Quyển 1 - Chương 13-2: Tự rước lấy nhục (2)

Loại chuyện như thế này người bình thường không thể làm được.

Ai từng gặp qua một phú ông nổi tiếng cong lưng uốn gối trước một kẻ lang thang, ăn nói khép nép như một con lừa?

Đối với tình huống thế này, tạm thời đừng nói tới hợp lý hay không, chỉ cần khí phách này cũng đáng để ngưỡng mộ rồi!

Hùng Thiên Diễm đúng như biệt hiệu Dược Si, cực kỳ si mê đối với luyện dược. Sở Thiên chỉ dạy cho Mộng Oánh Oánh trong một đêm mà có thể luyện chế ra cực phẩm đan dược xích liên đan như vậy, chắc chắn có chỗ hơn người. Người tài giỏi trở thành vi sư, tuổi tác không thành vấn đề!

"Ta không nhận đồ đệ."

Khi Sở Thiên đối mặt với những nhân vật cấp bậc giống như Hùng Thiên Diễm, gần như không hề suy nghĩ liền dứt khoát cự tuyệt, một lần nữa lại khiến trái tim mọi người chấn động!

Hùng Thiên Diễm không những không tức giận, ngược lại càng cảm thấy Sở Thiên không giống người thường!

Hắn nôn nóng gãi gãi đầu: "Ngươi không thể suy xét hay sao? Xem như ngươi mời một bảo tiêu miễn phí ở bên người, ngươi phải biết rằng, ngươi đã đắc tội với người Diệp gia!"

"Không cần, ta khẳng định sẽ không nhận đồ đệ, ngươi vẫn nên tìm cao nhân khác đi, chuyện này không có thương lượng." Sở Thiên lắc đầu, vỗ vỗ Mộng Oánh Oánh bên cạnh: "Người Diệp gia rất nhanh sẽ tới trả thù, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."

"Chờ đã, ta rất chân thành!"

"Ta sẽ trả học phí, muốn bao nhiêu cũng được!"

Dưới vô số ánh mắt kinh ngạc và cảm thán, Sở Thiên không hề nhìn lại, mang theo Mộng Oánh Oánh rời khỏi thị trường luyện dược.

Sau khi rời đi, Mộng Oánh Oánh nói: "Hùng đại thúc là người rất tốt, hơn nữa cũng rất lợi hại, nếu như hắn trở thành đồ đệ của ngươi, đối hai bên đều có lợi."

Sở Thiên lắc đầu: "Ta không thích sự kiềm chế, hơn nữa việc truyền giáo là tuỳ vào duyên phận, tâm tình tốt sẽ chỉ điểm một chút, tâm tình không tốt thì dùng một chân đá văng đi, lúc đó mới phù hợp với tác phong của ta. Đối với quan hệ thầy trò? Thôi, bỏ đi! Nếu như ta thật sự muốn nhận đồ đệ, đừng nói hắn chưa đạt tới cảnh giới Hồn Tỉnh, cho dù thật sự là một tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh thì sao?"

Tu sĩ Hồn Tỉnh đều luôn cao cao tại thượng, là người khổng lồ khiến vạn chúng chú mục.

Sở Thiên dường như không để vào trong mắt một chút nào, Mộng Oánh Oánh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, không nói thêm gì nữa. Nàng móc từ trong túi ra tấm thẻ năm ngàn đồng vàng, cảm giác như tất cả giống như đang nằm mơ. Cho dù chia cho Sở Thiên một nửa, nàng vẫn còn lại 2500 đồng vàng, cũng là một số tiền khổng lồ.

Hai người về đến nhà.

Ngay ngưỡng cửa, một lão giả gầy dơ xương mặc áo vải bố vội đi tới đón: "Nhị tiểu thư sao giờ mới trở về, đại tiểu thư lo lắng gần chết."

"Triệu quản gia, ông nói gì vậy? Tỷ tỷ đã biết?"

Triệu quản gia thở dài một hơi thật mạnh: "Nhị tiểu thư của tôi, lúc này ngài thật sự đã hơi quá. Tin tức Trương đại sư khai trừ ngài đã được lan truyền, đại tiểu thư vốn dĩ muốn đi tìm ngài để nghe giải thích, kết quả đã ngây người ở trong phòng ngài một đêm cũng không thấy ngài trở về."

"Ta đi giải thích với tỷ tỷ!"

Triệu quản gia cười khổ nói: "Ngài không biết, lúc này đại tiểu thư thật sự rất thất vọng và rất tức giận."

Mộng Oánh Oánh dậm chân một cái: "Vậy ông hãy tránh ra đi! Ta phải đi giải thích rõ ràng mới được! Tỷ ấy sẽ hiểu ta!"

Một nam tử trung niên mặc áo giáp bước ra từ đại môn, dài mặt nói: "Đại tiểu thư có lệnh, sau khi Nhị tiểu thư trở về, trước tiên sẽ bị nhốt trong phòng một ngày!"

"Mông hộ vệ, ngươi nói gì vậy?"

"Đây là nguyên lời của đại tiểu thư."

"Đừng lo, ta sẽ gặp tỷ tỷ trước!"

"Rất xin lỗi, ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của đại tiểu thư!"

Mông hộ vệ vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, không biểu lộ chút lòng trắc ẩn.

Hai thị nữ đi tới hai bên người Mộng Oánh Oánh, nhẹ giọng khuyên bảo: "Nhị tiểu thư, Mông hộ vệ phụng mệnh hành sự, không thể vi phạm mệnh lệnh, ngài vẫn nên theo chúng ta đi đi."

"Được rồi, được rồi! Biết rồi!" Mộng Oánh Oánh có chút sợ hãi đối Mông hộ vệ, buồn bực dậm chân một cái: "Ta đi là được, thật cứng nhắc!"

Mộng Oánh Oánh bị mang đi giam cầm.

Mông hộ vệ không rời đi, hắn quay qua nhìn Sở Thiên, sắc mặt không tốt nói: "Ngươi là người do Nhị tiểu thư mang về, đúng không? Đại tiểu thư muốn gặp ngươi!"

Mông hộ vệ là đội trưởng hộ vệ Mộng gia, có được thực lực Luyện Thể tầng thứ bảy, nhìn chung trong toàn bộ Thiên Nam Thành, đó cũng là trình độ đứng đầu. Người này rất trung thành và tận tâm đối Mộng gia. Sở Thiên không phải là đối thủ của Mông hộ vệ, muốn chạy cũng chạy không thoát, nếu như đại tiểu thư muốn triệu kiến hắn, vậy cứ thử đi xem sao.

Mông hộ vệ dẫn đường, bọn họ đi vào một hoa viên nhỏ.

"Vào đi!"

Tư thế này dường như có chút không thích hợp, đại tiểu thư hình như định gặp mặt riêng hắn? Sở Thiên sờ sờ mũi mình, không suy nghĩ quá nhiều, lập tức đi vào.

Hoa viên nhỏ có phong cách yên tĩnh thanh bình, ở giữa có một cái đình tinh tế nhỏ xinh.

Có một nữ tử bạch y cao gầy, tướng mạo có phần tương tự như Mộng Oánh Oánh, một bộ bạch y bằng lụa mỏng, khiến nàng trông giống như đặt mình ở trong sương mù, lẳng lặng đứng ở trong đình, giống như một bức hoạ tuyệt mỹ, khiến hoa thơm cỏ lạ thất sắc, khiến người không thể không thất thần.

Mái tóc của Đại tiểu thư đen nhánh được chải chuốt rất tỉ mỉ, đoan trang mỹ lệ, cao quý vững vàng, da thịt trắng như tuyết, chân dài thẳng tắp, cặp mông đẫy đà, tràn ngập phong thái quyến rũ trưởng thành, từ giữa chân mày toát ra một loại nữ nhân cường thế.

Sở Thiên dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá đại tiểu thư một lượt.

Tuyệt sắc, tuyệt sắc!

Tỷ muội này đều là cực phẩm nhân gian.

Đêm hôm trước, hắn chỉ nghe thấy tiếng, không thể nhìn thấy người, giọng nói kia đã khiến trái tim người ngứa như bị mèo cào, hôm nay nhìn thấy con người thật của Mộng Kinh Vũ, quả nhiên là tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn!

Ngoài ra, nàng có dáng người hoàn mỹ nhất trong tất cả mỹ nhân, thành thục nhất, mê người nhất. Với bộ ngực tuyệt vời, cặp mông tròn trịa như trăng, đôi chân dài câu hồn, đều phát ra mị lực quyến rũ trưởng thành.

Mộng Oánh Oánh giống như một hài tử mới lớn, tính cách ngây ngốc, đầu óc ngây thơ đơn thuần, bởi vậy ở bên nàng ấy có cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái. Nàng ấy so với Mộng Kinh Vũ, có vẻ thiếu một chút nữ tính.

Nam Cung Vân cũng có thể nói tuyệt sắc, nhưng tính cách cực kỳ đanh đá điêu ngoa, trong khi Mộng Kinh Vũ có khí chất cao quý tao nhã đoan trang, có thể kích phát ham muốn chinh phục vốn có của người nam nhân.

"Hừ!"

"Ngươi nhìn đủ chưa?"

Một giọng nói tràn ngập từ tính vang lên ở bên tai.

Trong ánh mắt Đại tiểu thư hiện lên một sự chán ghét sâu sắc!

Sở Thiên ý thức được mình có chút đường đột, tâm tình đại tiểu thư dường như không tốt lắm, hắn không muốn gặp rủi ro, lập tức giả bộ chắp tay: "Tiểu nhân là Sở Thiên, gặp qua đại tiểu thư. Xin hỏi đại tiểu thư có chỉ thị gì?"

Mộng Kinh Vũ hừ một tiếng.

Ấn tượng đầu tiên đã cực kỳ kém cỏi.

Gia hỏa này cho dù rất trắng trẻo anh tuấn, nhưng đều không có gì tốt!

Mộng Kinh Vũ lạnh giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, ngươi rắp tâm tiếp cận Oánh Oánh là vì cái gì?!"

"Đại tiểu thư, ngài nói như vậy không đúng rồi, Nhị tiểu thư mang ta vào Mộng gia, sao đại tiểu thư có thể nói là ta tiếp cận nàng ấy? Đối với lai lịch của ta, đại tiểu thư đi hỏi nàng ấy sẽ biết, điểm này không cần phải giải thích quá nhiều."

Sở Thiên cố gắng biểu hiện sự khiêm tốn, nhưng sự thật chứng minh đó là một điều rất khó làm được, một người khinh cuồng ngả ngớn từ trong xương cốt thật sự rất khó có thể che dấu.

Đại tiểu thư càng cảm thấy người này thật giả dối!

Một nữ nhân mười sáu tuổi có thể gánh vác gia nghiệp trong thời điểm nguy cơ, có đủ can đảm vực lại Thương hội Nam Vân lung lay sắp đổ, nếu nói nàng không có chút năng lực nào, đó là không có khả năng. Ánh mắt Mộng Kinh Vũ cực kỳ ác độc, gần như chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, Sở Thiên không phải là hạng người nô bộc.

Hắn tới gần Mộng Oánh Oánh, khó bảo toàn không cất giấu lòng muông dạ thú!

Cặp mắt mỹ lệ động lòng người, lập tức tràn ngập địch ý mãnh liệt.

Sở Thiên cực kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chẳng trách Đại tiểu thư muốn gặp riêng hắn.

Tư thế này hoàn toàn là tới hưng sư vấn tội!

~~~Hết chương 13~~~