Editor: Yang Hy
16.Thật ra Dịch Linh cũng không để ý đến việc ai 1 ai 0 với Phó Ý lắm. Đây chỉ là một loại phân công thôi, cũng sẽ không sẽ vì cái này mà phân thắng bại được. Hơn nữa anh biết Phó Ý là trai thẳng, nếu bộ phận nào đó trên người hoàn toàn bỏ phế luôn thì chắc chắn trong lòng sẽ thấy trống trải.
Anh cũng không định chộp rồi ăn luôn con heo nhỏ mình nuôi trong phòng đâu, là do con heo này nằng nặc đòi anh coi phim hành động tình cảm, còn một hai phải nhắc tới người yêu cũ nữa, cuối cùng còn nghi ngờ năng lực của anh một cách thái quá như vậy.
Tui nhìn chiếc giường ba mét trong phòng tổng thống mà Dịch Linh đặt, trong lòng lẫn lộn cảm xúc, “Tại sao anh đè em là giường đơn mét hai, mà em đè anh thì lại là tiêu chuẩn cấp năm sao chứ?”
“Có tiền.” Phiên dịch ý của người yêu tui là ảnh rất có tiền, lần này lại là hẹn trước, không phải chuyện xảy ra đột xuất nên có thể chuẩn bị tốt sân bãi và công cụ, thậm chí còn có thể gọi Xiao AI (*) bật nhạc lên nữa.
(*trợ lý AI cho Xiaomi)“Xiao AI ơi!” Tui thử một tí, sau đó là thành thạo ngay.
“Ở đây.” Tốc độ mạng ở đây tốt thật, mới một giây đã trả lời tui rồi.
“Bật một bài hát vui vẻ nào.” Tui nhào tới ôm hôn Dịch Linh, nghĩ đến lúc trở về còn có thể kể lại sự việc một cách sinh động như thật cho thẹn thùng 0, tui lại càng kiêu ngạo nâng đầu lên.
“Hôm nay lão bá tánh á! Thật cây lanh thật vui vẻ!”
“…” Vẻ mặt của Dịch Linh, không được vui cho lắm.
“Xiao AI ơi!” Tui xem xét thời thế quyết định đổi bài hát khác.
“Ở đây.”
“Đổi một bài hỉ khí dương dương
(vui tươi) nào.” Tui cảm thấy đây là một chuyện đáng mừng, nhưng tui đã đánh giá thấp sự lý giải về vui tươi của trí tuệ nhân tạo rồi.
“Hỉ dương dương mỹ dương dương phí dương dương lười dương dương Hôi Thái Lang.”
(*Cừu Vui vẻ, Cừu xinh đẹp, Cừu Sôi nổi, Cừu lười biếng, Sói xám)“…”
“…”
Dịch Linh đẩy tui ra rồi đi đến mép giường rút nguồn điện, còn dùng đầu cắm dây điện chọt tui một cái.
Không đau, nhưng mà quá tổn thương lòng tự trọng.
“Còn làm nữa không?” Ảnh vỗ đầu tui, ý bảo là không chê tui mất mặt, ảnh ngồi xổm xuống rồi bế hết người tui lên từ góc tường và đặt xuống mép giường.
“Làm chứ!” Phòng tổng thống một vạn hai một đêm đó, có thể chà đạp lòng tự tôn hoặc chà đạp tui, nhưng không thể chà đạp lên tiền được. “Nhưng mà, em muốn đổi chỗ.”
Dịch Linh ngẩng đầu nhìn tui, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ không tin tưởng trong mắt đã bị ý cười che giấu rất tốt, ảnh rất hiếm khi cười với người ngoài, nhưng mà lúc ở bên tui, ánh mắt ảnh sắp cười thành tiếng luôn rồi.
Ảnh vừa mới nói một chữ “Được” thôi mà tui đã sướиɠ rơn nửa người rồi.
“Em muốn đến phòng tắm.” Giọng tui rất nhỏ, tại không đủ tự tin á.
Dịch Linh nhướng mày, tui rất thấu hiểu mà nhanh chóng trả lời: “Lần đầu tiên của em mà, ừm thì, trong gương có thể nhìn thấy mình làm có tốt không.”
Lời đề nghị này thật sự không còn chút mặt mũi nào cả, nhưng Dịch Linh chiều tui mà, ảnh còn cười thành tiếng và dịu dàng nói một câu “Được” nữa cơ. Mé nó, nửa người còn lại tui cũng thấy sướиɠ luôn rồi.
Má tui nói rằng: “Có người còn chưa học được cách bò mà đã muốn học đi rồi, còn chưa học được cách đi thì đã muốn tham gia chạy marathon.”
Câu này là nói tui đó, nằm còn chưa chắc biết, đứng là tui vào không có được rồi đó. Hơn nữa, toàn bộ quá trình tui không vào được đều phát trực tiếp trong gương cả, tui rất lo lắng người yêu sẽ làm tui chết ngạt vì ảnh nghẹn cười mất, cuối cùng tui đành bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, em để lần sau vậy.”
Chơi bida cần phải có năng khiếu, một tay chơi bida chuyên nghiệp mới có thể đánh được vào lỗ, mà lại còn là tư thế xinh đẹp dư vị kéo dài nữa, người yêu của tui phải là một tay chơi bida chuyên nghiệp rồi.
17.Người yêu của tui vẫn là 0.5, bởi vì ảnh bằng lòng vì tui lúc làm 0, lúc lại làm 1.
Kỹ thuật của tui vẫn nát như tương ấy, dù sao tui còn chưa rành làm 0 lắm thì đã vội vàng muốn làm 1 rồi.
Điều này đã dẫn tới một chuyện là khi bọn tui làm tềnh, người yêu tui thật sự là lúc vui lúc buồn, lúc làm 1 thì bay bổng như tiên, lúc làm 0 lại đau đớn muốn chết.
Nhưng ảnh vẫn luôn thuận theo tui, bởi vì ảnh cảm thấy tui là trai thẳng bị bẻ cong, ít nhiều gì cũng có chút áy náy.
Tui đây, không giàu như ảnh, không đẹp trai như ảnh, cũng không phịch phẹc giỏi như ảnh, ngoại trừ việc đã từng là trai thẳng dũng mãnh không thể cong thì chẳng có lấy một ưu điểm nào cả.
Hiện giờ thì ưu điểm này cũng không còn nữa.
Vậy nên việc là thụ làm tui bị uất ức sương sương, câu ngay cửa miệng là: “Hời! Đàn ông đúng là không đáng tin mà. Nghĩ lại thì mấy em gái vẫn tốt hơn, eo mềm thướt tha còn dễ đẩy ngã nữa.”
Tui vừa nói câu này, Dịch Linh liền bế tắc.
Thẹn thùng 0 nhìn không được, uyển chuyển khuyên tui đừng làm quá, tui nói: “Đêm qua là ai khóa cơ bắp 1 ở cửa phòng hả, anh ta hát ba lần cậu mới cho vào đấy? Anh ba đừng nói em tư nữa, đây là tình thú đó.”
Không nghe lời người xưa dạy bảo thì sẽ phải chịu khổ thôi. Đúng vậy, thẹn thùng 0 là người già nhất ở phòng bọn tui, cậu ta còn hơn cơ bắp 1 nửa tuổi nữa.
Tui đã chơi quá trớn rồi.
Dịch Linh muốn chia tay với tui.
Ảnh trả lại mấy món quà tui tặng, bút đôi vòng tay đôi qυầи ɭóŧ đôi đều trả lại tui hết, qυầи ɭóŧ vẫn còn nguyên vị, chậc!
Ảnh lạnh lùng nói: “Phó Ý, nếu cậu thật sự cảm thấy con gái tốt thì tôi không làm chậm trễ cậu nữa.”
Con người tui ấy mà, đã từng là trai thẳng rồi, đứng cũng thẳng mà quỳ cũng thẳng. Sống lưng ưỡn lên, hai đầu gối chạm đất, bộp một cái ôm lấy chân người yêu mình.
Ưu điểm của 0.5 đều đã thể hiện ra, dù sao tui cũng ngủ với ảnh rồi, bỏ bốn lên năm thì ảnh là bà xã của tui, truy thê hỏa táng tràng không mất mặt, đó là sự bướng bỉnh đầy lôi cuốn.
Lúc tui quỳ xuống là 1, nhưng khi nằm xuống bị người yêu đâm tới khóc là 0.
Tự do chuyển đổi, mượt như sunsil luôn nhá!