Chương 43

Trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, hai người Lạc Vân Thanh xám xịt rời đi.

Trong lòng mang theo khác thường, hai người ở bên ngoài đi hồi lâu, vẫn không có tâm tình tham gia trò chơi.

Tuy tích phân của hai người hiện tại rất cao, nhưng cũng không phải không bị nghịch tập, nếu có cao thủ trò chơi ở đây, xác suất bị nghịch tập sẽ đại đại gia tăng, dù sao trò chơi đã tiến hành đến bước này, mọi người không thể nào không nỗ lực tranh thủ ngôi vị quán quân, thời điểm liều mạng tới rồi.

"Cậu có muốn tham gia trò chơi gì không?"

"Không bằng chúng ta chơi bắn súng?" Lạc Vân Thanh không biết tham gia cái gì mới tốt, nhưng cậu muốn tìm chỗ ít người chơi, mà lúc này vừa vặn quầy hàng bắn súng phía trước không có ai.

"Cậu biết bắn súng?" Leonard liếc mắt một cái quầy hàng bắn súng rất vắng vẻ, liền biết bên kia chắc chắn rất khó lấy điểm.

"Hẳn là được đi?" Lạc Vân Thanh cũng không xác định lắm, nhưng dựa theo tình huống đi chơi công viên giải trí trước kia, hẳn là được?

"Vậy đi thôi, nếu không đến lúc đó tôi dạy cậu."Leonard gật gật đầu, mở miệng nói, khuôn mặt đẹp trai mang theo một tia ý cười ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra.

Phải biết là một học sinh học khoa nghiên cứu vũ khí, bản thân chính là cùng giao tiếp với vũ khí, huống chi là từ nhỏ liền bắt đầu chơi súng gỗ như hắn, đối với trò chơi này, Leonard có thể nói tin tưởng mười phần.

............

Sân bắn ở nơi này không khác gì với trong công viên giải trí mấy, đều là phía trước một cái trường đài, trên đài treo một tầng vải, sau đó trước cửa đặt một ít súng gỗ, mà phía đối diện có một tấm ván gỗ hình chữ nhật, bên trên treo đầy các loại bóng bay trong suốt tươi đẹp.

"666 và Leonard?" Nhìn thấy hai người, chủ quan vốn còn đang buồn đến chết hưng phấn đứng lên, mà từ trong miệng hắn dùng 666 gọi Lạc Vân Thanh liền biết lại là một người thông qua thi đấu kiến thức bách khoa nhận thức bọn họ.

"Hai vị có hứng thú thử một chút chứ?" Quán chủ là một học sinh trẻ tuổi, lớn lên thực bình thường, nhưng một thân làn da tinh tế dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt, khiến cho vẻ ngoài bình thường của hắn tăng thêm mị lực, giờ phút này đang ý cười đầy mặt nhìn Lạc Vân Thanh hai người.

"Cái này chơi như thế nào?"

Nguyên bản còn tưởng rằng có thể đã nghiền, Lạc Vân Thanh cầm lấy một phen súng gỗ ước lượng, vừa cầm lên tay liền có chút thất vọng, cây súng gỗ này thực nhẹ, vừa cầm lên liền biết là súng giả, hoàn toàn không giống súng gỗ thật.

Lạc Vân Thanh thất vọng không chút nào che dấu, quán chủ đương nhiên cũng thấy được, hắn chỉ vào súng gỗ trên tay cậu cười mi mắt cong cong giải thích nói: "Cho dù chơi bắn súng, nhưng cũng không dám dùng súng thật, sợ xảy ra vấn đề, hơn nữa cái này so với súng thật sử dụng đơn giản hơn, so với loại súng mô phỏng thực tế cao cũng dùng tốt hơn nhiều, quan trọng nhất chính là an toàn."

"Đương nhiên còn có lựa chọn khác, nếu không muốn lựa chọn chơi bắn súng gỗ

thì có thể lựa chọn phi tiêu, nhưng mà phi tiêu cần kỹ thuật cao hơn, không khuyến khích tay mới lựa chọn." Quán chủ nói xong câu này sau đó cong lưng, từ cái bàn phía dưới cầm một cái hộp ra.

Mở ra, chỉ thấy lít nha lít nhít phi tiêu chỉnh tề xếp đặt ở trong hộp. Màu sắc tươi đẹp, hoa văn cổ xưa, đám phi tiêu này càng giống như là tác phẩm nghệ thuật hơn là đạo cụ.

"Các cậu nhìn xem muốn lựa chọn phi tiêu hay là súng gỗ? Quy tắc ở góc trái phía trên, nói tóm lại 1 tích phân có thể bắn một phát hoặc là 1 phi tiêu, không đánh trúng thì mất tích phân, đánh trúng thì cần phải xem tờ giấy bên trong quả bóng kia, bên trong viết bao nhiêu tích phân thì sẽ cho bấy nhiêu tích phân." Quán chủ sau khi nói xong cũng tìm ra đạn cho súng gỗ, một hộp lớn tràn đầy các viên đạn như thật đủ mọi màu sắc, ít nhất cũng có mấy trăm viên.

"Các cậu muốn bao nhiêu? Chỉ còn bấy nhiêu thôi, chờ đạn và phi tiêu hết, quầy hàng này cũng phải giải tán." Nhìn càng ngày càng nhiều người, quán chủ không thể không cảm thán hiệu ứng danh nhân.

Lúc này mới vài phút nha, nguyên bản trước cửa quầy hàng có thể giăng lưới bắt chim

hiện tại cư nhiên trở nên chật như nêm cối?

"10 phát đạn." Leonard nhìn một chút tấm gỗ phía trước, bên trên ít nhất treo có 100 quả bóng, chen chúc không lưu lại bao nhiêu khe hở, dựa theo lẽ thường mà nói, chỉ cần nhắm chuẩn không bắn lên trời, phỏng chừng đều có thể bắn trúng, mà như vậy còn không có người tới bên này chơi, có lẽ rất nhiều quả bóng bên trong đều là 1? Bắn trúng cũng chỉ có thể hòa vốn?

Lạc Vân Thanh đối với súng gỗ không có hứng thú, ngược lại đối phi tiêu thực cảm thấy hứng thú, nhưng trước kia cậu cũng chưa từng chơi, cho nên không cần quá nhiều, mang theo ý tưởng có thể làm vỡ bóng tự nhiên là tốt, chọc không vỡ coi như chơi đùa mua ba cái phi tiêu.

"......"

"Di? Đội trưởng, phó đội trưởng các cậu như thế nào ở chỗ này nha?" Quan Oánh Oánh chen nửa ngày mới chen vào được, sau đó liếc mắt một cái liền thấy hai vị đội trưởng nhà mình đang đứng trước quầy hàng bắn súng.

"Các cậu cũng ở đây sao?" Lạc Vân Thanh tiếp nhận phi tiêu trong tay quán chủ, cũng không nghĩ tới có thể ở chỗ này thấy Quan Oánh Oánh ba người.

"Chúng tôi đến thấy chỗ này náo nhiệt, cho nên tiến vào xem một chút, không nghĩ tới cư nhiên là các cậu, đội trưởng các cậu đừng chơi trò này, rất xỏ lá, bên trong bóng đa phần là giấy 0 điểm, nếu không nơi này cũng không không có ai đến chơi như vậy."

Quan Oánh Oánh lúc trước nhìn thấy quả bóng 0 điểm cũng thực trợn mắt há mồm, nàng thật sự hoàn toàn không thể tưởng tượng được thẻ điểm có thể tao như vậy, nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, 0 điểm cũng là điểm, có vẻ quy tắc miêu tả cũng không sai?

"666 cậu đừng nghe nàng nói, chúng tôi tin tưởng cậu, chắc chắn cậu có thể cho quán chủ khóc lóc thảm thiết mà cho cậu một đống điểm, ngàn vạn phải vì chúng tôi báo thù nha."

"Đúng rồi, Lạc Vân Thanh, phát huy thực lực con ruột ông trời của cậu đi, muốn xem cậu mạnh mẽ vả mặt quán chủ."

"Nhắc nhở một chút, ở giữa 0 điểm rất nhiều, hai người các cậu nhìn xem có thể bắn quả bóng bên cạnh hay không?"

"Tôi cảm thấy càng ở vị trí đơn giản thì quả bóng càng điểm thấp, càng góc khuất hẳn là càng cao điểm, dựa theo lý luận này, bắn khó nhất hẳn là bóng ở bốn góc kia, cho nên bốn quả bóng kia rất có khả năng là 10 điểm."

"Tuy tôi không khẳng định bốn quả bóng kia chắc chắn là 10 điểm, nhưng điểm cao thì rất có khả năng, tôi lúc trước cũng bắn 10 lần, có một lần vô ý bắn tới vị trí thứ hai từ dưới lên, cầm 6 điểm."

"Tôi bắn vào trung tâm, là 0 điểm."

"Tôi bắn mấy quả bóng ở giữa hàng dưới, có một quả là 0 điểm, một quả là 3 điểm."

"Tôi bắn quả bóng góc trên bên phải kia, cầm được 4 điểm."

"Cho nên không nhất định là càng khó bắn trúng càng điểm cao, nhưng đa phần là vị trí khó bắn lại càng có điểm cao?"

"......"

Nghe người xung quanh thảo luận, quán chủ cười mà không nói, đem đạn và phi tiêu mà Lạc Vân Thanh và Leonard muốn đưa qua, liền thối lui lại phía sau hai người bọn họ.

Thẻ điểm trong quả bóng kỳ thực cũng gần giống như người xung quanh thảo luận, đa phần là càng khó bắn trúng càng lớn điểm, nhưng cũng có ngoại lệ--đó chính là 10 điểm.

Bóng 10 điểm là tùy ý bày biện, ngay cả hắn cũng không biết ở chỗ nào, có khả năng ở khu vực 0 điểm 1 điểm, cũng có khả năng ở khu vực 8 điểm, 9 điểm, cái này phải dựa vào duyên phận, vận khí tốt, có lẽ ngươi tùy tiện bắn vào một quả bóng, bên trong rơi ra chính là thẻ bài 10 điểm cũng không chừng.

Tuy hiện tại là thời gian thi đấu, nhưng người xem náo nhiệt trước nay đều không ít, đặc biệt là nghe được ba chữ "666" và "tiểu quái vật" này, tâm tư xem náo nhiệt càng bị khơi mào, mỗi người đều muốn biết vị tích phân thần thoại này còn có thể liên tục có vận may, sáng tạo nên thần thoại càng thần kỳ hay không.

Bởi vì Lạc Vân Thanh lựa chọn chính là phi tiêu, mà Leonard lựa chọn chính là bắn súng gỗ mà hắn quen thuộc, cho nên Leonard bắn trước, cho Lạc Vân Thanh thời gian quen thuộc với phi tiêu.

Leonard chọn chính là một phen súng gỗ trò chơi nhỏ nhất, hắn đem 10 phát đạn toàn bộ cho vào băng đạn, giơ lên tay phải, nhìn thoáng qua hàng bóng theo đường chéo, quyết định dựa theo trình tự bắn.

"Phanh phanh phanh...... Phanh phanh phanh......"

"Không giống như người khác, nhắm chuẩn bắn rồi lại nhắm chuẩn bắn tiếp, Leonard nhắm chuẩn một lần liền không ngừng nghỉ bắn liên tiếp 10 phát đạn, hơn nữa mỗi một viện đạn đều bắn vỡ một quả bóng, hai phát đạn cuối cùng thậm chí còn liên tục bắn vỡ hai quả bóng, vài giây ngắn ngủi, 12 tấm thẻ điểm từ không trung rơi xuống.

5 điểm, 8 điểm, 9 điểm, 10 điểm....

10 phát đạn, 12 tấm thẻ, tổng cộng 81 điểm, phải biết rằng chi phí chỉ có 10 điểm, vì thế kiếm không 71 điểm? Quả thực lợi nhuận kếch xù!

Phải biết rằng hắn là một đường chéo bắn xuống nha, bóng bay này có quả ở vị trí trung tâm, như thế nào không phải 0 điểm chứ? Tất cả đều là điểm cao, thấp nhất cũng là 5 điểm? Không nghĩ ra, không nghĩ ra.

Không đợi người chung quanh rối rắm xong, Leonard lấy thẻ điểm của mình đăng ký xong lui về phía sau Lạc Vân Thanh, chờ Lạc Vân Thanh lên sân khấu.

Đứng ở vị trí giữa, Lạc Vân Thanh giơ lên phi tiêu, học người ta trước sau lấy đà quơ quơ, sau đó dùng lực ném ra.

Lần đầu tiên có thể là lực đạo không đủ, góc độ không chuẩn, phi tiêu sượt vào một quả bóng không chui vào ngược lại bị bắn đi ra.

Lạc Vân Thanh cũng không nhụt chí, giơ lên cái phi tiêu thứ hai, nhắm chuẩn sau đó cổ tay dùng sức ném ra ngoài, lần này cuối cùng chọc trúng một quả bóng, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, một tấm thẻ rơi ra, mặt trên ghi 10 điểm chói lọi phi thường dễ thấy.

Sau một lần thành công, còn cái phi tiêu cuối cùng, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên linh cơ vừa động, muốn cho phi tiêu từ dưới hướng lên trên đi, nhìn xem có thể liền nổ vài cái cùng lúc, vì thế Lạc Vân Thanh lại gần, hạ tay xuống thấp, đột nhiên dùng sức ném phi tiêu ra.

Chỉ nghe "Lách cách lách cách......" tiếng vang vang lên, quả bóng một quả liên tiếp một quả, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng được nổ mạnh, đặc biệt là một chuỗi lít nhít ở giữa giống như là đốt pháo tép liên tiếp bị nổ.

Mọi người:......

Quán chủ:......

Nhìn không trung rơi xuống một đống tấm thẻ, quán chủ cảm thấy có điểm hít thở không thông.

Còn có loại tao thao tác này sao? Ai tới nói cho hắn vậy rốt cuộc có tính điểm hay không? Hơn nữa có thể tính thì tính bao nhiêu điểm?