối với các khán giả ở lầu hai. Trạng thái của Lưu Yên Nhiên không tốt, tuy bài của cô không tồi, nhưng phát huy có dấu hiệu thất thường. Mà ngược lại, tên mập Trần lại có trạng thái thủ cảm đều tốt, có người đã gọi phục vụ tới, bắt đầu đặt cược thêm cho tên mập Trần, hiện tại khi ván đấu vừa mới bắt đầu, vẫn có thể mua kết quả cuối cùng, nhưng đương nhiên tỉ suất bồi sẽ ít hơn mua trước đó nhiều.
Người bên dưới rất có lòng tin với tên mập Trần, nhưng lúc này tên mập Trần lại không có chút lòng tin nào với mình, không chỉ không có lòng tin, thậm chí hắn còn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị sốc.
Áp lực.
Khi ký tên ở đại thính, hắn không có cảm giác gì, khi ngồi trước bàn đấu, hắn cũng không có cảm giác gì, khi Lâm Dược biến đổi trạng thái, hắn từng cảnh giác, nhưng kỳ thật, không phải rất kinh ngạc. Không phải sòng bài ngầm bình thường, cũng không phải ván đấu bình thường, người có thể đại biểu anh em nhà họ Trương ngồi ở đây, đương nhiên không phải bình thường.
Nhưng, khi bắt đầu ván bài, áp lực này lại tới.
Mỗi lần đặt cược, thậm chí ngay cả mỗi lần suy nghĩ đều trở nên gian nan.
Điều này đối với hắn mà nói là kinh nghiệm chưa từng có.
Người khác đều chỉ biết hắn chơi poker Texas rất tốt, biết hắn là kẻ theo phái chơi chặt, biết hắn ổn trọng. Nhưng thật ra rất ít ai biết, thật ra, hắn ra đời trong bài thủ thế gia.
Poker Texas trong nước chỉ mới bắt đầu lưu hành hai năm, nhưng ở nước ngoài, tại khu vực Âu Mỹ, đã có lịch sử hơn một trăm năm rồi.
Ông nội của hắn, vào thời niên thiếu từng du học ở Anh, trong thời gian học ở Cambridge đã học được poker Texas, sau đó thậm chí dựa vào kỹ thuật chơi bài kiếm được phí sinh hoạt cho mình.
Sau khi về nước, ông nội của hắn không còn công khai chơi bài nữa, nhưng lại truyền thụ kỹ thuật của mình cho cha hắn, sau đó, cha hắn lại truyền cho hắn.
Ông nội hắn dùng poker kiếm phí sinh hoạt, cha hắn chẳng qua chỉ làm hưu nhàn, mà hắn, lại dùng để mưu sinh.
Mấy năm nay, hắn cũng thông qua mạng internet xem các cuộc đấu thế giới, cũng từng tới sòng bài Macao chơi thử. Hắn trước giờ chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng trong nội tâm, đã có hơi cao ngạo.
Đúng vậy, tác phong đánh bài của hắn thận trọng, sỡ dĩ như thế là vì hắn từ đầu tới cuối đều đứng ở một độ cao khác. So tài thế giới cũng vậy, sòng bài Macao cũng vậy, những kẻ được gọi là cá mập trong mắt hắn đều chỉ như thế thôi, có lẽ, hắn chưa hẳn đã giỏi hơn họ, nhưng, nhất định không kém hơn.
Hắn chưa từng nhận được những cấp hàm kia, chưa từng nhận được những vinh quang kia, nhưng hắn càng cẩn trọng. Ông nội hắn từng nói với hắn: “Lúc đó, học sinh du học cùng học poker còn rất nhiều, chơi giỏi cũng có vài người, nhưng chỉ có ông trở về, mà họ, thì không bao giờ trở về được nữa, vì chỉ có ông, vĩnh viễn chỉ chơi ván nhỏ nhất. Tiểu ngũ, con phải nhớ, bất kể làm gì, cũng đừng tiếp xúc với ranh giới của người khác, vĩnh viễn để lại đường cho người khác, bức quá gấp, người khác cũng sẽ liều mạng với con.”
Đương nhiên, ông nội nói với hắn những thứ này, là đang dạy hắn cách xử sự, nhưng đối với hắn, kinh nghiệm này dùng trên ván bài lại thích hợp nhất.
Hắn trượt kỳ thi trung học, không có công việc thích hợp, từ công trường tới xã hội, mười mấy năm nay, nhà, xe, vợ đều kiếm được từ poker, khi poker Texas bắt đầu lưu hành trong nước, hắn liền có biển hiệu thẳng đứng cho mình, đánh mười mấy năm, mười ngón tay của hắn vẫn còn nguyên vẹn. Đánh mười mấy năm, hắn vẫn còn sống. Nguyên nhân, chính là hắn luôn luôn ghi nhớ lời của ông nội, nguyên nhân, chính là hắn luôn luôn để lại con đường cho người khác.
Hắn thắng, nhưng chưa từng thắng lớn. Hắn thua, đương nhiên cũng sẽ không thua lớn.
Có thể tự do khống chế thắng thua, hắn tự nhận về mặt poker… cho dù không thể nói là đỉnh cao, ít nhất cũng là lá cờ riêng trên cây.
Nhưng hiện tại cảm giác lớn nhất của hắn lại là lực bất tòng tâm.
Vận may của hắn hôm nay không tồi, bài riêng mỗi lần đều không kém, nhưng, mỗi lần, hắn đều không tìm được cảm giác thong dong thuận lợi như trước kia.
Hắn không ngừng cược all, chính là vì để khích lệ mình, giống như người đã mệt mỏi ba ngày ba đêm, nếu chọi cứng, có lẽ còn có thể tiếp tục kiên trì, nhưng một khi thả lỏng, thì sẽ không gượng dậy nổi nữa.
Hắn liếc nhìn sang bên phải, có chút hâm mộ Lưu Yên Nhiên ngồi ở ghế trên mình. Hắn biết đối phương cũng có cảm giác giống mình, nhưng khác với mình, cá tay nhanh luôn chơi ẩu áp dụng thái độ tạm thời thoái lui.
“Có lẽ, người đầu tiên phải thua, chính là tôi rồi.”
Ẩn ẩn, hắn mang giác ngộ này nghĩ.
Tên mập Trần ngưỡng mộ Lưu Yên Nhiên, nhưng thật ra, lúc này trạng thái của Lưu Yên Nhiên không tốt hơn hắn bao nhiêu. Đúng vậy, cô toàn bỏ bài, mỗi lần thua, nhiều nhất cũng chỉ là cược mù lớn một trăm, số chip mấy trăm, đối với ván bài này mà nói căn bản không tính là gì, mà trước mắt cô cũng có thể nói đang dưỡng tinh thần nhạy bén, nhưng đối với một bài thủ theo phái chơi ẩu mà nói, dạng lui bước này ảnh hưởng tới trạng thái nhất.
Đúng, chơi poker Texas, bạn không thể để người khác mò được quy tắc của mình. Cho dù chơi ẩu, cũng phải chặt tay lại khi cầm được bài vua thùng phá sảnh. Ngược lại, phái chơi chặt cũng có thể đặt all khi trong tay là bài tạp.
Phân ra phái chơi ẩu và chơi chặt, chỉ là nói, đa số thời gian họ có phong cách gì, chứ không phải nói bọn họ nhất định phải chơi bài theo phong cách đó.
Cách chơi bỏ bài liên tục này, Lưu Yên Nhiên không phải chưa từng làm qua. Hai năm trước, cô thậm chí liên tục bỏ sáu mươi tám ván, sau đó, ở ván cuối cùng, dùng một con K bích dọa ba con A, lấy được tới sáu triệu.
Ván đó, cũng coi như ván bài kinh điển nhất của cô từ trước tới nay, cũng chính từ sau ván đó, cô chân chính có danh tiếng của mình, khách sạn Sharon thậm chí mời cô làm tản khách.
Khách sạn Sharon Macao, có lẽ từ danh tiếng và lai lịch thì không thể so sánh với Lisboa, nhưng có thể lấy được sòng bài tại Macao, thì sức ảnh hưởng sau lưng đã không thể xem thường.
Là một tản khách của sòng bài chính quy, có thể nói là nguyện vọng của rất nhiều bài thủ có lý trí, cái này cũng giống như cầu thủ muốn làm đại diện của một sản phẩm nào đó.
Lúc đó cô cũng động tâm, nhưng cuối cùng vẫn cự tuyệt. Vì cô vẫn còn trẻ, đương nhiên, quan trọng hơn là, thứ cô cần, là tiền nhiều hơn cả làm tản khách.
Vì cái này, cô tiếp tục phiêu bạt trong sòng bài. Vì cái này, cô tiếp nhận lời mời của Mèo mập, cũng vì cái này, cô mới ký tên lên giấy sinh tử đó.
Cô đốt một điếu thuốc, nhờ tư thế uống cà phê liếʍ liếʍ môi.
“Không cần gấp.” Cô tự nói với mình, “Mày vẫn còn cơ hội, đừng xúc động.”
Lại một vòng bắt đầu, cô đặt cà phê xuống, hé mở bài riêng, một con A chuồn và một con, A cơ.
Hai con A!
“Mời số ba nói.”
Dealer của ván này là tên mập Trần, Daniau ở kế tiếp hắn đã cược mù nhỏ, mà Lâm Dược ở kế Daniau đã cược mù lớn. Lưu Yên Nhiên không cần phải cược mù đã có thể nhìn bài riêng, nhưng đồng thời, lại là người đầu tiên phải đặt cược. (Dealer: Tạm coi là người chia bài, để xác định vị trí người phải cược mù, ngồi bên trái Dealer sẽ cược mù nhỏ, ngồi bên trái cược mù nhỏ sẽ cược mù lớn)
Cô rít một hơi thuốc, nhìn Daniau, lại nhìn Lâm Dược. Hai kẻ này mặt không chút biểu tình, giống y như lúc đầu mới ngồi xuống, thân mình thẳng đứng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm hài hòa hữu lễ mà lại hờ hững. Lâm Dược thì biếng nhác dựa trên lưng ghế, thấy ánh mắt của cô, nụ cười lại rộng hơn một chút.
“Tôi nhường bài (check).”
Thời gian suy nghĩ sắp trôi qua, cô mở miệng, lầu hai vang lên một mảng tiếc hận.
Hai con A, đã có thể coi là bài rất lớn rồi.
“Lưu Yên Nhiên hôm nay uống lộn thuốc hay là bị mua rồi, cho dù kẻ chơi chặt tay, cũng sẽ không nhường bài, cược một trăm, không phải càng có hiệu quả sao?”
Nhường bài, không phải là bỏ bài. Mà là xem bài dưới tình trạng không bỏ chip ra, nếu tất cả mọi người đều nhường bài, vậy thì nhà cái sẽ phát ba lá Flop tiếp theo, mà nếu có người đặt cược, vậy thì cũng coi như có thể nhìn thái độ của người khác. Nói thật thì, thái độ của Lưu Yên Nhiên tuy nói là bảo thủ, nhưng cũng không thể nói làm sai, nhưng, đương nhiên không khiến các khán giả ở lầu hai thỏa mãn.
Sau cô, là tên mập Trần, hắn nhìn cũng không nhìn đã ném ra mười đồng chip, là một trăm.
Daniau cầm một đồng chip lên, gõ gõ mặt bàn, quay đầu, nói với Lâm Dược: “Cậu không cảm thấy như vậy hơi lãng phí thời gian sao, chúng ta đuổi người thừa đi thôi.”