Chương 7

Căn phòng hỗn độn, chỉ còn lại mình tôi.

Tôi nhìn màn giường, kéo áo lại, nước mắt chảy dài trên khóe mi.

Tôi là đích nữ Tướng quân phủ, là chính phi của Kính vương, thân phận này đã là vô cùng tôn quý rồi, vậy mà vẫn bị đối xử nhục nhã như vậy.

Vậy những nữ tử không có thân phận địa vị thì sao?

"Tư Thành, tôi biết anh đến rồi"

Một lúc sau, có bóng người xuất hiện bên ngoài màn giường.

Anh ta hiếm khi không cãi nhau nữa: "Có việc vướng bận, không thể đến kịp, xin lỗi."

Tôi suy nghĩ rất lâu, hỏi: "Ở thế giới thực, anh là người như thế nào?"

Anh ta không nói gì.

Tôi tự nói với chính mình: "Dù sao tôi cũng là một người rất mờ nhạt, không có người thân bạn bè, cũng không có mơ ước gì, xuyên sách cũng là vì tăng ca quá mệt, quên tắt bếp gas dẫn đến ngộ độc, thậm chí không biết bây giờ mình còn sống hay đã chết."

Tư Thành lặng lẽ mở miệng: "Cô muốn thay đổi mạch truyện của thế giới này?"

"Ừ" Tôi vén màn giường nhìn hắn,

"Từ giờ đến khi kết thúc câu chuyện ít nhất còn ba năm nữa, tôi không làm gì sớm muộn gì cũng bị đôi gian phu da^ʍ phụ này chơi chết.

Nhưng mà... nếu Yến Nam Châu không làm Hoàng đế, câu chuyện không có kết thúc, anh cũng không thể ra ngoài được, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của anh."

"Chơi thôi." Tư Thành đột nhiên nhướng mày cười, "Muốn chơi, chúng ta phải chơi lớn."

Anh ta đưa tay về phía tôi, tôi mỉm cười, vỗ tay với anh ta.

"Anh cũng thấy hắn khó ưa à?"

Tư Thành nghiến răng: "CMN đã là Vương gia rồi còn bớt xén tiền lương của tôi! Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền tiêu! Chuyện này tôi có thể nhịn được sao?"

Tôi: "..."

Làm dân văn phòng mấy năm rồi, tôi rất hiểu tâm trạng của anh ta.

Tên Yến Nam Châu này đúng là đáng chết mà!

Điểm tích lũy đủ nhiều ngoài việc có thể ban bố mệnh lệnh, còn có thể đổi lấy cốt truyện tiếp theo từ hệ thống.

Cứ như vậy, tôi và Tư Thành bắt đầu con đường cày điểm tích lũy cho nhau.

Tôi sai anh ta gọt táo cho tôi, điểm tích lũy +3.

Anh ta sai tôi đóng cửa, điểm tích Iũy +3.

Quét nhà, +2.

Đọc thuộc thơ cổ, +2.

Tuy đều là những việc nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại.

Thỉnh thoảng cũng làm vài việc lớn.

Hôm nay Yến Nam Châu lại muốn vào cung, tôi đoán là muốn đi tư thông với người tình của hắn, nhưng hắn không có lý do chính đáng thì phải làm sao, haizzi, lại nghĩ đến tôi rồi.

Nói là muốn đưa tôi đi thỉnh an Thái hậu.

Chuyện oan uổng này tôi có thể chịu sao?

Tôi dứt khoát giả bệnh không đi.

Yến Nam Châu rõ ràng không tin, hắn sải bước xông vào sân của tôi, tôi chặn hắn ở cửa, giả vờ yếu ớt:

"Ta đã như vậy rồi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào nữa hả?""

Yến Nam Châu nhíu mày: "Nàng lại phát điên cái gì đấy? Ta thấy nàng khỏe lắm, hôm nay nàng không đi cũng phải đi."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tư Thành: "Giả điên."

"Chuyện này cũng.." Tôi do dự một giây, rồi lập tức bắt đầu trợn trắng mắt, "Quá thông minh rồi!"

Tôi bắt đầu run rẩy toàn thân, tứ chi co giật.

Yến Nam Châu rõ ràng giật mình, lùi lại một bước.

Chuyện này tôi có thể tha cho hăn sao?

Tôi lập tức nhào tới, giả vờ chân tay luống cuống, tát hẳn mấy cái bạt tai.

Yến Nam Châu tức giận bỏ đi, sai người tìm đại phu chữa bệnh cho cái đầu của tôi.

Hoàn thành nhiệm vụ giả điên, điểm tích lũy +10.

Tuyệt vời!

Hắn vừa đi, tôi cười đến nỗi không đứng thẳng nổi.

Tư Thành hiện thân, khoanh tay đứng dưới gốc cây đào, nhìn tôi cười: "Hả giận rồi chú?"

"Mới chỉ là bắt đầu mà thôi."

Tôi nhìn về hướng Yến Nam Châu rời đi, trao đổi ánh mắt với Tư Thành.

"Anh quên mục tiêu của chúng ta rồi sao?"

Tư Thành: "Chơi c.h.ế.t tên khốn đó.”