“Phá rồi.”
Thanh âm cô tuy nhẹ, lại trả lời vô cùng bình tĩnh, phảng phất như thứ bị cô vứt bỏ không phải là con của họ mà chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ bé râu ria vậy.
Trong nháy mắt, Anh Đào nhìn thấy vành mắt Trình Kiệt đỏ ngầu ướŧ áŧ.
Anh không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Anh hẳn là đang tự hỏi, trên đời này sao lại có người phụ nữ nhẫn thâm như cô? Cũng có thể là đang suy nghĩ, người anh yêu sao lại độc ác tới vậy?
Mặc kệ là anh nghĩ gì, Anh Đào đều muốn.
“Nếu không có việc gì thì em muốn đi về nghỉ ngơi.” Anh Đào muốn đẩy tay anh ra, lại bị Trình Kiệt túm vào trong ngực, anh dùng bàn tay bóp chặt cằm cô ép cô ngẩng đầu: “Em còn có tâm trạng nghỉ ngơi! Thứ em vứt bỏ chính là một đứa bé!”
“Vậy thì sao?”
Cô hỏi rất bình tĩnh, tùy tiện lại có chút ích kỷ.
Trình Kiệt mới hiểu được cô căn bản không thèm để ý.
Mới hiểu được từ đầu tới cuối chỉ có anh chờ mong cùng thích thú đối với đứa trẻ này.
Anh và con đối với cô mà nói đều đáng khinh như nhau, cô đều có thể dễ dàng vứt bỏ.
Phảng phất như vô luận anh làm thế nào cũng không thể chiếm được một chút để ý từ cô.
Trình Kiệt tự giễu buông tay.
Rốt cuộc thì dường như đã có một bức tường đem hai người họ ngăn cách ra rồi.
Anh Đào đi lướt qua anh, Trình Kiệt cũng không có đuổi theo.
Dừng ở đây đi, anh nghĩ.
Đừng lặp đi lặp lại một hành động khiến người khác xem nhẹ mình như vậy.
Thẳng đến khi cô đi rồi, Trình Kiệt mới lấy ra nhẫn cưới mình đã chuẩn bị trước.
Từ sau khi biết cô mang thai, anh liền đang chuẩn bị hôn lễ cho cô.
Hiện tại giống như không cần nữa…
Anh muốn ném nhẫn vào trong thùng rác, tay giơ lên lại trước sau không thể hạ xuống được.
Cắn chặt răng, anh bỗng nhiên đem đồ nhét lại trong túi, chân bước nhanh ra đuổi theo Anh Đào.
Cô còn chưa đi xa, bước chân Trình Kiệt càng lúc càng nhanh.
Anh Đào nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại liền bị người đàn ông đột ngột bế lên.
Sắc mặt anh rất trầm, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Câm miệng!”
Anh rất hung, nhưng lúc ôm cô đặt lên xe lại rất nhẹ nhàng.
Anh Đào nhìn ra anh đang ẩn nhẫn khắc chế sự tức giận, không có lên tiếng nữa.
Trình Kiệt không nói một lời đem cô về nhà mình, bế cô đặt lên giường xong liền rời đi, thật lâu sau cũng không có quay lại.
Anh Đào cảm thấy kỳ quái, lúc xuống lầu liền nghe được tiếng vang truyền ra từ trong phòng bếp.
Đi tới gần, đứng ở bên ngoài bếp nhìn thấy Trình Kiệt đang xắt rau chuẩn bị nấu canh.
Tâm tình anh rõ ràng là không tốt, ngay cả bóng dáng đều lộ ra vẻ phiền muộn, mặc kệ là xắt rau hay là lấy nồi thì đều có bộ dáng không giống ngày thường.
Anh cắt được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, đầu rũ thấp xuống.
Anh Đào nghe được thanh âm nghẹn ngào cùng thở dốc mạnh của anh.
Trình Kiệt cũng không có dừng lại lâu lắm, tùy tiện lau qua mắt mình rồi bắt đầu xắt rau tiếp.
Anh thật sự muốn cho chính mình mấy bạt tai!
Phá thai là Dụ Anh Đào, không cần con cũng là Dụ Anh Đào, tàn nhẫn độc ác cũng là cô, anh đây lại đau lòng cái gì chứ? Lại còn ở chỗ này thành thật làm đồ ăn cho cô! Có thấp kém hay không chứ!
Vừa tự mình mắng mình trong lòng, vừa cầm điện thoại lướt xem những món đồ ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ sau khi phá thai.
Anh Đào yên lặng không tiếng động rời đi, không làm cho anh phát hiện.
Lúc Trình Kiệt bưng đồ ăn vào trong phòng, Anh Đào đang an tĩnh ngồi ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bộ dáng xuất thần, không cho anh lấy một cái ánh mắt.
Trình Kiệt cũng lạnh nhạt bỏ đồ ăn xuống rồi rời đi.
Anh cho rằng cô nhất định sẽ ăn, nhưng hai tiếng sau lên thu dọn bát đũa thì lại phát hiện đồ ăn thế nhưng chưa hề được động một miếng nào, mà Anh Đào vẫn còn ngồi ở chỗ đó.
Trình Kiệt lập tức giận tới sôi máu, lạnh mặt đi tới bên cạnh cô, “Tại sao không ăn?”
Anh Đào trầm mặc.
Trình Kiệt niết cằm cô, muốn nói những lời tàn nhẫn, sau khi nhìn thấy hai mắt trong suốt của cô, cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, lực đạo ở ngón tay cũng dần dần thả lỏng.
“… Không hợp khẩu vị sao?”
Đến cuối cùng, anh lại hỏi ra những lời này.
Anh Đào kỳ thật đang suy nghĩ tới chuyện khác, cô bắt đầu nghĩ lại xem Trình Kiệt gặp được cô rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Nếu không gặp được cô, có khả năng bây giờ anh vẫn còn đang sinh hoạt ở trấn Cố Thủy, tuy rằng không có trở thành đại minh tinh nổi tiếng, tuy rằng không có vạn trượng hào quang đi nữa thì dựa vào năng lực chấp nhất với cuộc sống của anh, khẳng định hiện tại cũng sẽ trôi qua rất tốt đẹp.
Có khả năng anh còn đã kết hôn, có một cô vợ nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn, cũng đã có con rồi cũng nên.
Cuộc sống đơn giản, nhưng lại rất ấm áp.
Là cô xuất hiện làm cuộc sống của anh thay đổi, có sự lệch lạc rất lớn.
Cô là một tội nhân.
“… Thực xin lỗi.”
Anh Đào bỗng nhiên nói ra những lời này, biểu tình nghiêm túc.
“Trình Kiệt, thực xin lỗi.”
Ba chữ này kỳ thật bao hàm rất nhiều ý nghĩa, tràn đầy sám hối cùng tự trách, nhưng Trình Kiệt không có nghe được ý tứ quá sâu xa, chỉ cho rằng cô đang xin lỗi vì chuyện đã bỏ con.
Trình Kiệt rất tức giận, nhưng anh cũng không muốn để Anh Đào xin lỗi, anh chỉ muốn có một tương lai với cô, cho nên không chấp nhận được loại chuyện tạo khả năng cho bọn họ xa cách nhau như thế này.
Trình Kiệt cũng cho rằng bản thân muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Anh Đào, ít nhất thì có thể chứng minh được cô có chút để ý tới con của bọn họ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô rưng rưng lã chã chực khóc, anh không ngờ mình lại đau lòng tới vậy.
Anh bắt đầu tìm lí do giải vây cho cô, có lẽ là cô chưa chuẩn bị tốt? Có lẽ là cô sợ? Cũng có thể là bởi vì anh làm chưa được tốt?
Tóm lại, sao anh có thể chọc cho cô khóc chứ…
Nỗi tức giận của Trình Kiệt lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, anh luống cuống ôm mặt cô hôn lên đuôi mắt ướŧ áŧ kia, ôm cô lên đùi mình: “Không sao hết, đừng khóc, bây giờ không muốn sinh thì không sinh.”
Anh hiểu lầm nỗi khổ của Anh Đào, mà cô cũng không có giải thích.
Đồ ăn đều lạnh cả rồi, Trình Kiệt thật sự lo cô không có khẩu vị, không hề ngại phiền đi làm lại một lần nữa.
Buổi tối sau khi Anh Đào đi ngủ, Trình Kiệt vẫn còn tỉnh.
Anh lấy nhẫn ra, tự hỏi rốt cuộc là nên trực tiếp đeo lên cho cô hay là bỏ vào trong túi cô đây.
Trực tiếp đeo lên thì lúc cô tỉnh lại hẳn là sẽ cự tuyệt anh ngay lập tức đi.
Nghĩ nghĩ, Trình Kiệt lấy túi cô ra, lại phát hiện trong túi có một tờ hóa đơn kiểm tra của bệnh viện, sau khi mở ra nhìn thấy bên trên toàn từ ngữ chuyên ngành, Trình Kiệt tuy rằng xem không hiểu, nhưng lại rất rõ mấy chữ kết luận ở phía cuối.
Nơi đó rõ ràng viết “Không có thai”, mà người kiểm tra lại là… Dụ Anh Đào.
Trình Kiệt sửng sốt một lát, thong thả nhìn về phía Anh Đào đang ngủ.
Nói cách khác…
Cô căn bản không mang thai?
Vậy vì cái gì mà cô nói dối là đã bỏ con? Vì cái gì mà không giải thích?
Nghĩ tới nghĩ lui, đều chỉ có một nguyên nhân.
Cô muốn lừa anh khổ sở, làm cho anh hoàn toàn rời khỏi cô, không dây dưa cô nữa.
Trình Kiệt siết chặt tờ hóa đơn.
Chán ghét anh như vậy? Không tiếc dùng cái cách thức này để thoát khỏi anh?
Không biết là giận hay là đau lòng, Trình Kiệt bỗng nhiên hôn mạnh lấy môi cô, dùng sức đánh thức cô, ngay lúc cô mở to mắt, anh lập tức đem đầu lưỡi đẩy mạnh vào, thẳng tới khi Anh Đào không thể nói được nữa, hô hấp dồn dập.
Anh Đào chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi anh, Trình Kiệt căn bản không cho cô bất cứ câu trả lời nào, mà chỉ càng ngày càng tấn công, càng ngày càng làm càn.
Tay anh đặt trên eo cô, độ ấm nóng rực làm Anh Đào hiểu rõ anh muốn làm cái gì, lập tức đè tay anh lại.
Trình Kiệt thở dốc nặng nề, chống lên trán cô cố ý không biết nói: “Con đã không còn, không phải em rất khổ sở sao? Hôm nay anh làm em có thêm một đứa nữa.”
Này quả thực là ngoài dự kiến của Anh Đào: “Không được, em vừa mới phá thai.”
Nếu cô thật sự vừa mới phá thai, làm sao Trình Kiệt nỡ chạm vào cô? Ngay cả ôm cũng đều thật cẩn thận, nhưng nếu cô đã không mang thai, thì phá thai cái khỉ gì?
Anh muốn nhìn một chút xem người dưới thân mình còn có thể giả vờ tới mức nào.
Trình Kiệt hôn khóe môi cô: “Sợ cái gì, anh cẩn thận chút không phải là được rồi sao.”
“Anh…” Anh Đào có chút khϊếp sợ.
“Sao?” Anh ung dung nhướng mày.
“Không được, anh đi ra.”
Trình Kiệt trêu đùa: “Cầu anh đi?”
Giọng nói của cô bất đắc dĩ: “Đừng náo loạn.”
“Là em đang náo với anh.” Trình Kiệt cầm tờ hóa đơn trên bàn đưa tới trước mặt cô, ngữ khí không có nhẹ nhàng như vừa rồi, trở nên hung tợn: “Dụ Anh Đào, gạt anh vui lắm sao?”
Anh Đào có chút ngây người, ánh mắt kinh ngạc như là đang hỏi xem anh phát hiện như thế nào.
Trình Kiệt nói chuyện đều có thể chạm vào môi cô, “Có bản lĩnh thì em lừa tiếp đi, lừa anh cả đời đi.”
“Em…” Nhưng vừa mới mở miệng, môi lập tức bị anh mυ"ŧ lấy.
Môi lưỡi không ngừng chạm vào nhau, anh bá đạo cắn, rồi lại ái muội liếʍ, không cho cô lối thoát, bộ dáng không chết sẽ không ngừng.
Ngay lúc Anh Đào cho rằng tối hôm nay cô chắc chắn sẽ không trốn được thì Trình Kiệt bỗng nhiên dừng lại, nằm ở bên tai cô thở dốc trầm trọng, “Em mẹ nó làm anh sợ muốn chết!”
Anh ôm eo cô, không có tiến vào, chỉ là ôm ngày càng chặt.
Anh Đào nghe được ngữ khí sợ hãi của Trình Kiệt, so với cô không mang thai, anh càng cảm thấy may mắn hơn là cô chưa phá thai, chưa làm tổn thương thân thể mình.
Anh Đào cho là nói dối sẽ khiến anh rời xa mình, không nghĩ tới anh thật sự có thể làm được giống như anh đã từng nói, tuyệt không buông tay.
“Bất quá, chuyện que thử thai là như thế nào?” Trình Kiệt ngẩng đầu hỏi.
Anh Đào trầm mặc trong chốc lát, giải thích: “Bác sĩ phụ sản nói, que thử thai cũng có thể xuất hiện trường hợp thí nghiệm không chính xác.” Đến nỗi buồn nôn muốn nôn, hẳn là do thân thể tích tụ mệt mỏi lâu ngày dẫn tới phát bệnh.
Trình Kiệt nằm trên giường, thuận thế đem Anh Đào ôm vào trong ngực.
Anh Đào muốn thoát ra, lại bị cánh tay anh vững chắc ôm lấy.
Trình Kiệt ở bên tai cô thở dài một tiếng, lười biếng cười: “Con gái tới tay rồi bay mất, chỉ có thể ôm vợ, em không thể ngoan một chút sao?”
“…”
“Em không phải vợ anh.”
Trình Kiệt nâng mặt cô lên: “Vậy em giải thích một chút thế nào mới là vợ?”
“… Phải kết hôn.”
“Em là đang cầu hôn anh sao?” Trình Kiệt cười đến ngả ngớn, thanh âm lười nhác: “Anh đồng ý.”
“…”
Thấy Anh Đào ngậm miệng không nói.
Trình Kiệt lại dỗ hỏi: “Còn có gì nữa không?”
Anh Đào: “Phải lãnh chứng, phải tổ chức hôn lễ, phải sớm chiều ở chung, rồi chung chăn chung…”
Nói tới mấy chữ cuối cùng, cô bỗng nhiên nghĩ tới hiện tại bọn họ cũng đang chung chăn chung gối.
Trình Kiệt cũng bởi vậy mà bật cười: “Thì ra em muốn như vậy mới bằng lòng làm vợ anh.”
Anh Đào có chút không biết làm sao, giận dữ liếc anh.
Trình Kiệt bị cô trừng đến xương cốt cũng mềm mại, lại cảm giác được tư vị hơi hơi say.
Bị cự tuyệt cũng được, anh mặc kệ.
Anh đem cô ôm vào lòng, thấp giọng dỗ: “Sau khi trời sáng chúng ta liền đi lãnh chứng, em muốn hôn lễ như thế nào đều được. Chúng ta sớm chiều ở chung, chung chăn chung gối.”
Anh Đào cảm giác được ngón áp út bị anh đeo vào cái gì đó, cúi đầu nhìn thấy một chiếc nhẫn đá quý màu đỏ.
Trình Kiệt ở bên tai cô từ từ nói, “Dụ Anh Đào, anh không chấp nhận bất cứ lời nói đổi ý nào của em, bắt đầu từ một giây này, em đã là người của anh rồi.”
“Nếu không…”
Anh nhìn cô gái đang ngây người, nheo mắt lại suy tư xem phải dùng cách gì để trừng phạt cô.
“Đánh gãy chân của em.”
“…”
“Tìm dây xích trói chặt em lại.”
“…”
“Em nói xem còng tay thì sao?”
“…”
Nhưng cuối cùng, anh đều lắc đầu, hôn hôn gương mặt cô.
“Em là tâm can của anh, anh đều không nỡ.”