Tần Tự cơm nước xong trở về bệnh viện, trên đường vừa đi vừa lướt tin tức Weibo.
Trình Kiệt tới tiệm thuốc mua que thử thai bị người ta chụp được, tuy rằng trên ảnh chụp người đàn ông đã mặc kín mít, nhưng là fans của anh, cho dù anh hóa thành tro họ cũng nhận ra.
Trên mạng như muốn nổ tung rồi.
[ Người phụ nữ kia có phải kiếp trước đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà không? Sao vận khí có thể tốt như thế chứ!! ]
[ Nhưng mà nói chứ, cô ấy có thể xuất bản sách không, dạy tôi cách tán đổ người đàn ông như vậy với! ]
[ Khóc mất, tôi không thể chấp nhận được a a a a a! ]
[ Lần trước Trình Kiệt nói anh ấy bị bỏ rơi nhiều năm, ý tứ chính là vẫn luôn đợi cô gái đó sao? Trình Kiệt thoạt nhìn là một người biết chơi, không nghĩ tới lại thâm tình như vậy đó! ]
[ Hu hu hu người phụ nữ hư hỏng kia vứt bỏ anh yêu của tôi! Không xứng mang thai con của anh ấy! ]
[ Cư dân mạng bây giờ ngày càng tệ rồi nhỉ, đến giờ còn không tra ra được đối phương là ai! ]
[ Tôi không đồng ý chuyện này đâu!! ]
Tần Tự cũng muốn gào lên, cô cũng không đồng ý!!
Nghiến răng nghiến lợi bình luận vài cái ở trên mạng, nháy mắt liền bùng lên một hồi tranh luận kịch liệt.
Tâm tình Tần Tự không ổn chút nào quay trở về văn phòng.
Trong văn phòng chỉ còn có một mình Anh Đào, cô dựa vào ghế nghỉ ngơi, khuôn mặt thon gầy, màu da tái nhợt, đang dùng tay nhẹ vỗ ngực.
Từ lần đầu thấy Dụ Anh Đào, Tần Tự liền cảm thấy cô là một mỹ nhân ốm yếu, tràn ngập cảm giác nhu nhược đáng thương dễ bắt nạt.
Tần Tự nhíu mày đi tới: “Anh Đào, cô sao thế?”
Anh Đào cong môi: “Không sao.”
“Cô không giống như là không sao đâu.” Tần Tự sờ sờ trán cô, cũng không có nóng.
“Cô ăn cơm chưa?”
Anh Đào mới bị Trình Kiệt đút sữa bò cho, nhưng đều nôn ra hết.
“Ăn qua.”
“Cô hình như không thoải mái lắm, nếu không về nghỉ đi? Ở đây còn có tôi mà.”
Trình Kiệt đi ra ngoài mua que thử thai, cô đợi lát nữa cũng định xin nghỉ cho nên cũng không từ chối.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh, bảo anh lát nữa đừng vào phòng, tránh bị Tần Tự thấy.
Tần Tự thở ngắn than dài, Anh Đào nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Còn như thế nào nữa, bởi vì nam thần Trình Kiệt của tôi đó, người phụ nữ đã vứt bỏ anh ấy kia hình như mang thai rồi, có người chụp được anh ấy đi mua que thử thai!”
Anh Đào sửng sốt.
Cô mở Weibo lên, quả nhiên nhìn thấy được tiêu đề hot search.
“Anh Đào, tôi nói cô nghe, nếu để tôi biết được người phụ nữ kia là ai, tôi nhất định sẽ cho cô ta mấy cái tát! Sao cô ta có thể vứt bỏ Trình Kiệt của chúng ta nhiều năm như vậy chứ! Lại còn ngủ anh ấy rồi chạy nữa!”
“Ngẫm lại chẳng cam lòng chút nào! Cô ta tra như vậy, Trình Kiệt còn thích cô ta tới thế, lại còn đặc biệt ra ngoài mua que thử thai cho cô ta nữa chứ!”
“A a a tức chết tôi rồi!!”
Anh Đào: “…”
Cô bắt đầu cảm thấy bảo Trình Kiệt đừng vào văn phòng là quyết định phi thường chính xác.
Nếu Tần Tự biết cô chính là người phụ nữ hư hỏng kia, nói không chừng sẽ bóp chết cô tại chỗ.
Trình Kiệt nhận được tin nhắn của Anh Đào, nhưng cũng không có làm theo.
Tần Tự đang kể khổ với cô, mắng đến hứng khởi thì nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn đi vào trong văn phòng.
Tần Tự lập tức ngậm miệng.
Áo khoác màu đen của người đàn ông rất quen mắt, bước chân cùng khí chất cũng rất quen thuộc, cho dù bị khẩu trang bịt kín mặt, nhưng đôi mắt lộ ra bên ngoài kia không có người nào nhìn mà không biết.
Tần Tự ngơ ngác lấy điện thoại ra, lướt tới hình ảnh Trình Kiệt bị chụp được, người đàn ông bịt kín mít trên ảnh giống như đúc với người trước mặt cô.
Cho nên, anh chính là Trình Kiệt!!?
Trình Kiệt lập tức đi tới bên cạnh Anh Đào, đem que thử thai đưa cho cô.
Tần Tự trợn to mắt, ngốc như gà gỗ.
Anh Đào không nghĩ tới Trình Kiệt lại không nghe lời như vậy, bất đắc dĩ giấu que thử thai đi, “Không phải đã bảo anh đừng vào sao?”
Trình Kiệt liếc Tần Tự đang ngây người.
Tần Tự thiếu chút nữa là bị ánh mắt này sốc chết.
Cô ấy mờ mịt nhìn Anh Đào và Trình Kiệt, hậu tri hậu giác gào lên.
Anh Đào lập tức bịt miệng cô ấy lại.
Tần Tự vừa kinh sợ vừa ngốc nghếch, liều mạng dùng ánh mắt dò hỏi.
Anh Đào bất đắc dĩ: “Đừng hét.”
Tần Tự gật đầu như đảo tỏi.
Anh Đào buông tay, Tần Tự liền lập tức hỏi: “Cô chính là tra nữ kia!?”
“…”
So với việc nhìn thấy Trình Kiệt người thật bằng xương bằng thịt thì việc làm cho cô ấy giật mình hơn là người trong lòng ảnh đế thế nhưng lại ở ngay bên cạnh mình, mỗi ngày, sớm chiều đều gặp nhau, mà cô ấy còn liều mạng mắng chửi trước mặt cô!
Tần Tự quả muốn khóc.
Thanh âm Trình Kiệt vang lên: “Về nhà sao?”
Anh Đào gật đầu.
Tần Tự lập tức giữ chặt Anh Đào, “Đừng về! Ở đây thử đi! Tôi cũng muốn biết kết quả! Đi mà!”
Kỳ thật Trình Kiệt cũng muốn nhanh chóng biết rốt cuộc cô có mang thai hay không, nhẹ sờ tóc Anh Đào hỏi: “Muốn anh giúp em không?”
Tần Tự cảm giác được mình bị mấy lời này đánh trúng, vạn tiễn xuyên tâm!
Thần tượng của cô, người chồng trên mạng của cô lại ôn nhu đối đãi với một cô gái khác như vậy, hơn nữa loại chuyện như thử thai này còn muốn giúp, anh thật sự là không có chỗ nào để chê mà!
Hu hu người đàn ông tốt như vậy biết đi đâu mà tìm!
Tần Tự cười so với khóc còn khó coi hơn.
Kỳ thật Anh Đào muốn để tâm một chút tới cảm thụ của Tần Tự, nhưng thấy cô ấy có dáng vẻ mong đợi như vậy, Anh Đào cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu nữa, nói với Trình Kiệt, “Một mình em được rồi.”
Anh Đào vào toilet, Trình Kiệt liền đứng ở bên ngoài chờ.
Anh tháo khẩu trang xuống, Tần Tự có thể nhìn thấy rõ mặt anh.
Cả khuôn mặt ngũ quan đều rất đẹp, thâm thúy rõ ràng, đôi mắt so với trên màn ảnh còn sáng hơn, cái mũi cao ngất, đôi môi gợi cảm, cả gương mặt không có chỗ nào để chê cả.
Ôi mẹ ơi!
Anh thế nhưng lại không ăn ảnh!
Người thật so với trong ảnh đẹp hơn gấp vạn lần!
Hu hu hu.
Tần Tự quả thực muốn gào lên thật to.
Cô ấy cẩn thận dịch tới gần, đôi tay nâng tờ giấy cùng bút lên, gập ghềnh mở miệng: “Ch… Trình Kiệt, có thể ký tên cho em được không?”
Trình Kiệt liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Tần Tự lập tức cắn môi mới khống chế được mình không hét lên, bác sĩ Dụ sao có thể nhìn thẳng được vào người đàn ông này vậy!
Thanh âm của Trình Kiệt rất nhạt: “Đồng nghiệp của Anh Đào?”
“Dạ!”
Trình Kiệt cầm lấy đồ, không chút để ý ký tên lên.
Không quá vài giây, Tần Tự đánh bạo thừa cơ xông lên, “Cái đó… Có thể thêm WeChat được không ạ? Ý em là, nếu Anh Đào mang thai, ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì, em có thể nói cho anh biết đầu tiên.”
Trình Kiệt nhìn chằm chằm cửa toilet, có chút ý tứ như trông mòn con mắt.
“Không cần, nếu cô ấy mang thai, tôi sẽ không để cô ấy đi làm.”
Hu hu quả nhiên là người đàn ông tốt mà!
Tần Tự tự tán thưởng anh ở trong lòng.
Cô ấy cũng không miễn cưỡng, thông minh thu lại điện thoại, yên lặng đứng bên cạnh chờ cùng Trình Kiệt.
Tần Tự phát giác Trình Kiệt đang không ngừng vuốt ve bật lửa, môi mím vô cùng chặt, khí áp quanh quẩn anh dần dần đọng lại, tràn ngập cảm giác áp bách.
Anh thoạt nhìn rất khẩn trương.
Ba phút sau, Anh Đào vẫn còn chưa đi ra.
Trình Kiệt nhíu mày gõ cửa, bên trong không có người đáp, vừa định đi vào thì Anh Đào đã mở cửa ra.
“Sao rồi?” Tần Tự so với Trình Kiệt còn gấp hơn, cô ấy cũng không nói lên được mình đang có tâm lý gì, có thể là bị lây cảm giác khẩn trương cùng chờ mong của Trình Kiệt, cũng phi thường hy vọng Anh Đào mang thai.
Trình Kiệt nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, tiếng nói khàn đi: “Có rồi sao?”
Tần Tự cũng có thể cảm giác được sự cẩn thận của anh.
Anh Đào trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi giương mắt, cảm xúc trong mắt thật phức tạp, nhưng lại không nói lời nào.
Tần Tự cũng bị cô làm cho sốt ruột, nhưng Trình Kiệt đang đối diện với cô lại không dám thúc giục.
“… Ừ.”
Bỗng nhiên, Anh Đào trả lời.
Đầu óc Trình Kiệt lập tức trống rỗng, ngơ ngẩn.
Loại thời khắc này anh có lẽ là nên cười, nhưng vành mắt thế nhưng lại chậm rãi đỏ lên, sau đó đột nhiên rơi lệ, thống thống khoái khoái mà cười ra tiếng.
Đối với Anh Đào, anh kỳ thật bó tay không có biện pháp. Cô thoạt nhìn mềm mại dễ gần, nhưng lại nhẫn tâm hơn rất nhiều so với bất cứ kẻ nào.
Có rất nhiều thời điểm, Trình Kiệt đều thức trắng đêm tự hỏi, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới có thể ở lại với anh.
Đứa con đến ngoài ý muốn này, sau này có lẽ sẽ trở thành ràng buộc không thể nào cắt đứt được giữa hai người họ.
Trình Kiệt đem cô kéo vào lòng, kể cả việc trên mặt Anh Đào không có một chút vui sướиɠ nào thì anh cũng không ngại mà cảm thấy hưng phấn.
Tâm tình Tần Tự rất phức tạp, một mặt cô ấy cảm thấy vui mừng thay Anh Đào, một mặt lại cảm thấy khó chịu thay Trình Kiệt, nhưng cuối cùng thì vui mừng vẫn đánh bại sự khó chịu.
“Anh Đào, cô mau về nhà nghỉ ngơi đi, nơi này đã có tôi rồi, tôi giúp cô xin nghỉ.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, có điều sau này cô mang thai chắc chắn sẽ không thể tới làm được, tôi sẽ nhớ cô lắm.”
Anh Đào đẩy Trình Kiệt ra, cười nhạt: “Tôi sẽ không nghỉ phép, vẫn sẽ tiếp tục đi làm.”
Tần Tự thấy Trình Kiệt nhíu mày lại.
“Như vậy sao được, dưỡng thai quan trọng hơn mà.”
“Những bác sĩ khác mang thai cũng có thể đi làm, tại sao tôi lại không được?”
Thần thái của Anh Đào tuy ôn nhu nhưng lại không có lấy một chút hạnh phúc cùng vui vẻ sau khi mang thai, giống như đang trần thuật lại một chuyện rất bình thường.
Tần Tự yên lặng nhìn về phía Trình Kiệt, anh không nói một lời tới bàn làm việc của cô thu dọn đồ giúp cô.
Anh biết chính mình không thể thay đổi suy nghĩ của Anh Đào, cũng không muốn trong lúc cô mang thai mà mình lại cãi nhau với cô.
Cô muốn sao thì làm như thế, cùng lắm thì anh lo lắng đề phòng cẩn thận hơn một chút là được.
Thu dọn xong, Trình Kiệt liền mở mã QR WeChat lên đưa cho Tần Tự: “Thêm WeChat đi?”
Tần Tự mờ mịt: “Hả?”
“Về sau cô ấy ở bệnh viện, làm phiền cô chăm sóc giúp, có chuyện gì thì nói với tôi trước, tôi sẽ biết ơn cô lắm.”
Tần Tự kích động lấy điện thoại ra: “Cứ giao cho tôi!”
Cô ấy thật đúng là một fans não tàn, một giây trước còn đang mắng chị dâu, giây tiếp theo đã xung phong nhận việc chăm sóc chị dâu đang có thai, trên thế giới này chắc chắn là không tìm được fan nào trung thành và tận tâm như cô ấy đâu.
Tần Tự nghĩ thầm.
Trình Kiệt đem túi của Anh Đào đeo lên người, đột nhiên đi tới bế cô lên.
Anh Đào thẹn thùng: “Không cần khoa trương như vậy, em tự đi được.”
Trình Kiệt cười: “Ai khoa trương với em, anh là lo lắng cho con gái anh.”
“…”
Tần Tự đáng thương rưng rưng nước mắt nhìn theo bọn họ rời đi, sau đó móc điện thoại ra đem bình luận mắng mỏ Anh Đào ban nãy của mình xóa bỏ, hơn nữa còn ở trên đó bình luận một câu khác: [ Kỳ thật rất xưng đôi mà. ]
Nháy mắt đã bị một làn sóng xông lên mắng chửi.
Tần Tự buông điện thoại thở dài.
**
“Em không hy vọng chuyện này bị người nhà của em biết.” Lúc Trình Kiệt bế cô lên xe, Anh Đào tức khắc mở miệng.
Trình Kiệt đem đai an toàn thắt chặt, nhàn nhạt liếc cô: “Con của anh không thể đưa ra ánh sáng như vậy à?”
“… Không phải.”
“Vậy thì vì cái gì?” Trình Kiệt ung dung tới gần, Anh Đào cho rằng anh muốn làm gì đó, lập tức nghiêng đầu, kết quả cô chỉ là giúp cô điều chỉnh ghế dựa cho thoải mái một chút mà thôi.
“Sao thế, muốn anh hôn à?” Tiếng nói của anh bỡn cợt.
Anh Đào không được tự nhiên, nhẹ giọng thúc giục: “Đưa em về nhà.”
Đôi môi ấm áp bỗng nhiên áp lên má cô, Anh Đào sửng sốt.
“Sợ con gái chúng ta cảm thấy anh không thương em. Miễn cưỡng vậy.”
“…”
Trình Kiệt không có đưa cô về nhà mà mang cô tới nhà mình.
Anh giải thích là: Con gái không ở cùng ba ba của nó thì ở với ai đây?
Anh Đào đối với cái lý do này không còn lời nào để nói.
Trình Kiệt sắp xếp cho Anh Đào ở trong phòng ngủ xong liền đi tới phòng bếp.
Anh Đào ở một mình rốt cuộc cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ về chuyện này, người bị bệnh tim không phải không thể mang thai, chỉ là phải tùy thuộc vào mức độ nặng nhẹ của người bệnh.
Tình huống của thân thể cô, làm cô không dám mang theo đứa nhỏ này cùng mạo hiểm.
Lần đầu tiên Anh Đào cảm thấy mờ mịt, vuốt ve bụng mình, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Trình Kiệt chuẩn bị toàn là đồ ăn dành cho thai phụ, hoàn toàn không cần Anh Đào động thủ, anh tự mình đưa tới miệng cô, cái này làm Anh Đào dở khóc dở cười, “Mang thai mà thôi, cũng không phải tàn tật.”
Khó có khi cô ôn nhu, Trình Kiệt rất hưởng thụ, càng muốn dỗ cô: “Ăn đi, anh không nỡ để em động tay.”
Anh Đào cười nhạt: “Không phải vì con à?”
Thấy cô rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, kỳ thật tâm tình vẫn luôn khẩn trương của Trình Kiệt mới hơi hơi thả lỏng.
“Là vì con.”
Có lẽ cô sẽ ghen tuông với con một chút nhỉ?
Trong lòng anh có chút mong đợi nho nhỏ này.
Nhưng nụ cười của cô lại không đổi, nhận lấy cái thìa trên tay anh tự mình múc canh.
“Dụ Anh Đào.”
Anh Đào nhấp một ngụm nước canh, nghi hoặc giương mắt.
“Ngon không?”
“Hử?”
“Anh nấu cơm cho em cả đời, có được không?” Trình Kiệt cười, thoạt nhìn phi thường không có chút để ý nào, nhưng chỉ có anh mới biết được anh có bao nhiêu chờ đợi cùng khẩn trương.
Anh Đào nhìn anh trong chốc lát, cái gì cũng không nói, rũ mắt tiếp tục ăn canh, trước sau không có trả lời.
Trình Kiệt cảm giác bất lực gia tăng.
Xem ra cho dù có con đi nữa thì cô cũng sẽ không chấp nhận anh.
**
Màn đêm buông xuống, tuy rằng Anh Đào với Trình Kiệt ngủ chung một giường nhưng anh lại không làm gì cả, anh đối với cái thân phận ba ba này vẫn rất biết nhận thức.
Thời thời khắc khắc sẽ bưng trà đưa nước cho cô, ngay cả cô đi vệ sinh anh cũng chỉ hận không thể ngồi cạnh bồn cầu canh.
Anh Đào ít nhiều có chút không biết nói gì.
Cô ở một đêm liền đi, mặc cho Trình Kiệt dỗ thế nào cũng không có tác dụng.
Chuyện mang thai này ngoại trừ Tần Tự ra thì không có người thứ tư biết.
Anh Đào vẫn đi làm như mọi ngày, Tần Tự cũng sẽ thường xuyên báo cáo tình hình hằng ngày ở bệnh viện của Anh Đào cho Trình Kiệt biết.
Ngẫu nhiên có lần, Tần Tự phát hiện Anh Đào giấu ở trong ngăn kéo một tờ đơn đăng ký khám khoa phụ sản, xuất phát từ những gì cô quan sát được thấy biểu hiện của Anh Đào trong thời gian này quá mức bình tĩnh cùng với việc cô ấy thậm chí không nghĩ chấp nhận chuyện mình mang thai.
Tần Tự có chút suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không lập tức nói cho Trình Kiệt, vạn nhất Anh Đào chỉ đi kiểm tra thai thôi thì sao?
Sau đó một ngày nọ, cả ngày Tần Tự cũng chưa gặp được Anh Đào, dò hỏi khoa phụ sản bên kia mới biết được, cô hình như đang muốn phá thai.
Tần Tự không dám có bất cứ trì hoãn gì, lập tức đem chuyện này nói cho Trình Kiệt.
Lúc Trình Kiệt nhận được tin nhắn thì đang quay phim, đột nhiên mặt trầm xuống dọa Văn Chính sợ hãi.
Văn Chính còn chưa kịp hỏi ra có chuyện gì thì Trình Kiệt lại giống như nổi điên rời đi.
Anh vội vàng đuổi tới khoa phụ sản của bệnh viện, vừa lúc Anh Đào bước từ trong phòng ra. Cô vẫn giống như bình thường, chỉ là sắc mặt so với váy trắng trên người còn trắng hơn, lúc đi đường lại lảo đảo như liễu trong gió, càng thể hiện được sự đơn bạc suy yếu.
Trình Kiệt thấy cô như vậy, còn có cái gì không rõ nữa?
Cô bỏ đứa bé rồi, bỏ đi đứa con với anh, một chút hy vọng xa vời cũng không để lại cho anh.
Trình Kiệt nghĩ, anh hẳn là phải thống hận người phụ nữ nhẫn tâm này, từ đây nhất đao lưỡng đoạn với cô, nhưng anh vẫn là không cam lòng cùng không chịu tin tưởng.
Anh Đào bị anh nắm cằm, không thể không nhìn thẳng vào mắt anh.
Loại chuyện này đặt ở trên người người đàn ông khác thì đã sớm giận tím mặt, nhưng Trình Kiệt lại khắc chế, thu liễm. Cho dù hốc mắt đã đỏ ngầu, đầu ngón tay run run, trong lòng như bị xé ra trăm ngàn mảnh, cũng không thể chịu được làm cô đau.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến gần như vô cảm của Anh Đào, tâm Trình Kiệt như lửa đốt, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại tới đau, nửa ngày mới khàn giọng hỏi: “… Con đâu?”