Chương 13
Trương Trí Thành sắc mặt âm trầm nhìn người trước mặt, đám người tiểu Lưu không dám thở mạnh, quần áo trên người đã thấm ướt cũng không dám cử động.
“Nói đi, nói rõ ràng.”
“Dạ.”
Tiểu Lưu ấp a ấp úng mở miệng, cố gắng nói rõ ràng theo yêu cầu của Trương Trí Thành. Lâm Dược vào phòng thế nào, hắn bước ra thế nào, tiếng kêu trong phòng, và sau đó bọn họ tại sao cảm thấy không đúng lao vào phòng.
Hắn cũng không dám thoái thác trách nhiệm, trong thời gian hắn bảo vệ Trương Trí Công lại bị bắt đi, nói sao thì bọn họ có trách nhiệm rất lớn, hiện tại nếu có thể tìm được Trương Trí Công sớm một chút, nói không chừng trừng phạt của hắn sẽ bớt đi một chút.
Trương Trí Thành nghe xong, gật đầu, lại nhìn Mạc Khải, Mạc Khải lấy ra một tờ giấy: “Cậu cả, đây là sơ đồ bệnh viện.”
Trương Trí Thành không hiểu rõ lắm về kiến trúc, nhưng dưới tay dù sao cũng có một công ty kiến trúc, cho nên dạng sơ đồ này vẫn biết xem, hơn nữa, cho dù xem không được, thì một điểm trong đó vẫn có thể hiểu, đó chính là, phòng của Trương Trí Công có cửa thông với một phòng khác.
Không chỉ căn phòng của Trương Trí Công, mà cả dãy phòng hạng nhất đều là vậy.
“Tôi đã hỏi rồi, dãy phòng bệnh này vốn là phòng đôi của nhà khách quân đội, sau đó được bệnh viện thu mua, rồi thay đổi thành phòng riêng, cửa cũng đã khóa chết, đã sửa sang lại, ngay cả vết tích cũng không có, chỉ là…”
Chỉ là nếu muốn mở, cũng vô cùng thuận tiện. Hai căn phòng, có cửa thông nhau, tình trạng này, cũng có thể hoàn toàn nói là lỗi của vệ sĩ. Trương Trí Thành phất tay, đám người tiểu Lưu như được đại xá vội lui ra, bọn họ biết không phải đã trốn được kiếp này, mà chỉ sợ tìm được cậu hai xong mới tính sổ.
“Cậu cả, cần hẹn Ngụy lão lục ra bàn không?’
Trương Trí Thành lắc đầu, chậm rãi nói: “Tôi lại hy vọng thật sự là Ngụy lão lục.”
Mạc Khải ngây người, lập tức hiểu rõ. Nếu là Ngụy lão lục, vậy thì còn được bàn điều kiện, hai bên đấu đã mấy năm, cũng chỉ vì chuyện địa giới, lộ tuyến, mỗi năm một canh bạc, cũng là để xem ai có thể làm chủ trung nguyên, những thứ này, đều được công khai.
Nhưng nếu không phải Ngụy lão lục, vậy thì sẽ khác. Cần tiền cần đồ còn dễ nói, nếu đối phương muốn bọn họ và Ngụy lão lục quay ra tàn sát thì sao?”
Nếu là vậy, khả năng Trương Trí Công còn sống không lớn!
“Tra xét tất cả những con đường thông ra ngoài Cúc thành, tra tất cả kho xe, tra tất cả tài xế của bệnh viện 15!”
Mạc Khải đáp lời, Trương Trí Thành chậm rãi híp mắt. Trương Trí Công là người thân duy nhất của hắn, tuy bọn họ cùng mẹ khác cha, tuy hắn vẫn còn một người cha ruột thịt quyền thế ngập trời, nhưng, người thân chân chính của hắn chỉ có đứa em trai nhỏ hơn hắn bảy tuổi này thôi.
Tuy đứa em này trừ poker Texas ra thì cái gì cũng không biết, tuy đứa em này là kẻ phóng đãng có tiếng, tuy đứa em này đã gây vô số phiền phức cho hắn, nhưng đó là em trai của hắn!
Trương Trí Thành bên này đang lo lắng cho Trương Trí Công, mà hoàn cảnh hiện tại của cậu hai Trương, quả thật cũng không tốt lắm.
“Mày cố ý đúng không, Lâm Dược.”
“Cậu hai, cậu nhỏ tiếng thôi.”
“Mẹ nó mày nhẹ chút coi.”
“Tôi đã rất cố gắng rồi.”
…
Đêm khuya, đồng hoang, kêu đau và rêи ɾỉ, tuy là hai tên đàn ông, nhưng vào cái thời đại này, trừ cùng với người ngoài hành tinh có một vài ngăn cách về mặt kỹ thuật, thì đừng nói là hai người đàn ông, cho dù là một người một thú, cũng…
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng, mà tình trạng chân thật là Lâm Dược đang cõng Trương Trí Công chạy trốn.
Hai y tá đột nhiên xuất hiện trong phòng, Trương Trí Công đã cảm thấy không đúng, hắn vừa gọi vệ sĩ bên ngoài, vừa muốn rút súng ra.
Nhưng lúc đó tay của hắn đang bị Lâm Dược tóm chặt.
Khi một người đột nhiên bị đau dớn, vậy thì nếu không phải né tránh, cũng phải phản kích. Trương Trí Công thủ đoạn ác độc bẻ gãy ngón út của Lâm Dược, Lâm Dược đau đớn quá mức đã tóm ngược lại tay Trương Trí Công, mà Lâm Dược lại hoàn toàn không có chút giác ngộ anh hùng không dễ rơi lệ, tuy không khóc, nhưng tuyệt đối là kêu thét lên, vì thế giọng nói của cậu hai Trương cũng không thể truyền ra ngoài.
Chỉ để lỡ một chút như thế, cậu hai Trương đã bị người ta chụp thuốc mê, mà Lâm Dược, cũng bị đánh ngất.
Vốn dĩ mục tiêu của mấy người này chỉ có cậu hai Trương, đánh ngất Lâm Dược, cũng chỉ muốn ném y qua một bên, nhưng lúc này hai người tuy mất ý thức, nhưng bốn cánh tay vẫn nắm chặt lấy nhau, hai người kia sợ thời gian quá dài sẽ có chuyện ngoài ý muốn, liền cột hai người lên giường, sau đó đẩy ra.
Người đánh ngất Lâm Dược vô cùng tự phụ, nghĩ một cú này y ít nhất cũng ngất nửa ngày, mà quả thật đúng vậy, nếu như không có Caesar.
Lâm Dược ngất xỉu rồi, Caesar thì không ngất, cho nên vừa ra khỏi bệnh viện, Lâm Dược đã mơ mơ hồ hồ bị kêu dậy, chẳng qua phải chờ thêm hơn mười phút, tay chân mới có thể chậm rãi hoạt động.
Mà lúc này, bọn họ đã dừng lại trước một biệt thự nhỏ còn chưa thành quy mô.
Loại biệt thự này ở Cúc thành có rất nhiều, trên cơ bản mỗi thôn đều có, chiếm đất khác nhau, không có thủ tục chính quy gì, đều là trước dùng đất thổ cư xây lên, sau đó đợi chính phủ phạt tiền, phạt xong rồi, làm thủ tục, cũng coi như hợp pháp.
Bình thường tiểu khu chưa thành quy mô, đều là phía tây xây một khoảng phía đông xây một khoảng, xây nhiều rồi, có thể chậm rãi hình thành tiểu khu, sau đó chậm rãi phát triển.
Mà biệt thự này rõ ràng còn chưa phát triển, ngay cả đường cũng chưa sửa, gần đó hầu như không có hộ gia đình nào, giấu người ở đây, tuy không thể nói là có bao nhiêu bảo đảm, nhưng muốn tra ra, cũng vô cùng phiền toái.
Bọn họ cũng không dụng tâm gì với Lâm Dược, tùy tiện cột y lại, rồi ném vào tầng hầm, một kẻ trong đó còn trêu đùa: “Chưa nghe qua cậu hai Trương thích đàn ông nha, nhưng mày nhìn tư thế vừa rồi của hai người xem, chậc chậc, thật là thâm tình mà.”
Rõ ràng là họ xem Lâm Dược thành đồ chơi gần đây của Trương Trí Công, mà dung mạo, làn da của Lâm Dược quả thật cũng không tạo cảm giác uy hϊếp nổi.
Bọn họ vừa đi, Lâm Dược đã tỉnh, làm theo cách Caesar dạy tự mở dây thừng, rồi cẩn thận mở khóa cửa.
Tuy mấy tên kia không mấy bận tâm đến y, nhưng vẫn cẩn thận, cột rất chặt, miệng cũng bị nhét vải, cửa cũng bị khóa, nếu chỉ có Lâm Dược, cho dù tỉnh rồi cũng khó chạy ra.
Nhưng, ai bảo trong đầu y còn có Caesar làm chi?
Caesar tuy chưa từng bị người ta cột, nhưng lại rất chú trọng mấy thứ này, dù sao với thân phận của hắn, rất dễ gặp mấy chuyện này, tuy hắn cũng nhận định, nếu có cơ hội xử lý đối thủ, hắn thích biện pháp nhanh chóng sạch sẽ hơn, nhưng, nếu vạn nhất thì sao?
Tuy rằng cơ hội một mình chạy thoát không lớn, nhưng có thể chủ động chút nào hay chút ấy.
Caesar là nhân vật gì? Đối thủ của hắn lại là nhân vật thế nào? Hắn nghiên cứu, tự nhiên là khốn cảnh khó gấp trăm, gấp ngàn lần.
Mấy người này tuy cũng khá tỉ mỉ, nhưng làm sao làm khó được hắn__
Nếu chỗ này thật sự trang bị tia hồng ngoại, thêm quét lazer, nhận vân tay gì đó có thể hắn còn khó xử một chút, nhưng chỉ trói bằng dây thừng, khóa bảo hiểm, đối với hắn mà nói chẳng khác gì trò con nít.
Còn Lâm Dược vì chưa từng làm qua, làm chậm trễ thời gian, bị hắn nhân cơ hội mắng cho một trận.
Trong biệt thự đương nhiên có người canh gác, nhưng Lâm Dược thân cường lực tráng, tuy chưa học qua công phu gì, nhưng nhờ sự chỉ điểm của Caesar cũng biết làm sao yên hơi đánh ngất người khác__ Còn chuyện do nghiệp vụ không tinh, gõ sai chỗ làm gõ ra máu, thì coi như tự vệ đi.
Cứ thế, Lâm Dược một đường qua ải trảm tướng tìm đến chỗ Trương Trí Công, chỉ là khi dẫn hắn đi thì gặp chút phiền phức.
Vì nghiệp vụ không tinh, khi y gõ một người gõ không chuẩn, người đó kịp kêu lên, tuy chỉ kêu một tiếng, đã bị y đánh ngất, nhưng cũng khiến người trông chừng Trương Trí Công cảnh giác, tuy cuối cùng y đã chơi trò dương đông kích tây xử gọn, nhưng người đã kịp gọi điện ra ngoài.
Dưới tình hình này, y không biết liệu sẽ có người tới hay không, tìm chìa khóa xe lại không thấy, chỉ đành cõng Trương Trí Công chạy đi.
Y vốn nghĩ, chỉ cần mình chạy nhanh chút, có thể ra đường lớn thì sẽ an toàn, nhưng không ngờ ngôi biệt thự đó xây ở nơi hẻo lánh đến vậy, không chỉ trong một khu rừng nhỏ, mà đường đi cũng chằng chéo không đều, y chuyển tới chuyển lui, đừng nói chuyển ra được đường lớn, ngược lại càng lúc càng đi về hướng đồng hoang.
Lâm Dược rất mạnh mẽ, y khuân đá ở công trường, vác hành lý ở trạm xe lửa, hiện tại ở Hạo Nhiên sơn trang, cũng ngày ngày chạy bộ, dùng máy tập thể dục.
Nhưng dù y có mạnh mẽ, cũng chỉ là một người bình thường, chưa từng trải qua huấn luyện quân sự, càng không có kinh nghiệm huấn luyện đeo nặng, cõng một người cao một mét tám mươi mốt, thể trọng gần tới bảy mươi, cõng một chút còn được, cõng lâu rồi thì chịu không nổi, mà y lại không dám dừng. Vì thế, chân của cậu hai Trương đυ.ng phải tảng đá, đầu đυ.ng phải nhánh cây… ừm, thật ra rất là bình thường mà.
Cứ tròng trành như thế, đương nhiên cậu hai họ Trương đã sớm tỉnh, nhưng hắn bị gãy chân, cũng chỉ có thể cho Lâm Dược cõng, chỉ là tuy hắn đã tỉnh, nhưng đãi ngộ thì không tốt hơn chút nào, gần như mỗi lần đυ.ng phải tảng đá hơi lớn, chân của hắn sẽ bị tông một cái, gặp phải cành cây, nếu hắn không nghiêng đầu, vậy thì nhất định sẽ bị quẹt lên mặt.
“Mày cố ý đúng không, Lâm Dược, mày nhất định là cố ý!”
“Cậu hai à, tôi sắp mệt chết rồi.”
“Đồ ngu, tới đường cũng không biết phân biệt, Cúc thành chỉ lớn như vậy, mày còn có thể lạc đường, mày mới từ hành tinh nào tới vậy?”
“Vậy cậu hai chỉ đường đi.”
Trương Trí Công không nói nữa, tuy hắn cũng từng chơi trò dã ngoại sinh tồn các loại, nhưng lúc đó có trang bị đầy đủ kim chỉ nam, GPS, điện thoại vệ tinh, bên cạnh còn có hướng dẫn viên từng là binh đặc chủng, tuy trên đường hình như cũng gặp phải nguy hiểm như rắn rít, vực thẳm, nhưng các trang bị an toàn đều làm rất tốt, nói là thao luyện sinh tồn, không bằng nói là dã ngoại kí©h thí©ɧ. Hắn làm sao biết cách tìm đường theo ánh sao, làm sao nhìn ra phương hướng từ cành cây chứ.
Nếu ở trong thành phố, hai người bảo đảm sẽ không lạc đường, nhưng ở ngoại ô trừ cây ra chính là ruộng hoang, đối với họ mà nói, không khác biệt gì với vùng núi hoang.
Hai người suốt đường vừa đấu võ mồm, vừa chạy, sau đó Lâm Dược thực sự không chống đỡ nổi, liền đặt hắn xuống.
“Cậu hai, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, sáng mai hãy đi tiếp.”
Trương Trí Công ngẫm nghĩ rồi đồng ý. Khi hai người chuẩn bị đợi tới sáng mai, Caesar đột nhiên nói: “Có người tới.”