Nhìn ông chủ mặt baby điên cuồng đổ ớt vào bát miến chua cay, Hứa Thầm triệt để sợ ngây người, ăn cay như vậy mà da vẫn tốt? Này không khoa học…
Hứa Thầm cũng là không cay không vui, nhưng bởi vì dạ dày không tốt, cho nên không dám dám ăn cay quá.
“Chú mày muốn nói sao, kỳ thật người trong nhà đều không thích ăn cay.” Ông chủ vừa ăn vừa hàm hồ nói.
Ôi chao? Cho nên anh là nhặt được từ thùng rác?
“Chú mày đừng nhìn anh ăn nhiều ớt như vậy, kỳ thật ăn lên một điểm cảm giác cũng không có, bởi vì vị giác không tốt lắm.” Ông chủ giải thích nói.
“Tại sao có thể như vậy?” Hứa Thầm kỳ quái nói.
“Bởi vì trước đây phát sốt nên cũng hỏng vị giác.”
“Da? Thảm như vậy?” Trực giác nói cho hắn gã này căn bản không cần đồng tình.
“Ha ha ha! Kỳ thật thảm hại hơn là người nhà của anh, mỗi lần anh ở trước mặt bọn họ ăn cái gì sắc mặt bọn họ đều rất phấn khích…”
“…” Quả nhiên…
Ăn xong cơm chiều, Hứa Thầm cùng ông chủ về tới quán bar.
“Tới chín giờ còn kém nửa giờ, chú mày đi trước đổi quần áo hóa trang đi.” ông chủ mặt baby nói xong mang theo hắn đi đến phòng hoá trang.
“Tiểu Tam, giúp hắn hoá trang!” Ông chủ vào cửa liền kéo to giọng hô lên.
Hứa Thầm cực kỳ đồng tình vị kia bị gọi là “Tiểu tam”, nhất là khi nhìn thấy đối phương là một nam tử hán thân cao mét tám.
Tiểu Tam mặt không tình nguyện đi tới: “Nói bao nhiêu lần không được gọi tôi là Tiểu Tam!!!”
“Nhưng ai bảo ba anh em các người tên giống nhau vậy, tôi sẽ nhầm lẫn.” Ông chủ mặt ấm ức.
Ba anh em… Xem ra là xếp hạng lão Tam rồi.
“Kia cũng không thể gọi là Tiểu Tam!”
“Nhưng mà Tiểu Tam tương đối thuận miệng, chẳng lẽ gọi Ngô Tam? Rất khó nghe đấy…”
Ha ha ha~~ cảm giác Tiểu Tam nghe vẫn hay hơn…
Vì thế sau khi ông chủ đi rồi, Hứa Thầm nhịn không được hỏi: “Ba anh em nhà anh tên gì vậy? Gọi lên rất giống nhau sao?”
“Anh cả là Ngô Tĩnh, anh hai là Kính, anh là Ngô Tiến.” Tiểu Tam mặt không chút thay đổi trả lời.
Hứa Thầm: “…” Xin hỏi có phân biệt sao…
Diễn xuất coi như thành công, ít nhất không có người chửi bới chê bai. Hứa Thầm hát ba bài, hát xong liền ra phía sau khán đài tìm ông chủ lấy tiền lương hôm nay.
“Ông chủ anh có đây không?” Hứa Thầm thấy cửa mở ra liền trực tiếp đi vào, ai ngờ lại thấy được một ít hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi —— một người đàn ông cao lớn đang đè ông chủ trên mặt bàn cưỡng hôn.
“Ôi chao! Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Hứa Thầm nhanh chóng bụm mặt xoay người, phía sau lại truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống.
Hứa Thầm chậm rãi quay đầu, xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy người đàn ông cao lớn giờ phút này té trên mặt đất, sắc mặt ửng đỏ.
Không thể nào… Chẳng lẽ ông chủ mới là công? Lại là bạo lực công? Này không khoa học…
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi!” Ông chủ phát hiện hắn nhìn lén, nhất thời thẹn quá hoá giận.
“Em tới lấy tiền.” Thiếu chút nữa quên chính sự.
“Tiền tiền tiền! Chỉ biết tiền!” Ông chủ nói xong liền lục lọi trên người người đàn ông té ngã, lấy ví tiền, ném cho hắn một tờ có hình ông nội Mao.
Ôi con mẹ nó? Mượn gió bẻ măng à…
Hứa Thầm thu tiền lại mắt nhìn người đàn ông trên đất, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Chẳng lẽ Tống Tư Kỳ biết người này?
Lục lại trí nhớ của Tống Tư Kỳ, Hứa Thầm trầm mặc, này chính là thủ trưởng của Tống Tư Kỳ, anh trai Chung Cẩm Vân, Chung Dực Dương.
“Anh ta làm sao thế?” Nhìn Chung Dực Dương vẫn té trên mặt đất không đứng dậy, Hứa Thầm đã nhận ra không ổn.
“Còn có thể làm sao, uống say …” Ông chủ buông tay, nói xong đá người dưới chân: “Thiết ~ rượu phẩm thật là sai …”
Hứa Thầm tựa hồ minh bạch cái gì, xem ra vừa rồi là hắn suy nghĩ nhiều, ông chủ như thế nào có thể là công…
Đi ra ngoài quán rượu, ngoài ý muốn gặp được Chung Cẩm Vân, dáng vẻ vội vàng.
“Sao mày lại ở chỗ này?” Cô ta nhíu mày, lập tức hiểu ra: “Tìm đàn ông à?”
“Hứ ~” lười cùng người như thế này so đo, Hứa Thầm xem như không phát hiện mà đi về phía trước.
Đợi đi được một đoạn, đột nhiên nghĩ đến quên hỏi có phải Chung Cẩm Vân tìm người đến đánh mình không, nhìn lại, người đã sớm đi xa.
Hứa Thầm rón ra rón rén lên lầu, ở cửa cầu thang vụиɠ ŧяộʍ nhìn quanh một chút, xác định không có ai mới dám vào phòng.
Bảy ngày trôi qua sáu ngày, nhưng mà phòng ở như trước không có lạc, trên đầu chỉ có hơn tám trăm đồng tiền, tại khu B thật sự rất khó tìm được ngay một phòng.
Hứa Thầm ở khu B đi dạo một buổi sáng, cũng không tìm được gì, thẳng đến khi hắn thấy tờ rơi thông báo tuyển dụng —— tuyển trợ lý cho phòng tranh Thuần Dương.
Yêu cầu và tiền lương cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là bao ăn bao ở a!
Hứa Thầm kích động, bởi vì lúc đại học hắn học về hội hoạ, cho nên trợ lú phòng vẽ tranh cái gì hẳn là không thành vấn đề đi.
Vì thế, hắn gọi điện thoại hỏi địa chỉ phỏng vấn, dùng giao thông công cộng đi tới chỗ kia.
Hứa Thầm chỉnh sửa quần áo, bới bới mái tóc hỗn loạn, gõ cửa.
“Vào đi.” Trong phòng truyền đến giọng đàn ông biếng nhác.
Hắn mở cửa phòng, đây là một gian phòng chất đầy các loại dụng cụ vẽ tranh, có thể so với tạp vật gian phòng vẽ tranh, ở cửa đặt một bàn làm việc, trước bàn làm việc là một con chó lông vàng?
Ngay lúc Hứa Thầm dại ra, “chó vàng” động.
Sát! Cái gì chó vàng, căn bản chính là đầu người.
“Cậu là đến nhận lời mời?” Người đàn ông đầu vàng rực ngáp dài, hỏi.
Hứa Thầm gật đầu, qua tầng tầng chướng ngại, đi đến trước mặt “Chó vàng”, kinh ngạc phát hiện “Chó vàng” cư nhiên lại có dáng vẻ nhân khuôn nhân dạng.
“Chó vàng” từ trên ghế đứng dậy, hai tay chống đỡ bàn, tới gần Hứa Thầm, cẩn thận đánh giá hắn.
“Làm sao?” Hứa Thầm nhíu mày lui về phía sau một bước.
“Chó vàng” nheo mắt, nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng: “Cậu là cong.” Vẫn là câu trần thuật.
Sát! Anh mới là cong! Cả nhà anh đều là cong!
Đợi đã…Chẳng lẽ là do Tống Tư Kỳ?
“Tôi không phải!” Hứa Thầm mở to hai mắt trừng hắn, cường điệu.
“Chứng minh đi.”
Loại sự tình này muốn như thế nào chứng minh… Chẳng lẽ muốn từ trên đường giơ băng rôn biểu ngữ?
Nhìn Hứa Thầm không nói gì, “Chó vàng” lên tiếng, “Cởϊ qυầи áo ra.”
Cái cái cái…????
Hắn không phải gặp được yêu râu xanh chứ? Vẫn là lão yêu râu xanh…
“Vi, vì cái gì?” Hứa Thầm khóe miệng run rẩy, hỏi.
“Cậu không phải đến nhận lời mời sao, phải khiến tôi nhìn bản thân cậu chứ.” “Chó vàng” bày ra biểu tình “cậu là đồ ngu ngốc”.
“Bản thân á?”
“Vì muốn sử dụng tài nguyên một cách triệt để, trợ lý của tôi còn phải kiêm luôn chức người mẫu, biết không?”
Hoá ra là như vậy… Được rồi, vì nghệ thuật hi sinh một chút hẳn là không có việc gì đâu.
“Chỉ thoát áo.”
“Nhanh lên.”
Hứa Thầm thân thủ chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơmi, một nút, hai nút…
Sau khi mở hết nút, Hứa Thầm do dự vài giây, vẫn cởi ra áo sơmi.
“Dáng người tàm tạm… Chính là rất gầy…” “Chó vàng” nghiêm túc bình phẩm, còn lấy tay sờ sờ vai hắn.
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra: “Anh, anh tại —— ”
Cố Huyền?!
Hoá ra đây là anh trai Cố Huyền…
“Các người đang làm cái gì!” Cố Huyền nhìn Hứa Thầm trần trụi thân trên, tay của Cố Thu Trì còn khoát trên vai hắn, sắc mặt từng chút một trầm xuống, cuối cùng biến thành cơn giận dữ.
“A Huyền sao em lại tới đây?” “Chó vàng” không biết có phải cố ý hay không, bàn tay đang đặt trên vai Hứa Thầm trượt xuống từng chút một.
Hứa Thầm nhíu mày, đang muốn đẩy móng vuốt kia ra, lại bị người đoạt trước một bước.
Cố Huyền bước nhanh lên trước đến, một phen đẩy “Chó vàng” ra: “Cố Thu Trì! Anh dám động vào hắn tôi liền đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh!”
“Ôi chao?” Cố Thu Trì che ngực, một bộ dáng bị thương, sau đó bắt đầu ngậm máu phun người: “Là chính hắn cởϊ qυầи áo câu dẫn anh mà…”
Ơ cái con mẹ nó?!
Hứa Thầm chỉ vào hắn, trừng mắt: “Anh —— ”
“Anh cái gì mà anh! Cậu có dám nói quần áo không phải tự cậu cởi?” Cố Thu Trì đúng lý hợp tình nói.
“Quần áo là tự tôi cởi không sai, thế nhưng —— ”
Chát!
Hứa Thầm bị tát lệch mặt phải nắm lấy cạnh bàn mới đứng vững, cúi đầu không nói lời nào, nhưng hai tay nắm chặt đến trắng nhách kia đã bán đứng hắn.
“Không có Lâm Tiêu thực tịch mịch phải không? Tịch mịch đến mức tới nơi này tìm đàn ông thượng mình, Lâm Tiêu nói không sai, Tống Tư Kỳ cậu chính là đồ hạ lưu!” Giọng nói Cố Huyền giống như băng tuyết lạnh đến mức thấu xương.
Há, hạ lưu… Bị Lâm Tiêu nói thành hạ lưu Hứa Thầm không thấy quan trọng, bởi vì miệng chó không phun nổi ngà voi, thế nhưng nghe được người đàn ông trước mặt này nói mình như vậy hắn lại chịu không nổi, một loại cảm giác giống như bị phản bội trào dâng trong lòng, hoá ra trong mắt người mà hắn cho rằng kết bạn được lại nghĩ hắn như vậy sao?
“Không sai, tôi chính là hạ lưu, chính là người đàn ông nào cũng có thể thượng… Trừ anh ra!” Hứa Thầm ngẩng đầu cười lạnh, nhìn thẳng Cố Huyền, từng câu từng chữ nói: “Ai, cũng, có, thể, thượng, chỉ, trừ, Cố, Huyền, anh, ra!”
Nha, xem lão tử nói chết anh!
Quả nhiên, sắc mặt vốn không tốt lắm của Cố Huyền liền đen như đáy nồi.
Ngay lúc Hứa Thầm còn đang yên lặng khoái trá, đột nhiên một cổ lực lượng cường đại đem hắn đẩy ép vào tường.
Đợi đến khi Hứa Thầm phản ứng lại đã bị Cố Huyền áp ở dưới thân, hai tay bị bắt chéo sau lưng, cả người không thể nhúc nhích.
“Anh làm cái gì?” Muốn đánh người sao, lão tử nhưng không… Không sợ… Hứa Thầm nuốt nuốt nước miếng.
“Anh muốn xem cái gì gọi là chỉ, trừ, anh, ra!” Khí tức nóng rực thổi ở trên mặt, mắt thấy mặt Cố Huyền không ngừng phóng đại, Hứa Thầm bắt đầu giãy dụa, thế nhưng thân thể gầy yếu căn bản đánh không lại thân hình cao lớn của đối phương, thẳng đến…
Môi đột nhiên một mảnh nóng ướt, khớp hàm bị hung hăng cạy ra, đối phương đưa đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tại khoang miệng điên cuồng càn quét, tựa như một đầu dã thú.
Hứa Thầm cương ngạnh mở to hai mắt, trừng Cố Huyền, đối phương lại lấy tay xoa lên mắt hắn, che đi tầm mắt.
Lực lượng trong miệng dần nhu hoà, đầu lưỡi bị đối phương nhẹ nhàng gợi lên, lẫn nhau giao triền.
Hứa Thầm cuối cùng phản ứng lại, hung hăng cắn xuống.
Mùi máu tươi dày đặc ở trong miệng tản ra, nhưng đối phương lại không hề lùi bước, như trước dây dưa đầu lưỡi Hứa Thầm không chịu buông ra.
Trời ạ! Có biết đau không, cư nhiên còn không buông ra.
Chất lỏng trong suốt cùng tơ máu từ khóe miệng trượt xuống, nhiễm xuống ngực, một tầng vải dệt mỏng manh chắn trước ngực, cơ thể nóng rực, Cố Huyền hình như còn ngại hai người không đủ gần, siết chặt tay phải, khiến hai người không một khe hở áp sát vào nhau.
Cảm giác được nơi nào đó cực đại cứng rắn, Hứa Thầm dại ra một lát mới cảm thấy kinh hoàng trước nay chưa có, dùng hết khí lực đẩy ra một phen.
Năng lực con người quả nhiên là vô hạn, nhất là lúc cúc hoa cảm giác được nguy hiểm… Tuy rằng không thể đẩy ra bao nhiêu, nhưng cũng thành công khiến người nào đó rời đi miệng mình.
“Anh anh anh, anh muốn làm gì?” Hứa Thầm đã sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
Cố Huyền nâng cằm hắn, lẳng lặng chăm chú nhìn hai tròng mắt đối phương, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Làm em.”
Hứa Thầm cảm giác được một vạn con ngựa đang lấy vận tốc ánh sáng chạy trong đầu mình, làm cái đầu anh!!!
Môi lại bị chặn lại, lúc này là sự dịu dàng ngoài ý muốn, mang theo khí tức của riêng Cố Huyền.
Cảm giác được một bàn tay nóng như bàn ủi dọc theo bả vai xoa vuốt ra sau lưng, từng chút một xuống phía dưới, đi đến phần eo, lại chậm rãi hướng về phía trước chuyển qua bụng ——
Hứa Thầm triệt để tỉnh táo lại, ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Giãy dụa trở nên kịch liệt, hắn lui ra phía sau né tránh người nào đó hôn, kêu to: “Cố Huyền! Anh điên rồi! Mau thả tôi ra!”
“Không buông!” Giọng nói khàn khàn.
“Tôi sai rồi, anh mau buông tay, tôi nhận sai rồi còn không được sao…” Hứa Thầm cầu xin muốn trấn an người phía trên, khiến hắn ta tỉnh táo lại, Hứa Thầm thật sự hối hận, biết rõ người kia thích Tống Tư Kỳ lại còn muốn kí©h thí©ɧ hắn, hiện tại thì hay rồi, tự làm bậy không thể sống mà…
“Đã quá muộn…” Cố Huyền một bên hôn từ tai một đường xuống dưới một bên miệng lưỡi không rõ nói.
Sát!
Cảm giác được nguy hiểm cách mình càng ngày càng gần, Hứa Thầm bắt đầu sống chết giãy dụa, lúc đang giãy dụa tay sờ đến một vật cứng, cũng không quản là cái gì liền cầm lấy nện lên đầu Cố Huyền.
“Argh ——” Cố Huyền rốt cuộc buông Hứa Thầm ra bưng lấy đầu, Hứa Thầm kinh ngạc nhìn mảnh vụn bình hoa trong tay, sợ tới mức lập tức buông tay.
Bình hoa rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn, hắn bị âm thanh này làm cho bừng tỉnh, vọt qua Cố Huyền đang nửa dựa trên bàn chạy trối chết.
“Chậc chậc, vì một người đàn ông mà chật vật như vậy, ” Cố Thu Trì lại xuất hiện ở cửa, mặt sung sướиɠ khi người gặp họa: “Em trai yêu quý của anh à, không nghĩ tới em cũng có lúc gặp phải tình huống như thế này…”
Cố Huyền lạnh lùng nhìn lại: “Anh cùng cậu ta là quan hệ gì?”
“Còn quan hệ gì? Em đều thấy được…” Nhìn ánh mắt cảnh cáo củ Cố Huyền, Cố Thu Trì không tiền đồ sửa lại: “Không phải là người phỏng vấn với người tới phỏng vấn sao.”
“Cậu ấy đến phỏng vấn?” Cố Huyền sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
“Không thì em cho là cái gì?” Cố Thu Trì nhún vai.
“Thế tại sao lại phải cởϊ áσ?”
“Anh muốn xem xem dáng người cậu ta có thích hợp làm người mẫu hay không thôi.”
Cố Huyền nhắm mắt, một quyền nện lên tường.
“Này này này! Đừng có phá tường của anh!”