Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ký Túc Xá Kinh Hoàng

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Tôi]: Nếu loại trừ cậu và tôi thì chỉ còn lại ba người: 209, 602 và 503.

[710]: Về mặt lý thuyết thì là vậy, đặc biệt là 602. Vừa rồi cô ấy còn khuyến khích mọi người ra ngoài.

710 nói đúng. Người tốt sẽ khuyên mọi người cẩn thận mạng sống của mình, nhưng chỉ có kẻ gϊếŧ người mới muốn chúng tôi ra ngoài tìm chết.

Từ góc độ này, 602 quả thực là đáng nghi nhất. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của chúng tôi mà thôi. Có lẽ 602 đơn giản chỉ là không nghĩ tới điều này?

Lúc này, một ý tưởng khủng khϊếp chợt lóe lên trong đầu tôi.

Nếu kẻ sát nhân thực sự là một người nào đó trong nhóm chat.

Chẳng phải hắn ta có thể thông qua biệt danh của nhóm mà biết rõ vị trí của mỗi người chúng tôi sao?

Việc chúng tôi ở trong phòng có thực sự an toàn không?

Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng hết sức để đè nén ý nghĩ đáng sợ này.

Đột nhiên 710 gửi tin nhắn tới.

[710]: Cứu với!!! Có ai đó đang đứng bên ngoài cửa phòng tôi!!!

Tôi lo lắng gõ tin nhắn:

“Ai đang đến? Bây giờ cậu có an toàn không?”

“Đối phương là ai? Cậu có nhìn thấy mặt hắn chưa???”

“Cậu còn ở đó không? Vẫn còn đó chứ??? Gửi tin nhắn cho tôi ngay sau khi đọc tin nhắn này!!!”

Nhưng 710 vẫn chưa trả lời.

Chết tiệt!

Tôi không khỏi chửi bậy.

Có lẽ 602 nói đúng, chúng tôi không nên ở riêng trong ký túc xá!

So với việc từng người một bị kẻ sát nhân công kích, với việc nằm im đợi chết thì có khác gì nhau cơ chứ?

Mặc dù không có chìa khóa của các phòng trống ký túc xá,

Nhưng ít nhất bảy người chúng tôi có thể tụ tập trong phòng của ai đó.

Càng có nhiều người thì cơ hội sống sót càng cao.

[Đinh - đinh - đinh - đinh - đinh - đinh - đinh - đinh - đinh - đinh...]

Yêu cầu kết nối video từ 710!

Cô ấy vẫn còn sống?

Tôi ngập ngừng chấp nhận kết nối.

Video được kết nối nhưng tôi không thể nhìn thấy gì hết.

Camera của 710 hình như bị cái gì đó chặn lại.

Tôi hét lên:

“Cậu vẫn ổn chứ? Hãy bật camera lên để tôi xem tình huống bên cậu như thế nào.”

Giọng tôi run run vì lo lắng.

“Bụp”

“Bụp”

“Bụp”

710 không nói gì.

Tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là những tiếng búa đơn điệu.

Tim tôi như chìm xuống đáy biển.

Vì giọng nói này,

Tôi thường xuyên nghe thấy ở quán xương hầm dưới tầng ký túc!

Cùng với tiếng búa đập, còn có âm thanh của thứ gì đó bị xé rách.

Tôi mở miệng nhưng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Ước chừng nửa phút, đối phương ngắt video.

Chân tôi run rẩy, ngã thẳng xuống đất, thở hổn hển.
« Chương TrướcChương Tiếp »