Mùng 7 đầu năm mới, Cục Dân Chính mở cửa, cũng là một ngày thời tiết đẹp, ánh nắng rạng đông hòa tan đống tuyết tích tụ đã lâu ở trên đường.
Anh Đào ôm ly nước ấm ngồi ở ban công, xuất thần nhìn ánh mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía xa.
Cô giống như lá khô sắp điêu tàn sinh mệnh, thật sự không biết còn có thể ngắm mấy lần mặt trời mọc nữa.
Cho nên gần đây việc cô thích làm nhất chính là xem mặt trời mọc, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể, cảm nhận được ấm áp kia một giây thôi cũng đủ để cô cảm nhận rõ ràng được mình vẫn còn sống.
Dụ Lệ An xách giỏ quần áo đã phơi khô đi vào nhà, lẳng lặng nhìn bóng dáng con gái trong chốc lát.
Cô bé con nhỏ như hạt đậu lúc trước bất tri bất giác lớn lên, hôm nay đã muốn cùng người mình yêu xây dựng một gia đình nhỏ, trong lòng Dụ Lệ An có chút vui buồn lẫn lộn.
Bà lau đi khóe mắt ướt áy, đi tới bên người con gái, thật cẩn thật đặt tay lên bờ vai gầy yếu của cô, "Sao còn chưa đi trang điểm nữa? Lát nữa Trình Kiệt tới đón rồi đấy."
Anh Đào cười ôm lấy eo mẹ mình, Dụ Lệ An ngẩn người.
Cô giống như lúc còn nhỏ nhẹ cọ ở trong ngực bà, khó có được khi làm nũng: "Nhớ mẹ lắm."
Dụ Lệ An giận cười vuốt v3 tóc cô: "Đứa nhỏ ngốc, kết hôn rồi lúc nào cũng có thể trở về mà, mẹ vĩnh viễn ở nhà chờ con."
Mũi Anh Đào có chút chua xót: "Dạ."
Dụ Lệ An kéo cô vào nhà, có chút hưng phấn chọn quần áo mới cho cô.
Đó là một cái sườn xám màu đỏ rượu, bên trên thêu hoa sơn chi Anh Đào thích, gần đây Dụ Lệ An đã thức đêm để làm ra nó.
Bà khẩn trương cùng chờ mong chờ đợi con gái mình nhận xét, "Có thích không?"
Hiện tại người trẻ tuổi đều thích mua đồ mới, đây là đồ do một tay bà làm nên bằng tất cả tâm huyết, bây giờ mới cảm giác được thấp thỏm.
Anh Đào quý trọng vuốt v3 bộ váy, cùng với những hoa văn tinh xảo trên đó.
Từ nhỏ tới lớn, Dụ Lệ An đều coi cô là tâm can bảo bối, chỉ sợ không cho cô được thứ tốt nhất, chưa từng ghét bỏ cô không khỏe mạnh.
Anh Đào cúi đầu cẩn thận xem, chậm rãi vuốt v3, không cho mẹ mình phát hiện lệ ý trong mắt, dùng thanh âm vững vàng bình tĩnh trả lời: "Đẹp lắm, con rất thích."
Dụ Lệ An yên tâm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Bà vô cùng vui vẻ, "Mẹ giúp con mặc vào nhé."
Anh Đào cười nói được.
Sườn xám rất hợp với Anh Đào, đường cắt may có thể phô ra dáng người lả lướt yểu điệu của cô, bởi vì là màu đỏ cho nên càng làm nổi bật môi hồng da trắng cùng vẻ quý khí ung dung của cô.
Dụ Lệ An cười giúp cô sửa lại quần áo cho ngay ngắn, "Anh Đào của mẹ thật xinh đẹp, chờ lát nữa Trình Kiệt nhìn thấy con nhất định sẽ xem tới ngốc."
Anh Đào thẹn thùng cúi đầu cười nhạt.
Trong lòng Dụ Lệ An càng mềm, "Mẹ chải đầu cho con."
"Dạ."
Dụ Lệ An giúp cô vấn tóc lên, trang điểm nhẹ, mỹ nhân dịu dàng có chút quyến rũ động lòng người.
Anh Đào không thích gương mặt quá mức nhợt nhạt của mình, đánh thêm một chút má hồng.
Tiếng gõ của vang lên, thanh âm của Kỷ Lương truyền tới từ bên ngoài: "Hai người xong chưa? Trình Kiệt tới rồi."
Anh Đào có chút khẩn trương, nhìn về phía Dụ Lệ An.
Trong mắt bà lập lòe ánh nước, nắm lấy tay cô nói: "Đi thôi, mẹ đưa con ra cửa."
Trong lòng ai cũng đều rõ ràng, có lẽ bọn họ không đợi được ngày Anh Đào mặc váy cưới gả đi, cho nên mỗi người đều cam chịu chấp nhận rằng ngày hôm nay chính là ngày cô xuất giá.
Anh Đào đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cửa trong nhà dán chữ hỉ, Kỷ Lương ăn mặc nghiêm trang, vẻ mặt tươi cười, ngay cả Kỷ Dạng cũng mặc vest đen chỉnh tề.
Bình thường cô sẽ không mang giày cao gót cao tới thế này, lúc xuống lầu còn hơi nghiêng ngả, được Kỷ Dạng đưa tay ra đỡ.
Anh Đào cười nhạt: "Cảm ơn em."
Kỷ Dạng quay mặt đi nhàn nhạt nói: "Sau này nếu anh ta đối xử không tốt với chị thì cứ trở về nhà."
Anh Đào ngẩn người, phát hiện khóe miệng cậu căng chặt, có chút kinh ngạc cười cười, "A Dạng là không nỡ xa chị sao?"
"Còn lâu nhá!"
Nhiều nhất, chỉ có một chút chút mà thôi...
Cậu tức giận thì đúng hơn, tức giận người chị gái mỗi năm Tết đến đều mua quà về cho mình, giúp mình học bài, còn ôn nhu kiên nhẫn với cậu sắp bị người ta bắt cóc!
Anh Đào bật cười dịch chuyển tầm mắt, không hẹn mà cùng ánh mắt của Trình Kiệt bắt gặp.
Anh đã sớm chờ không kịp, nghe được hai chị em nói chuyện liền tức khắc lên lầu.
Anh Đào cười lên rất xinh đẹp, ánh mắt vừa lúc nhìn anh, tim Trình Kiệt đập mãnh liệt trong nháy mắt.
Sườn xám không giống như váy cưới, nó bớt đi vài phần thanh thuần dịu dàng, thay vào đó là vẻ kiều mị mỹ diễm.
Trình Kiệt đưa hoa cho cô, bế cô đi xuống lầu.
Môi đỏ của Anh Đào hôn lên sườn mặt anh, có một dấu vết nhợt nhạt, cô cười cười lau cho anh.
Trình Kiệt hôn trán cô: "Không cần lau, hôn thêm vài cái đi."
Anh Đào nhỏ giọng: "Đợi chút nữa."
Trình Kiệt quét mắt nhìn Dụ Thiên Minh với Kỷ Dạng đang xị mặt, nhẹ chậc, còn làm trò trước mặt bọn họ hôn mạnh lên môi Anh Đào, khiến môi mình cũng dính son làm cho hồng lên, khıêυ khí©h liếc qua hai người kia, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt đối phương đen như đít nồi.
**
Trên đường tới Cục Dân Chính, Trình Kiệt cứ nhìn chằm chằm vào cô, Anh Đào dùng hoa che mặt lại, bị Trình Kiệt đẩy ra, "Trốn cái gì, anh nhìn vợ mình là điều hiển nhiên."
Anh Đào tuy cúi đầu, nhưng khóe môi cong lên, hiển nhiên là cao hứng.
Trình Kiệt ngậm cười ghé sát đầu vào: "Đã hứa là hôn anh cơ mà?"
Anh Đào nhìn Văn Chính đang lái xe, ý bảo anh còn có người khác.
Trình Kiệt không để ý tới, đem mặt mình thò qua, nhắm hai mắt không chút để ý chỉ chỉ môi.
Anh Đào do dự một lát, hôn lên mặt anh.
Anh lắc đầu, chỉ chỉ môi.
Anh Đào bất đắc dĩ, chỉ có thể hôn anh.
Trình Kiệt đạt được kết quả mong muốn, khóe môi hơi câu, thấp giọng dạy dỗ cô: "Nhớ kỹ, anh rất thích em hôn anh trước mặt người khác."
Anh Đào tuy xấu hổ, nhưng trong lòng lại nghiêm túc ghi nhớ.
Bộ dáng ngoan ngoãn nghe dạy dỗ của cô giống y như trước, Trình Kiệt thích muốn chết, cố ý nghiêng đầu ở bên tai cô nói khẽ: "Hồn đều bị em câu lấy rồi, bảo bối."
Mặt Anh Đào ửng đỏ, nghĩ nghĩ, cũng ghé sát vào tai anh, nói: "Em cũng thế, vì anh mà thần hồn điên đảo."
Trình Kiệt lập tức ho khan, hai tai đều đỏ hết lên, để tránh mất mặt còn cố ý dùng tay che đi cái trán đang căng ra của mình, giấu đi biểu tình bị trêu chọc đến muốn mạng.
Trong lúc đó anh vẫn luôn không dám nhìn vào mắt Anh Đào, giả vờ tùy ý nắm tay cô bỏ vào trong áo, chính mình lại trộm cong môi, sung sướиɠ đến phiêu phiêu.
Đến Cục Dân Chính, Trình Kiệt khó có khi sẽ khẩn trương, Anh Đào lại có vẻ thong dong hơn.
Lúc xếp hàng điền đơn, Trình Kiệt năm lần bảy lượt đánh giá gương mặt bình tĩnh của Anh Đào, ngữ khí cay chát: "Không vui?"
Anh Đào lắc đầu.
Tâm tình Trình Kiệt có chút buồn phiền: "Có phải em muốn đổi ý hay không? Anh nói cho em biết Dụ Anh Đào, không có cửa đâu!"
Anh siết chặt tay cô, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay của cô đều là mồ hôi mỏng, ánh mắt kinh ngạc.
Anh Đào có chút xấu hổ, "Sao lại không vui được chứ, em rất vui đó, A Kiệt."
"..."
Trình Kiệt cứng đờ lăn lộn hầu kết.
A Kiệt...
Anh miệng khô lưỡi khô li3m môi, phi thường dùng sức mím chặt môi mới ngăn lại nụ cười.
Anh không thể biểu lộ nét mặt quá vui mừng, ở đây nhiều người, anh cần sĩ diện.
Hôm nay anh không có che chắn bất cứ thứ gì, từ lúc bắt đầu vào Cục Dân Chính, hai người họ liền thu được ánh mắt từ bốn phương tám hướng, tuy rằng không có ai dám đi lên quấy rầy, nhưng đâu đâu cũng có người chụp ảnh.
Trình Kiệt ôm eo cô, cảm nhận được cô khẩn trương, bàn tay khẽ vuốt lưng cô, cảnh cáo nhìn những người đang ngày càng làm càn chụp lén ở xung quanh.
Đến lượt bọn họ đăng kí, nhân viên công tác dùng loại biểu tình ai hoán cùng kinh hỉ đan xen nhìn Trình Kiệt.
Anh Đào rất nhanh liền biết vị này hẳn cũng là fans của Trình Kiệt đi, bởi vì sau đó, nhân viên công tác bắt đầu nhìn chằm chằm cô.
Trình Kiệt nhíu mày, không thích Anh Đào bị đối xử như vậy, ngón tay gõ gõ bàn của cô gái kia, "Phiền cô nhanh lên chút."
Nhân viên công tác có chút không tình nguyện đưa quyển sổ đã đóng dấu cho anh.
Quyển sổ màu hồng được đưa tới trong tay Trình Kiệt, anh nâng lên xem thật lâu.
Anh Đào bỗng nhiên nhón chân, tuy cô mang giày cao gót, nhưng muốn đυ.ng tới môi Trình Kiệt thì còn một khoảng cách nữa.
Trình Kiệt tựa hồ không quá hiểu, ngốc lăng ra ở đó.
Anh Đào có chút xấu hổ: "... Anh nói thích em hôn anh ở trước mặt người khác."
Nhưng hiển nhiên ban nãy Trình Kiệt không phải đang đợi cô hôn môi.
Anh Đào đỏ bừng mặt, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi Trình Kiệt hiểu được, cười khẽ đuổi theo bế cô lên, ở trên môi cô hôn ba cái, "Tiếp viện cho em."
Anh Đào phát hiện có rất nhiều người đang chụp hình, chui vào trong ngực anh: "Đều bị chụp tới rồi."
"Chụp thì chụp." Trình Kiệt không thèm để ý mà nhướng mày: "Chúng ta yêu nhau cũng không phải chuyện gì mất mặt."
"Fans của anh sẽ rất kinh ngạc đi, em nghĩ anh hẳn là nên giải thích cho bọn họ một chút."
Trình Kiệt ôm cô, trong tay cầu giấy hôn thú của hai người, tâm đều đang say, cô nói cái gì thì chính là cái đó, "Sau này anh đều nghe em hết."
Trình Kiệt kết hôn không ngoài ý muốn là một ngòi kíp kích nổ hot search, nhưng khác với những lưu lượng khác chính là, tuy rằng mọi người cảm thấy khϊếp sợ nhưng đại đa số fans cũng đều có thể tiếp thu được, thản nhiên chúc bọn họ hạnh phúc.
Rốt cuộc thì Trình Kiệt là diễn viên phái thực lực, fans đối với tình yêu của diễn viên phái này tương đối khoan dung.
Hơn nữa từ lần trước Anh Đào hôn mê, Trình Kiệt ôm cô chạy như điên tới bệnh viện thì các fans đều đã hiểu mối quan hệ của bọn họ được ràng buộc quá sâu, đã dần dần tiếp thu chuyện này, rất nhiều người thậm chí đã bắt đầu trở thành fans CP.
**
Ngày đầu tiên lãnh chứng, Trình Kiệt cùng Anh Đào ở lại Dụ gia.
Dụ Lệ An chuẩn bị đồ ăn phong phú, bạn bè thân thích đến đông đủ, chúc mừng bọn họ kết hôn.
Sau khi ăn xong, Anh Đào không thể uống rượu, mọi người liền nhằm vào Trình Kiệt để chúc, anh cao hứng cho nên cũng không cự tuyệt.
Cái gọi là rượu không say người người tự say, từ trước tới nay Trình Kiệt rất ít khi uống say đêm nay lại có chút choáng váng đầu óc, quay đầu nhìn ánh mắt ôn nhu lo lắng của Anh Đào, càng say đến lợi hại hơn.
"Em đừng có nhìn anh như vậy." Trình Kiệt buông rượu dụi mắt.
Anh Đào rót cho anh một ly nước mật ong, ôn nhu hỏi: "Sao thế?"
Trình Kiệt cười: "Muốn hôn em."
Anh Đào ôm mặt anh qua đây, học anh như mọi lần hôn mình, nhẹ dán lại cắn lên môi anh, đám người kia hùng hùng hổ hổ hô hào, cô cũng không có lui lại.
Trình Kiệt ngây người xem cô hôn mình, trong thanh âm hỗn độn xung quanh nghe thấy tiếng dỗ dành khinh thanh tế ngữ của cô: "Hôn một cái nè."
Trình Kiệt lâng lâng, cảm giác như mình có thể uống chết đám cẩu độc thân đối diện luôn.
Anh đem bài quăng ra ngoài, ôm lấy Anh Đào, bộ dáng lười biếng, có chút khıêυ khí©h cùng diễu võ dương oai, "Hôn lần nữa."
Lại hỏi Anh Đào: "Anh thắng một ván thì hôn anh một cái nhé?"
Anh Đào ôn nhu cười: "Anh có thua em cũng sẽ hôn anh mà, chồng."
Trình Kiệt thiếu chút nữa chết trong hai chữ "chồng" này của cô, ánh mắt đều phiêu lên.
*Trong tiếng Trung, chồng = lão công (2 chữ)
"Có nhầm hay không!" Trương Triết An quăng bài mắng lớn, "Hai người có thể tiết chế một chút được không hả? Cả ngày hôn hôn hôn! Dây dưa mãi không xong?!"
Dụ Thiên Minh tức giận phụ họa: "Rất đúng! Anh Đào, em là con gái, cho dù kết hôn rồi cũng phải rụt rè chút!"
Kỷ Dạng không nói gì, hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bản thân cũng khó chịu, mà Tần Tự lại đang rưng rưng ăn cơm chó của nam thần và chị dâu.
Hu hu hu ngon quá.
Đối với những lời phản đối kia, Trình Kiệt nhẹ nhướng mày: "Được, nhìn qua đây."
Chờ tất cả mọi người đều nhìn anh, Trình Kiệt liền quay đầu hôn Anh Đào.
Mọi người: "Đệch!"
Bên ngoài căn nhà, màn đêm thâm trầm lạnh lùng, ánh sáng tràn lên cửa sổ tràn ngập tiếng nói cười đùa.
Trình Kiệt nhớ rõ Anh Đào không thể thức đêm, tới giờ liền kết thúc sòng bài ở đây, mang theo Anh Đào trở về phòng ngủ.
Tuy rằng là tân hôn, nhưng anh lại không làm gì cả, cũng biết một đêm trước kia, Anh Đào mang theo nguy hiểm lớn đến thế nào.
Anh là thật tình đau lòng, cũng vô cùng hối hận, trước lúc thân thể cô chưa tốt lên thì anh sẽ không nỡ chạm vào cô.
Sau khi Anh Đào ngủ, Trình Kiệt vẫn không hề buồn ngủ.
Ban ngày giả vờ tỏ vẻ chẳng sao cả, chỉ có đêm khuya tĩnh lặng như lúc này anh mới dám làm càn lo lắng sợ hãi.
Sợ nhất là khi buổi sáng tỉnh lại, cô gái nhỏ nằm trong ngực anh đã không còn độ ấm, cho nên lần nào nhắm mắt là lần đó mơ thấy ác mộng.
Trình Kiệt hôn lên gương mặt đang say ngủ của cô, đứng dậy đi tới ban công hút thuốc, ấn ấn điện thoại, gửi một tin nhắn qua cho một dãy số không có ghi chú.
[Tìm được quả tim thích hợp chưa?]
Đối phương rất nhanh đã trả lời: [Đừng vội, chỉ cần cậu có thể trả một cái giá đủ lớn, dạng tim gì tôi cũng đều có thể tìm được cho cậu.]