Chương 12
Phải nói lại, vận may của Trương Trí Công vẫn rất tốt, rơi từ lầu ba xuống, cũng chỉ bị gãy một chân, hơn nữa chỉ là gãy xương bình thường, chỉ cần không có gì bất ngờ, thì cũng không mấy khả năng tàn phế.
Còn tại sao hắn nửa đêm không ngủ, không xem băng ghi hình không lên mạng không vào phòng giám sát mà chạy lên lầu ba hóng gió, cậu hai Trương ngậm miệng không nói, ngay cả Trương Trí Thành cũng không hỏi ra được gì, cuối cùng gọi Mạc Khải lại hỏi, Mạc Khải cũng không nói được gì.
“Cậu hai ngày nào cũng cùng Lâm Dược đánh bài nửa tiếng, có lẽ, là vì không thắng lớn.” Mạc Khải ngẫm nghĩ, cũng chỉ nghĩ được điểm này.
Trương Trí Thành gật đầu, cũng thầm hiểu rõ. Tuy Mạc Khải nói là không thắng lớn, nhưng hắn cũng đoán được, tính ra là không thắng lần nào.
Đứa em này của hắn, từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đích thật chưa từng bị đả kích lần nào, ngày ngày thua như vậy, đương nhiên không vui gì.
Trương Trí Thành tuy yêu thương em trai mình, nhưng cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó Lâm Dược, ngược lại, hắn còn cảm thấy Trương Trí Công chính là thiếu rèn luyện.
“Nếu vậy, sắp đặt Lâm Dược đó đi thăm tiểu Công, mài giũa cho nó, tháng sau phải đấu với người của Ngụy lão lục bên đó rồi, nghe nói đối phương đặc biệt mời một người từ Mỹ tới, tính cách của tiểu Công vẫn chưa đủ trầm ổn.”
“Cậu cả, thật ra…”
“Cậu muốn nói phái Lâm Dược đi sẽ chắc chắn hơn?”
Mạc Khải gật đầu, Trương Trí Thành cười nói: “Để xem thêm đã, nhưng nếu tiểu Công có thể thì không cần phải dùng tới tên Lâm Dược đó.”
“Cậu cả chuẩn bị dùng Lâm Dược làm con át chủ bài?” Mạc Khải hơi kinh ngạc.
“Hiện tại nói át chủ bài vẫn còn quá sớm, chúng ta vẫn không hiểu rõ lắm về tên Lâm Dược đó.”
Mạc Khải hiểu rõ rồi, không chỉ là muốn có thêm một lá bài, mà còn vì chưa nắm chắc. Cuộc sống trước kia của Lâm Dược bọn họ đã điều tra rất rõ ràng, bao gồm y ra đời ở bệnh viện nào, từng làm chung học chung với ai cũng tra hết, nhưng cũng vì tra rõ như thế, mới càng không thể nắm chắc.
Lâm Dược xuất sắc từ nhỏ, nghe nói là một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh lanh lợi, khi mẹ y còn sống, y từng học qua rất nhiều thứ, cờ vây, thư pháp, quốc họa, dương cầm… nhưng y chưa từng học qua đánh bài! Mà trong những người y từng tiếp xúc, cũng không có cao thủ về mặt này.
Đương nhiên, hiện tại là thời đại mạng internet, Lâm Dược cũng mua cho mình một bộ máy tính từ sớm. Nếu y bảo mình học được trên mạng… thì cũng không phải không có khả năng.
Nhưng, mạng và hiện thực không giống nhau. Đặc biệt là poker Texas, phần lớn cần phải thông qua ánh mắt, động tác của đối phương để đoán ra hắn có bài nào, có lúc, còn cần cả trực giác, đây là điều mà mạng không thể làm được.
Mấy năm nay trên thế giới vẫn luôn cử hành so tài mạng, mỗi năm đều có thể xuất hiện mấy chim non cực phẩm__ người như thế, thật sự nói tới kỹ thuật đánh bài thì không phải cao chiêu gì, nhưng người ta có vận may cực tốt nên ở được tới lúc cuối, mà chuyện này trong hiện thực trên cơ bản là không có khả năng.
Nói có người gặp hên, một buổi tối dựa vừa vận may thắng tiền thì còn có thể, nhưng liên tục mấy ngày, mười mấy ngày, vẫn dựa vào vận may thắng… đó là thần thoại!
Lâm Dược có thể học được poker Texas trên mạng, nhưng muốn đánh bài poker tốt như thế, trên cơ bản là không có khả năng.
Cho nên, dù bọn họ gần như đã điều tra rõ mỗi ngày Lâm Dược mặc qυầи ɭóŧ màu gì, nhưng không thể chân chính yên lòng, canh bạc một tháng sau… trước mắt vẫn chỉ có thể trông cậy vào Trương Trí Công.
Lâm Dược đương nhiên không biết mấy chuyện này, sau khi từ chỗ Mạc Khải biết Trương Trí Công ở bệnh viện nào, y liền xách hai nải chuối tiêu đi thăm bệnh.
Khi y đến, Trương Trí Công đang xem phim, hắn nằm phòng bệnh tốt nhất, còn tốt hơn phòng đôi trong nhà hàng bình thường, chẳng qua cho dù điều kiện có tốt, cậu hai Trương cũng không thoải mái, nhưng hắn cũng không muốn về nhà, ngã từ tầng ba xuống, chuyện này hắn nghĩ thôi đã thấy mất mặt, càng khỏi cần nói lê cái chân tàn của mình xuất hiện trước mặt người khác.
Hắn đang rầu rĩ, Lâm Dược liền tới. Nhìn thấy Lâm Dược, Trương Trí Công giống như sói thấy cừu, bần nông khổ đại cừu thâm nhìn thấy địa chủ bị vây trong bài bạc, mắt lập tức phát xanh.
“Cậu hai, sao cậu lại té gãy chân vậy.”
Lâm Dược vừa vào cửa, đã đặt nải chuối tiêu lên tủ đầu giường, tự giác ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm cái chân tàn của Trương Trí Công.
“… Mày nhìn cái gì đó?” Thấy hắn nhìn chân mình chằm chằm, Trương Trí Công không khỏi khó chịu.
“Thạch cao này khác với cái lần trước tôi thấy, tôi trước kia có một đồng sự, khi xây nhà cho người ta thì té gãy chân, thạch cao của cậu ta… a, tôi nhớ ra rồi, thạch cao của cậu sạch sẽ quá! Cậu hai, có viết không?”
“Mày muốn làm gì?” Trương Trí Công ẩn ẩn có dự cảm không lành.
“Ký tên đó, lưu làm kỷ niệm, cậu hai, cậu ngã gãy chân một lần không dễ gì, dù sao cũng phải giữ lại chút gì đó, nhưng mà, nếu sau này cậu còn chạy trên mái hiên, tính ra sẽ thường xuyên thôi. Cậu hai à, cho dù cậu muốn học…”
“Tiểu Lưu, cậu đi ra!”
Trương Trí Công sắc giọng đuổi vệ sĩ trong phòng ra ngoài. Tiểu Lưu đó vốn đang giỏng tai lên nghe, toàn bộ Hạo Nhiên sơn trang đều đang suy đoán cậu hai sao lại té gãy chân, thử nói xem buổi tối, cậu hai cho dù xao lòng ngắm trăng, cũng phải có mỹ nhân bên cạnh, nhưng không chỉ không có mỹ nhân, mà Mạc Khải thường xuyên theo bên cạnh cũng bị đuổi đi, như vậy ai không tò mò.
Mà còn tò mò hơn nữa là chuyện này lại khiến cậu hai té gãy chân, sao có thể không khiến họ hiếu kỳ. Đương nhiên, hiếu kỳ là hiếu kỳ, Trương Trí Công mở miệng rồi, cho dù hắn không chút tình nguyện, cũng chỉ đành đứng lên đi ra ngoài.
Hắn vừa ra ngoài, Lâm Dược đã bị kéo cổ áo.
“Có phải tao đối xử với mày tốt quá không!”
“Hả?”
“Mày tưởng tao thật sự không dám động vào mày sao? Hay mày cho rằng, mình có mấy phần tài năng, thì tao phải nhìn bằng con mắt khác sao? Tao cho mày hay, Lâm Dược, tao cảm thấy kỹ thuật của mày không tệ, nhưng nếu mày thật sự chọc giận tao, tao sẽ ném này xuống lấp sông!”
Lâm Dược không nói gì, có chút nghi hoặc, có chút khổ não nhìn Trương Trí Công. Cậu hai Trương cuối cùng cũng thoải mái một chút. Hắn té gãy chân, tên này còn dám chạy tới nói mát, nếu hắn không dạy dỗ lại một chút, tên này sẽ…
“Cậu hai.” Ngừng một lát, Lâm Dược cuối cùng mở miệng: “Chữ của tôi rất đẹp, lúc nhỏ từng luyện qua, tuy đã rất lâu không luyện tập, nhưng vẫn còn cơ sở, ký lên chân cậu sẽ không mất mặt… ừm, nếu cậu thật sự không muốn để tôi ký thì thôi vậy…”
Lời vừa nói ra, chút thoải mái vừa rồi toàn bộ biến thành phiền muộn, Trương Trí Công chỉ cảm thấy từ cổ họng tới mắt tới gang phổi phế đều có thứ gì chặn lại, có thứ gì muốn phọt ra, nhưng lại không phọt được.
Hắn trừng mắt nhìn Lâm Dược, nghiến răng ken két. Lâm Dược cho dù có thần kinh thô cỡ nào, lúc này cũng cảm thấy không đúng, y muốn tránh đi, nhưng cổ áo lại bị kéo chặt
“Cậu hai, tôi biết sai rồi mà, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi không được sao?”
Trương Trí Công trừng y, sau đó chợt cười: “Mày không cần xin lỗi, chỉ cần cược với tao một ván là được.”
“Được được được được, tôi đi mua poker.”
“Không cần, chúng ta cứ cược… mày đoán xem trong tay tao là gì?” Hắn nói, đưa một tay ra, “Đoán đúng thì coi như mày thắng, đoán sai… chính là thua!”
Lâm Dược nhìn nắm đấm siết chặt: “Trong tay cậu hai, không có gì hết.”
Trương Trí Công duỗi từng ngón tay ra, đích thật không có gì, nhưng hắn vẫn cười âm trầm, sau đó chậm rãi nói: “Sai rồi, trong tay tao có không khí.”
“Cái này cũng tính?”
“Tại sao không tính.”
Lâm Dược ngây ra, cũng chỉ có thể thừa nhận gật đầu: “Được rồi, là cậu hai thắng, tôi thua rồi, cậu hai, cậu buông tôi ra đi, tư thế này… khó chịu lắm.”
Trương Trí Công không buông y ra, vẫn chậm rãi nói: “Lần đầu tiên, tao để mày tự chọn.”
“Cái gì?”
“Mày muốn tao đánh gãy khúc xương nào?”
Mắt Lâm Dược lập tức trừng lớn, Trương Trí Công tâm tình tốt cười lên.
“Cậu hai, cậu đang đùa ha.”
“Mày thấy tao giống đùa lắm à? Không phải tao đã nói với mày từ lâu rồi sao, thua một lần, tao đánh gãy một khúc xương của mày, hiện tại mày thua rồi.”
“Nhưng không phải… không phải đòi nửa tiếng sao, hơn nữa, chúng ta không phải đánh bài mà.”
“Tao có từng nói nhất định phải đánh bài sao? Còn về thời gian, từ khi mày bước vào tới giờ cũng đã gần nửa tiếng rồi. Nếu mày đã thua, chúng ta phải làm theo ước định. Nếu mày không biết chọn thế nào, vậy cứ để tao chọn giùm cho, ngón cái thế nào?”
Nói xong, cũng không đợi Lâm Dược trả lời, liền bắt lấy ngón cái bàn tay trái của y, dùng sức, rắc một tiếng bẻ gãy.
Nếu hai người thật sự đánh nhau, hiện tại chân Trương Trí Công không thể động, tám phần đánh không lại Lâm Dược. Nhưng khi hắn nắm cổ áo Lâm Dược, vì cố kỵ thân phận của hắn, Lâm Dược cũng không tiện giãy. Mới đầu khi hắn nói, Lâm Dược cũng không xem là chuyện nghiêm túc, đợi khi cảm thấy không đúng, đã không kịp nữa.
Trương Trí Công hạ thủ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, khi y muốn tránh ra, đã cảm thấy một cơn đau kịch liệt, bật thét lên một tiếng.
“Cậu hai!”
Đám người tiểu Lưu vội lao vào, kết quả vừa vào chỉ thấy Trương Trí Công nắm cổ áo Lâm Dược, vẻ mặt cười sảng khoái, mà Lâm Dược thì gương mặt đỏ bừng, vẻ vừa đau vừa không dám tin.
“… Cậu, không…”
Mấy người lập tức đông cứng, ấp úng nói không thành câu.
“Ai bảo các người vào?”
“A?”
“Ra ngoài!”
Đám người tiểu Lưu lập tức cuống cuồng chạy ra ngoài, trong lòng không khỏi hiện lên cảm giác kỳ quái, đặc biệt là tiểu Lưu, liên hệ với lời Lâm Dược nói vừa nãy, bất giác ghép với chuyện Trương Trí Công sảy chân ngã gãy cẳng.
Lẽ nào là, không phải là… nhưng mà, hình như, đại khái… chỉ là, cậu hai trước kia không có dấu hiệu từng yêu thích đàn ông mà, nhưng làn da đó của Lâm Dược, thật sự là so với con gái còn mịn màng hơn.
Mọi người quá mức kinh ngạc, trong nhất thời quên luôn chức trách, kỳ thật bọn họ cũng không có để tâm nhiều, có người dám gây bất lợi cho Trương Trí Công tại Cúc thành sao? Nói đùa rồi! Nếu nói họ là vệ sĩ, không bằng nói là chăm sóc, chăm sóc đừng để cậu hai gặp chuyện, đương nhiên, quan trọng là, đừng để cậu hai gây chuyện.
Vì thế, khi hai y tá đẩy giường bệnh đi ngang người bọn họ, bọn họ không ai chú ý, còn chán ghét tránh sang một bên.