Chương 1

Tôi thật sự bị kẹt trong quyển sách này rồi, còn phải diễn theo chỉ thị nữa chứ.

Lúc này, tôi đang mặc hỷ phục đỏ chót ngồi trên giường cưới.

Người đàn ông trước mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Nàng không từ thủ đoạn gả cho ta, giờ thì vừa lòng rồi chứ?"

Bên tai vang lên giọng một người đàn ông: [Cô phải dùng giọng điệu ai oán mà nói: "Vương gia, thϊếp có một bí mật".]

Tôi run rẩy nói: "Vương gia, thϊếp có một bí mật."

Giọng nam kia tiếp tục: [Sau đó, xé toạc vạt áo, ngửa mặt lên trời cười lớn, nói "Không ngờ chứ gì, lão tử là nam nhân!"]

Hả?!

Tên kia bị điên à?!

"Không có bệnh mười năm trong đầu thì nghĩ không ra được cái lời thoại này đâu nhỉ?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp lại hắn trong đầu.

Một lúc sau, giọng nam kia "ồ" lên một tiếng: [Quên mất cô là nữ, xin lỗi nhé.]

Xin lỗi cái gì mà xin lỗi! Bộ xin lỗi là xong à?!

Yến Nam Châu đợi mãi chẳng thấy tôi nói bí mật gì, có chút không kiên nhẫn: "Nàng lại giở trò gì nữa đấy?"

Tôi giơ tay ra: "Chàng đợi chút."

Yến Nam Châu: ".."

Sau khi nghe rõ chỉ thị mới, tôi ngẩng đầu nhìn trời mấy giây.

Rồi đứng dậy, làm theo chỉ thị mà nói: "Vương gia, bí mật này thϊếp chi nói cho một mình chàng biết."

Yến Nam Châu nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm: "Nói."

Tôi gác chân lên mép giường, vén ống quần lên để lộ cẳng chân trắng nõn: "Trong phủ chàng lạnh quá, nên thϊếp lén mặc quần lông rồi."

Không khí chìm vào im lặng.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng lòng mình đang tủi nhục rơi lệ.

May mà thân xác này không thực sự mặc quần lông.

Tôi nghiến răng nghiến lợi truyền âm cho tên kia: "Đừng để tôi tóm được anh!""

Trong đầu vang lên tiếng "ting":

Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ cấp ba, cộng mười điểm tích lũy, ký chủ mở khóa chức năng ban hành chỉ thị.

Đúng vậy, tôi xuyên sách rồi.

Lân xuyên sách này hơi khác một chút, ngoài hệ thống ra, còn có một ký chủ khác giống như tôi.

Chúng tôi có thể ban hành chỉ thị cho nhau, đối phương buộc phải làm theo.

Hoàn thành sẽ nhận được điểm tích lũy, không hoàn thành sẽ bị trừ điểm, người ban hành chỉ thị sẽ được điểm.

Điểm tích lũy càng nhiều thì độ khó của chỉ thị có thể ban hành càng cao.

Đợi đến khi Yến Nam Châu đăng cơ làm hoàng đế, cốt truyện kết thúc, người có nhiều điểm tích lũy hơn mới có thể ra ngoài.

Thân phận của tôi là tiếu thư Tướng quân phủ, từ nhỏ đã thầm mến Kính vương Yến Nam Châu, dùng hết mọi thủ đoạn hèn hạ cuối cùng

cũng gả được cho hắn.

Kể từ nửa tháng trước, sau khi tôi và Yến Nam Châu đính hôn, ký chủ kia đã phát hiện ra tôi, còn thỉnh thoảng đưa ra những chỉ thị khiến người ta phát điên.

Nhưng tôi lại không biết đối phương là ai, không xác định được thân phận thì ngay cả chỉ thị cũng không ban hành được.

Tôi ở trong sáng, địch ở trong tối.

Chơi kiểu gì trời?!