- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Là Anh Yêu Thầm Trước
- Chương 2
Là Anh Yêu Thầm Trước
Chương 2
Cửa chớp của phòng họp được kéo lên chỗ cao nhất, cửa sổ khép hờ, mưa to quấy nhiễu đi sự yên tĩnh ở trong phòng. Tiếng mưa rơi, Anh Đào đứng trên bục giảng đối diện với Trình Kiệt.
Từ ngày cô rời đi, hai người bọn họ ước chừng đã tám năm không gặp.
Tám năm này có quá nhiều sự thay đổi, cũng có thể mài giũa được một con người.
So với Trình Kiệt 17 tuổi, bây giờ anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh không còn là một thằng nhóc ngày xưa để đầu đinh nữa, tóc anh bây giờ nhuộm màu xám bạc, tóc mái nhỏ vụn che đi đôi mắt âm trầm lãnh úc, nhẹ híp lại nhìn cô.
Làn da lúc trước là màu lúa mạch bây giờ đã trắng hơn nhiều, có thể dùng hai từ trắng bệch để hình dung, khuôn mặt sắc nhọn cùng với ngũ quan như được thời gian ưu ái, càng thêm anh tuấn sáng ngời.
Năm anh mười chín tuổi đạt được danh hiệu ảnh đế, mỗi năm sau đó chính là vô số giải thưởng đoạt tới tay, hoàn toàn là đỉnh lưu hàng thật giá thật của giới giải trí.
Anh cũng không còn là tên côn đồ năm đó nữa, hiện tại anh chính là minh tinh chạm tay là bỏng, là đại minh tinh có hàng vạn fans, còn có khí chất thanh quý lười biếng không giống lúc trước nữa, anh đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cũng rất tốt.
Anh Đào cong môi mỉm cười với người kia, Trình Kiệt không có bất cứ biến hóa gì, toàn thân chây lười dựa ngồi ở chỗ đó, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không phải chán ghét hay hận ý ghì, đó là anh mắt lạnh như băng, lạnh từ tận trong xương cốt.
Anh Đào bình tĩnh đưa mắt nhìn những người khác, thanh âm mềm mại thuộc về cô bỉnh thản vang lên: “Vẫn muốn nói xin lỗi mọi người một lần nữa, tuy là bởi vì kẹt xe nên đến muộn nhưng lại làm chậm trễ thời gian của mọi người, việc huấn luyện sau này tôi sẽ tận lực nói những điều dễ hiểu nhất, sẽ không dạy quá giờ. Sau khi kết thúc huấn luyện tôi mời mọi người đi ăn một bữa, tôi sẽ đặt trước chỗ cho mọi người ở Ngọc Sân, coi như để nhận lỗi.”
Giọng nói của cô ôn hòa không nhanh không chậm, đối mặt với nhiều minh tinh nổi tiếng như vậy cũng không hề có lấy một chút luống cuống hay khẩn trương nào, tự nhiên hào phóng đến mức làm mọi người thích thú, lại còn rất có lễ nghĩa, vốn không cần mời cơm nhưng lại đặt cơm ở chỗ đắt tiền như Ngọc Sân.
“Bác dĩ Dụ cũng đi ăn cơm sao?” Một nữ diễn viên hỏi.
Anh Đào mở giáo trình của mình ra, ngón tay nhẹ ấn vào giao diện, tươi cười thanh nhã: “Tôi không đi, mọi người đi là được rồi.”
Những diễn viên này đều có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng cô chọn nơi ăn cơm là muốn a dua nịnh hót lấy lòng mọi người, cho nên nữ diễn viên kia mới mở lời nói thử, không nghĩ tới cô lại không đi.
Anh Đào đã mở máy chiếu lên, màn hình phía sau hiện ra những nội dung huấn luyện lần này, cô vịn nhẹ lên bàn, mỉm cười hỏi mọi người: “Trước kia bắt đầu huấn luyện, mọi người còn có vấn đề gì nữa không?”
Cô có một loại khí chất ôn nhã thong dong, tâm bình tĩnh như nước lặng, hoàn toàn thích hợp với dung mạo tràn ngập tiên khí của cô, giống như là mỹ nhân nên có kiểu khí chất này.
Nam diễn viên trẻ tuổi nhìn cô có chút thất thần, mà Trình Kiệt tứ chi lại lãnh lại cương, cốt tủy lạnh lẽo, dường như là đã tưới máu bằng dung nham, mỗi tấc trên da đều đang kịch liệt cháy dữ dội.
Một lần nữa nhìn thấy gương mặt này, tim đập mang theo sóng to gió lớn, gương mặt của cô, thanh âm của cô, sắc nhọn đâm vào miệng vết thương tám năm vẫn chưa từng kết vảy của anh, lại khiến anh máu tươi đầm đìa một lần nữa.
Cô càng ưu nhã, anh liền càng chật vật.
Thua thảm đến bật cười.
Vài phút lâu như vậy, không ai biết Trình Kiệt khắc chế bao nhiêu, đầu lưỡi bị chính mình hung hăng cắn nát, hương vị máu tươi lan tràn bên trong khoang miệng. Anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phía cô, bên môi cong lên hứng thú cười lạnh: “Bác sĩ Dụ đúng không?”
Đôi mắt nhu mỹ của Anh Đào chậm rãi nhìn anh, “Phải.”
“Vừa rồi cô tự giới thiệu quá đơn giản, người huấn luyện trẻ tuổi như vậy, ai biết cô có chuyên nghiệp hay không?” Ngữ khí của Trình Kiệt nghiền ngẫm không khách khí, những người khác lúc này mới phát giác ánh mắt anh nhìn bác sĩ Dụ thực lạnh, mơ hồ còn có loại u oán cùng phẫn nộ.
Bác sĩ Dụ thoạt nhìn tính tình rất tốt cũng không không phải là quả hồng mềm: “Tôi cho là trước khi tôi tới thì đạo diễn cũng đã giới thiệu tôi với mọi người rồi, nếu nói chưa đủ rõ thì mọi người có thể nhìn lý lịch của tôi.”
Trên màn hình lớn nhảy tới một phần lý lịch cá nhân của cô, bên trên viết rất rõ ràng những thứ mà cô từng học, những luận văn đoạt giải cùng những thành tựu mà cô đã từng tham gia trong quá trình hành nghề.
Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cô cực kỳ ưu tú, có thể xưng là thiên tài trong lĩnh vực y học.
Từ trước tới nay, Trình Kiệt luôn biết rằng cô rất thông minh, lúc còn là thiếu nữ, cô không chỉ là ánh trăng trong lòng các nam sinh ở trấn nhỏ mà còn là vinh quang của trường cấp ba Cố Thủy, thậm chí là cả trấn Cố Thủy.
Cô từng là đại diện trường đi tham gia hết cuộc thi này tới cuộc thi khác, mỗi một lần tham gia đều đạt được quán quân, làm cấp ba Cố Thủy từng bừa bãi vô danh lúc trước trở thành trường học trọng điểm,
Nghi ngờ của Trình Kiệt giống như biến thành trò cười, từ lúc mở miệng nói ra câu kia, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý, anh chỉ muốn biết, nhiều năm như vậy cô sống như thế nào.
Nhưng bất luận kết quả có như thế nào, cho dù có không tốt đi nữa, anh đều sẽ có vẻ không có gì quan trọng, bởi vì lúc Dụ Anh Đào bỏ rơi anh thì vẫn là một Anh Đào ưu tú như trước, mặc kệ đi tới nơi nào cũng đều mang vạn trượng ánh sáng.
“Xem xong rồi đi? Xem xong thì mình bắt đầu huấn luyện nhé.”
“Nếu muốn huấn luyện, không phải nên làm quen một chút sao? Bác sĩ Dụ cứ vội vã muốn bắt đầu như vậy là đang sợ cái gì hả?” Mái tóc xám bạc khiến cho mặt mày của anh trở nên khinh cuồng, quyết chọn bắt bẻ tới cùng, không cho cô chút mặt mũi.
Anh Đào sao có thể không nhìn ra Trình Kiệt đang cố ý làm trái lại cô, bình tĩnh đối diện với anh, lập tức đi xuống đứng trước mặt anh.
Trình Kiệt căn bản không đoán trước được cô tự nhiên đi xuống đây, thân thể lười nhác như không xương giờ lại có chút cứng lại.
“Nếu muốn làm quen, thì liền bắt đầu từ anh đi.”
“Chào anh.” Anh Đào phảng phất như không quen biết anh, mỉm cười vươn tay: “Tôi là Dụ Anh Đào.”
Nhưng Trình Kiệt lại cười không nổi.
Anh Đào thay đổi rồi.
Cho dù thái độ của anh có ác liệt, cô cũng sẽ không giống như trước đây nghiêm túc sửa anh, nói cho anh biết, nói chuyện với cô không thể hung như vậy.
Trình Kiệt tình nguyện nhìn cô tức giận cũng không muốn thấy cô như vậy.
Văn Chính nhìn ra Trình Kiệt không thích hợp, bình thường anh sẽ không chủ động nói chuyện với con gái, nhưng vừa rồi rõ ràng là cố tính khiến cho nữ bác sĩ này chú ý, chẳng lẽ là bởi vì tên của cô ấy là Anh Đào? Mà anh lại chán ghét Anh Đào cho nên mới nhằm vào cô?
Những người khác đang suy đoán xem Trình Kiệt sẽ đáp lại như thế nào, lại không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đạp bàn, cái bàn đổ xuống vừa lúc chạm vào mũi chân của Anh Đào. Cô nhíu nhíu mày, nhưng Trình Kiệt không thấy được, anh đã sớm chạy trối chết.
Buổi huấn luyện cũng không bởi vì đoạn nhạc đệm này mà ngừng hẳn, Anh Đào quý trọng mỗi phút mỗi giây của mình, không muốn bởi vì bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn ngăn cản lại.
Cô không để ý tới ngón chân đau nhức, bình tĩnh nói xong nội dung ngày hôm nay, chỉ là sau khi huấn luyện xong, cô không có về nhà mà là tới khách sạn ở.
Cô sợ chân mình bị thương sẽ khiến Dụ Lệ An lo lắng, cho nên nói dối là mình bận việc nên tăng ca.
Anh Đào đi ngủ rất sớm, cô không thích thức khuya, thức khuya sẽ làm thân thể cô càng không thoải mái, nhưng sau nửa đêm cô còn chưa ngủ được, trán có chút nóng, lại vẫn luôn ho khan.
Thân thể cô luôn rất yếu, chỉ cần bị gió lạnh thổi một chút thôi đều sẽ bị cảm, càng đừng nói tới lúc sáng còn dính mưa.
Không thoải mái thật sự không ngủ được, Anh Đào chuẩn bị ra ngoài mua chút thuốc hạ sốt, chỉ là ngón chân bị thương cho nên không tiện đi đường lắm, có hơi cà nhắc.
**
Bên ngoài khách sạn có rất nhiều cây bạch quả, hiện tại mùa này lá cây vẫn còn xanh, ngẫu nhiên có một cái lá khô rơi xuống trước xe, lại rất nhanh mà bị gió thổi bay, người đàn ông đang hút thuốc trong xe lại là Trình Kiệt.
Từ sau khi Anh Đào rời khỏi đoàn làm phim anh liền đi theo sau, chỉ là không biết cô ở phòng nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm bên ngoài tòa nhà.
Gạt tàn đã có vài mẩu thuốc lá, anh vẫn còn đang tiếp tục hút.
Vốn dĩ anh cũng không hút, bởi vì Anh Đào không thích, nhưng từ sau khi cô đi, anh lại khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu, không chỉ thuốc lá mà những sở trường hỗn loạn khác anh đều chơi, nhiều năm qua, anh muốn dùng sinh hoạt ngợp trong vàng son để gây tê chính mình, muốn dùng cái này để chứng minh không có cô anh vẫn có thể sống tốt, nhưng lại khiến cho bản thân mình ngày càng không nhận ra.
Trình Kiệt đem tấm chắn trước mặt kéo xuống, đẩy cái gương nhỏ bên trên ra soi quả đầu màu xám bạc cùng khuyên tai của mình.
Đem bản thân biến thành cái dạng này, không quan tâm tới những lời khuyên bảo của mọi người xung quanh, có thể ăn chơi bao nhiêu liền ăn chơi bấy nhiêu, cũng chỉ dám ảo tưởng có một ngày cô có thể xuất hiện, nói cho anh biết như thế là không tốt, giống như trước đây dỗ dành anh đừng học những thói xấu kia.
Thật vất vả cô mới quay trở lại, nhưng lại hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Thật sự một chút cũng không thèm quan tâm tới anh sao?
Trình Kiệt hút thuốc đến vành mắt đỏ lên, khóe mắt có một dòng nhiệt ấm áp trào ra, anh bực bội dập tắt tàn thuốc, trầm mặt mắng chửi thô tục một tiếng. Bỗng nhiên nhìn thấy Anh Đào từ khách sạn đi ra, anh vội vàng ngồi thẳng lại, lại phát hiện cô đi đường có chút kỳ quái.
Cô đi hai bước liền dừng lại nghỉ một chút, cách cách đi đường này, làm cho Trình Kiệt nhớ tới lúc trước.
Khi đó cha mẹ cô vừa mới ly hôn, hai mẹ con chuyển nhà tới trấn Cố Thủy, Trình Kiệt bị ông ngoại của cô thuê đi đón người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Anh Đào, cô đang chống lấy ô che nắng, ô đã che lại nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy cái cằm nhỏ nhắn tinh xảo, váy màu lam bích so với bầu trời càng thanh triệt hơn.
Cô đi đường rất chậm, tay nhẹ nhàng che lấy ngực, đi được hai bước lại dừng lại thở hai cái, giống như người sắp chết.
Lúc ấy Trình Kiệt còn cảm thấy cô đúng là làm màu lại yếu đuối.
Lúc trở về trấn Cố Thủy, anh lái xe rất ẩu, trong cái trấn này không có ai dám ngồi ghế sau anh, cái xe vận tải mà anh lái y như xe đua.
Anh Đào với mẹ ngồi ở phía sau nhìn thấy anh lắc lư đuôi xe, có chút lo lắng cho cái xe vận tải.
Trình Kiệt một tay đỡ tay lái, một tay cầm viên kẹo cao su ném vào trong miệng, bỗng dưng điện thoại rung lên.
Dãy số lạ, anh không nhận.
Đối phương lại gọi lại lần hai.
Trình Kiệt nhìn lướt qua, người không nhúc nhích.
Lần thứ ba gọi tới, anh đã không kiên nhấn ấn ấn kẹo cao su trong miệng, đầu ngón tay nhanh chóng ấn nghe.
“Chào anh…” Một giọng nữ mềm mại y như phỏng đoán của Trình Kiệt.
“Không mua bảo hiểm, cút!”
Giọng nữ tạm dừng hai giây, nói: “Mong anh lái xe cẩn thận.”
Đây là lúc bọn họ mới quen nhau.
**
Anh Đào nhìn bản đồ trên điện thoại đi tìm tiệm thuốc gần nhất, thân thể mệt mỏi suy yếu cùng với ngón chân bị thương khiến cô không thể đi nhanh được, Trình Kiệt cách một khoảng xa cô theo ở phía sau.
Từ khách sạn tới tiệm thuốc, hơn nữa mua thuốc lại mất nửa tiếng, lúc trở về thì Anh Đào đã có hơi kiệt sức, mà hạt mưa càng lúc càng nặng, chân cô còn bị thương, không chú ý liền té ngã.
Anh Đào nghĩ ngã thì ngã đi, vừa lúc ngồi dưới đất nghỉ ngơi chốc lát vậy, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hoang mang rối loạn chạy về phía cô.
Trình Kiệt vẫn luôn đi theo sau cô, năm lần bảy lượt muốn tiến lên đều cố gắng nhịn xuống, vào lúc nhìn thấy cô té ngã trong nháy mắt, anh rốt cuộc không khống chế được.
Quá mức sốt ruột, lúc chạy tới anh cũng suýt nữa bị trượt chân, vội vàng đem cô bế lên, lúc này mới nhìn thấy trên mặt Anh Đào rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc bên tai dính ở trên mặt, thoạt nhìn rất khó chịu.
Trình Kiệt không nói chuyện, ôm cô bước nhanh tới xe của mình.
Âm thanh Anh Đào suy yếu: “Anh làm cái gì vậy?”
Trình Kiệt đem cô đặt ở ghế lái phụ, sờ gương mặt tái nhợt của cô, quả nhiên là rất nóng, trong tay cô còn cầm thuốc hạ sốt, Trình Kiệt bị cô làm tức tới bật cười: “Em nghĩ uống cái này xong là tốt lên hả?”
Anh bước nhanh tới ghế lái, Anh Đào đè lại bàn tay đang cầm vô lăng của anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Bệnh viện!”
Anh Đào giương mắt nhìn anh: “Chúng ta có quen nhau sao?”
Động tác lái xe của Trình Kiệt tạm dừng, Anh Đào nhìn thấy bàn tay nắm vô lăng của anh đang phát run, hẳn là rất tức giận.
Anh thật lâu không nhúc nhích, cũng không có nhìn cô.
Không khí bên trong xe dần trở nên khẩn trương, Anh Đào nghe được thanh âm cười nhạo của anh: “Dụ Anh Đào, em giả vờ với tôi làm gì?”
Thanh âm anh khàn khàn, có sự nghẹn ngào hoang đường mà anh cũng không muốn thừa nhận.
Một hồi lâu sau, Anh Đào nhẹ nhàng hỏi: “Khóc sao?”
“Em mẹ nó câm miệng cho tôi!” Anh so với lúc trước còn hung dữ hơn, hai mắt lại không dám nhìn cô, có chút hoảng loạn trốn tránh.
“… Nói thô tục không tốt.”
“Em quản được ông đây hả.”
Anh vừa lái xe vừa lấy một điếu thuốc ra đưa tới bên môi, nghiến răng cắn chặt. Anh lộn xộn ấn bật lửa, bật lửa lại giống như đối nghịch với anh, chỉ có mấy tia sáng xuất hiện, không thể châm ra một ngọn lửa nào, chờ rốt cuộc cũng bật được thì Anh Đào bên cạnh lại nhẹ nhàng nói: “Anh biết tôi không thể ngửi mùi thuốc mà.”
Trình Kiệt cười lạnh: “Có liên quan tới tôi sao?”
Anh đã châm lửa vào điếu thuốc, nhưng căn bản không dám hút một ngụm nào, rối ren lại bực bội dập thuốc, nhanh chóng mở cửa sổ thông khí, làm mùi thuốc thoát hết ra ngoài.
Sau đó liền nghe được Anh Đào cười khẽ.
Trình Kiệt cũng cảm thấy mình bị vạ mặt, cắn răng, nhưng bản thân lại luyến tiếc, ngực chua xót, thống hận bản thân không có tiền đồ: “Em mẹ nó chính là ỷ vào tôi yêu em!”
Vừa vặn tới bệnh viện gần nhất, xe Trình Kiệt bỗng nhiên dừng lại, anh xuống xe mở cửa xe bên chỗ cô, lúc chuẩn bị ôm cô lên, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm ôn nhu của Anh Đào: “Anh có thể không yêu.”
“Câm miệng.” Anh nói bên tai cô, thanh âm khàn khàn nặng nề cảnh cáo: “Câm miệng!” Biểu hiện rõ ràng lạnh lùng sắc bén như vậy, nhưng trong thanh âm tất cả đều là khủng hoảng và khẩn cầu không thể giấu.
Anh Đào nghe được tiếng hít thở dồn dập lại phẫn nộ của anh, lại còn ghé sát như vậy, Trình Kiệt có thể ngửi được rõ ràng mùi hương sơn chi thuộc về cô.
Anh dần dần bình tĩnh lại.
Cô đang ở trong ngực anh, không phải là một giấc mộng, không phải là anh ảo tưởng, cũng không hề xa xôi không thể với tới.
Phẫn nộ của Trình Kiệt chậm rãi bị vuốt phẳng, hơi thở dừng ở bên tai cô trở nên nóng bỏng.
Anh đen tối nhìn chằm chằm vành tai cô, môi mỏng ghé sát tới, ngay lúc sắp hôn lên thì Anh Đào liền quay đầu đi.
“Tôi không thoải mái.”
Trình Kiệt gian nan nuốt yết hầu, nhẹ “Ừ” một tiếng.
Anh Đào muốn tự mình đi, ai ngờ lại bị Trình Kiệt ôm vào bệnh viện.
Bác sĩ sau khi xem qua cho cô liền nói là không quá nghiêm trọng, kê xong đơn thuốc, lúc Anh Đào nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, Trình Kiệt liền dùng thuốc bác sĩ đưa cho bôi lên ngón chân sưng lên của cô.
“Làm sao lại thế này?”
Anh Đào thực bất đắc dĩ: “Anh làm mà không biết sao?”
Trình Kiệt bỗng nhớ tới chuyện anh đạp đổ cái bàn, nhíu chặt mày: “Em không biết tránh sao?”
“Động tác anh quá nhanh, không kịp.”
“Vậy chờ em khỏe rồi thì lấy búa gõ chân tôi, gậy ông đập lưng ông.”
Anh bôi thuốc xong, ánh mắt lại một lần nữa trở lại trên mặt Anh Đào.
Tóc cô dài hơn, rũ ở bên hông, có một loại ý vị lười biếng, dựa vào trên giường không nói lời nào, khóe môi hơi cong lên nhìn thẳng vào anh, ôn nhã động lòng người, cùng với lúc trước như hai người khác nhau.
Trong trí nhớ của Trình Kiệt, Anh Đào mười sáu tuổi, ngoan ngoãn linh động, thích bắt cá và đọc sách truyện tranh. Tám năm qua đi, sự ngây ngô của cô không còn nhiều, anh đã bỏ lỡ rất nhiều.
Trình Kiệt nhìn chằm chằm cô, cẩn thận miêu tả mỗi một tấc thay đổi nhỏ trên mặt cô, hy vọng xa vời muốn đem khoảng thời gian thiếu hụt vừa qua bù trở về, đột nhiên hỏi: “Còn đi sao?”
“Phải đi.”
Trình Kiệt trầm mặc thật lâu, cúi đầu.
Anh không muốn bị cô coi thường, giả vờ như không thèm để ý chơi bật lửa, lười biếng đáp: “Được.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Là Anh Yêu Thầm Trước
- Chương 2