- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
- Chương 16: Người máy sinh vật nano
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 16: Người máy sinh vật nano
Lúc tối quả thật có ăn mừng một chập, ba Vệ mẹ Vệ mang Vệ Thư Tuân đi ăn tiệc hải sản mà y mơ ước đã lâu. Làm “Điều kiện trao đổi”, tờ giấy khen Vệ Thư Tuân cảm thấy quê chết người bị dán vào chỗ bắt mắt nhất trong phòng khách—— Vệ Thư Tuân mỗi lần đi qua, đều hận không thể che mặt lại.
Bởi vì thấy quá mất mặt, sáng hôm sau Vệ Thư Tuân liền vội vàng đến trường. Lúc này người đi còn chưa nhiều lắm, xách cặp đi dọc con đường, cơ bản đều là học sinh 12. Vệ Thư Tuân mua hai cái bánh bao và 1 cái bánh quẩy trong tiệm ăn sáng, vừa đi vừa chậm rãi gặm.
Có hai nữ sinh đi trước y vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Vệ Thư Tuân đột nhiên buông cái bánh bao đã gặm một nửa xuống, vãnh tai nghe hai nữ sinh bàn tán: “Bà thật sự nhìn thấy…?”
“Ờ, tui tận mắt thấy Trần Tử Hà lên xe …”
Chuyện có liên quan đến bạn mình, Vệ Thư Tuân tiến lên vài bước muốn nghe cho rõ, hai nữ sinh phát hiện y, khó hiểu liếc một cái, bước nhanh tránh ra. Vệ Thư Tuân theo sau: “Xin hỏi một chút, Trần Tử Hà… Ể!”
Hai nữ sinh cư nhiên co giò chạy. Vệ Thư Tuân khẽ nhíu mày, cúi đầu tiếp tục gặm bánh bao. Tuần trước y lại đυ.ng tới tụi Trần Tử Hà một lần, họ cư nhiên vẫn mang bộ dạng học sinh ngoan tóc dài thẳng thớm, Vệ Thư Tuân mơ hồ nghe các cô nói cái gì túi hàng hiệu, suối nước nóng sơn trang linh tinh.
Nhìn thấy y, các cô không chỉ dừng đề tài lại, còn lập tức xoay người rời đi, giống như đang trốn tránh. Nhưng Vệ Thư Tuân tự nhận mình chưa làm gì khiến mấy cổ ghét hết, không rõ vì sao lại né mình như thế.
Vệ Thư Tuân cũng không muốn rình mò riêng tư của người khác, nhưng chuyện hai nữ sinh vừa rồi nói làm y có chút để ý.
“Máy học tập, có loại phần thưởng nào có thể nghe lén người khác nói chuyện không?”
Trần Tử Hà tuy không thường lên lớp, nhưng ở lớp học cũng có mấy người bạn, Vệ Thư Tuân muốn thử đến ngoài cửa lớp nghe lén mấy cổ, nhìn có thể nghe được tin gì hữu dụng không, dù sao lúc ra tiết nữ sinh thích nhất là tám chuyện tán gẫu.
Máy học tập tính toán một hồi, trả lời:
“Nhiệm vụ không đủ để sử dụng phần thưởng, xin bổ sung lượng nhiệm vụ.”
“Tao có thể nhận trước phần thưởng, kế tiếp mày bố trí nhiệm vụ, rồi tao sẽ làm không?” Dù sao đến đến đi đi đều là làm bài tập giải đề thi, máy học tập luôn sẽ tuyên bố, Vệ Thư Tuân đầu óc linh hoạt tính nhận thưởng trước rồi làm.
“Không phù hợp quy tắc…”
“Đến lúc đó tao sẽ chủ động hoàn thành nhiệm vụ, không nhắc lại yêu cầu khác, cũng không oán giận, thành thành thật thật nghe lời, thế nào?” Vệ Thư Tuân đánh gãy lời từ chối của nó, hứa hẹn các loại —— dưới tình huống không suy xét đáp án chính xác, sau khi đã quen, phát hiện kỳ thật bài tập cũng không khó lắm. Đυ.ng cái hoàn toàn không hiểu còn có thể tìm nữ sinh hỗ trợ, không thì Vệ Thư Tuân đã không sảng khoái hứa hẹn như vậy.
Mục đích vốn có của Máy học tập chính là cải tạo Vệ Thư Tuân, nếu Vệ Thư Tuân chịu chủ động hoàn thành nhiệm vụ, nó sau khi tính toán được mất liền trái với quy tắc mà đồng ý.
“Vậy làm thế nào để tao nghe lén người khác nói chuyện, tao muốn làm liền giờ.” Vệ Thư Tuân hỏi.
“Bên trong tôi mang theo 100 người máy sinh vật nano, để chúng tiến hành cải tạo thần kinh thính giác cho cậu.”
tiếng nói điện tử không chút tình cảm phập phồng của Máy học tập làm Vệ Thư Tuân ngớ ra, toàn thân nổi da gà hết cả lên.
“Những cái đó là gì? Sẽ không tổn thương não tao đó chứ?!” Nano Vệ Thư Tuân biết, người máy sinh vật nano thì không, 100 con, nghe nhiều quá, não của mình chứa nhiều vậy nổi không?
“Người máy nano chỉ cỡ kích thước tế bào, tiềm tàng trong thân thể cậu bảo vệ cậu. Chỉ cần không phải đầu và tim trực tiếp bị phá hư, chúng có thể cứu sống được cậu.”
“Nghe thì tốt thiệt.” Thân thể được đảm bảo an toàn thêm chút, Vệ Thư Tuân lần đầu tiên cảm thấy vừa lòng với máy học tập: “Như vậy phải cải tạo thế nào? Giờ luôn hả?”
“Tốt nhất cậu nên tìm một nơi an tĩnh.”
Cái đó dễ giải quyết, lúc này đã đến cổng trường, Vệ Thư Tuân trực tiếp giả bộ cảm mạo đến phòng y tế mua chút thuốc, còn nói đau đầu muốn nghỉ một hồi. Cô y tế thấy nhiều học sinh 12 ôn tập quá độ dẫn đến đau đầu, một câu cũng không dài dòng để y nghỉ ngơi trên giường bệnh.
Vệ Thư Tuân không cảm giác được thân thể mình có gì biến hóa, hơn mười phút sau, máy học tập nói
“Rồi.”
Vệ Thư Tuân ngồi dậy, vỗ vỗ lỗ tai, không cảm thấy thính lực có gì tốt hơn. Kéo rèm ra, cô y tế quay đầu hỏi y: “Trò kia, nghỉ ngơi khỏe rồi à?”
“Dạ, cám ơn cô.”
Trở lại phòng học, giờ tự học đã bắt đầu. Vệ Thư Tuân tùy tiện mở quyển sách trước bàn ra, hỏi máy học tập: “Hình như tao không cảm thấy có gì biến hóa cả?”
“Tập trung tinh thần chú ý lắng nghe.”
Máy học tập đáp.
Vệ Thư Tuân nghe lời tập trung sự chú ý vào lỗ tai, trong nháy mắt cảm thấy trong tai đầy tạp âm. Phòng học vốn rất an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có vài tiếng động, hiện tại Vệ Thư Tuân cả tiếng lật trang, tiếng bút máy sàn sạt xẹt qua trang giấy, tiếng ghế kéo ra nhích vào, còn tiếng nhấm nuốt có người ăn vụn cũng rõ ràng rành mạch. Các loại tạp âm cùng hòa trộn lại, tựa như nhét chiếc loa vào bên tai, đầu Vệ Thư Tuân đau muốn nứt ra, y che lỗ tai lại.
“Vệ Thư Tuân, làm sao vậy?” Lớp trưởng nghe tiếng động, quan tâm đi tới hỏi.
“Không sao, có hơi đau đầu.” Vệ Thư Tuân xoa lỗ tai đáp, lúc này lỗ tai còn ông ông vang dội.
Lớp trưởng đẩy đẩy kính: “Có cần đếm phòng y tế coi thử không?”
“Cám ơn, không cần.”
Sau khi hết tiết hóa đầu tiên, Vệ Thư Tuân đứng dậy, chuẩn bị đến lớp của Trần Tử Hà một chuyến coi có thể nghe lén được tin gì hữu dụng hay không. Ai ngờ vừa đứng dậy, đột nhiên nghe mấy nữ sinh trong lớp nói nhỏ với nhau.
“Trương Linh bà xác định là Trần Tử Hà hả?”
“Đương nhiên, tui nhìn thấy rõ ràng.” Trương Linh hạ giọng nói: “Cổ với một ông già lúc đi dạo phố có đi qua cửa tiệm nhà tui, không có khả năng nhìn lộn.”
“Trời ạ, cư nhiên mướn phòng với ông già…”
Vệ Thư Tuân nhăn mày, bước qua: “Trương Linh.”
“Á!” các nữ sinh vùi đầu khe khẽ nói nhỏ hoảng sợ, cùng lúc kêu to. Vệ Thư Tuân kéo ghế đến cạnh mấy cô, hỏi trắng ra: “Trương Linh, các cậu vừa nói Trần Tử Hà cái gì, có thể nói cho tớ biết không?”
“Cậu sao mà nghe được…” Trương Linh kinh ngạc, đối diện vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Thư Tuân, trừng mắt nhìn, ngại ngùng nói: “Kia, cái kia, tớ không có bịa chuyện…”
“Tớ biết.” Vệ Thư Tuân trấn an cô: “Tớ cũng thấy gần đây Trần Tử Hà có hơi kỳ quái, lại không biết vì cái gì, cậu biết có thể kể cho tớ không?”
“Ưm, chính là…” Trương Linh là một cô gái tốt, cũng không thêm mắm dặm muối gì bậy. Nhà cô có mở một tiệm may đồ trên đường dành riêng đi bộ, có khi cô sẽ qua phụ cho nên có mấy lần nhìn thấy Trần Tử Hà kéo tay một người đàn ông hơn bốn mươi đi dạo phố, hơn nữa có đêm hai người còn vào khách sạn đối diện nữa.
Đàn ông hơn bốn mươi không tính là già, nhưng cũng đã trạc tuổi ba mẹ các cô, trong mắt đám nữ sinh cũng chả khác gì ông già. Mà một thiếu nữ hư hỏng kéo một ông già như vậy vô khách sạn, khỏi nghĩ cũng hiểu ra chuyện gì rồi.
Quả nhiên giống như suy đoán.
Vệ Thư Tuân im lặng một khắc, mỉm cười, nói với các nữ sinh: “Các cậu hiểu lầm rồi, người kia chắc là cậu của Trần Tử Hà đó.”
“Hả?”
“Trần Tử Hà có một người cậu làm ông chủ ở nơi khác, gần đây đến đây khảo sát thị trường. Cổ có nói với tớ, bảo khoảng thời gian này muốn đi với ông cậu, tớ nghĩ chắc là ổng rồi.”
“Là, là vậy hả?” Trương Linh che miệng lại: “Xin lỗi tớ không biết, sau này tớ sẽ không nói lung tung!”
“Không sao, do mấy cậu không rõ thôi.” Vệ Thư Tuân đứng lên, cười nói “Nhưng chuyên này cũng đừng nhắc tới nữa, không tốt cho thanh danh con gái đâu.”
Thấy các nữ sinh nhất tề gật đầu, Vệ Thư Tuân xoay người, mặt hơi trầm xuống.
Trần Tử Hà đâu ra cậu chú gì, là y muốn bảo vệ danh dự cô mới nói dối thôi. Tuy đã suy đoán nguyên nhân làm gần đây các cô khác thường nhưng giờ biết được chân tướng, lòng Vệ Thư Tuân hơi đau đớn.
Y biết sinh hoạt cá nhân của các cô hỗn loạn, ưa chơi đùa yêu hư vinh, nhưng quá khứ hỗn loạn của các cô chỉ là thường xuyên đổi bạn trai mà thôi. Thích hút thuốc, uống rượu, tình ái… sinh hoạt sa đọa là đến từ tính cách tùy hứng đó, cũng như Vệ Thư Tuân thích đánh nhau uống rượu vậy, bọn họ không kiêng nể gì mà chơi, nhưng có điểm mấu chốt và tôn nghiêm của bản thân.
Rốt cuộc là vì cái gì, tụi Trần Tử Hà đột nhiên đi đến bước đường này?
Vệ Thư Tuân cũng không muốn tùy tiện hoài nghi bạn mình, y nghe Trương Linh nói có mấy buổi tối đều thấy Trần Tử Hà và một ông già kéo tay đi dạo trênđường dành riêng cho người đi bộ. Lúc chạng vạng Vệ Thư Tuân trực tiếp lên cửa sổ lầu hai của tiệm KFC trên đường đó mà chờ đợi.
Đường dành riêng cho người đi bộ ban đêm đèn đuốc sáng trưng, muốn từ lầu hai tìm người cũng không quá khó. Ít nhất lấy thị lực 5. 0 của Vệ Thư Tuân rất dễ dàng thấy được Trần Tử Hà trong đám người.
Hôm nay Trần Tử Hà mặc một chiếc váy thục nữ màu xanh nhạt, tóc đen cột túm ra sau, nhìn trưởng thành hơn bình thường vài phần, nhưng vẫn lộ vẻ tươi trẻ. Đối tượng cô khoác tay, là một người đàn ông trung niên béo tròn hơn bốn mươi. Ông ta mặc một bộ vest đơn giản màu xám, mang nét mặt của người thành công, theo sau mấy mét còn có hai vệ sĩ đi theo.
Đàn ông hơn bốn mươi còn chưa hiện già, hơn nữa Trần Tử Hà tận lực ăn mặc cho trưởng thành, hai người đi cùng cũng không quá nổi bật. Chờ lúc họ đi qua KFC, Vệ Thư Tuân bước nhanh xuống lầu, theo sau bọn họ xa xa.
Hai người không đi dạo nhiều, đi tới đi lui trải qua một khách sạn, liền bước vào. Vệ Thư Tuân đi vào một tiệm quần áo nam đối diện, một bên coi quần áo một bên chờ.
Nói thật, việc riêng của người khác Vệ Thư Tuân cũng không muốn xen vào nhiều, nếu bản thân Trần Tử Hà muốn tìm người bao, y chỉ là bạn bình thường cũng không tiện nói thêm gì. Tuy không ủng hộ, nhưng cũng sẽ không đứng trên chỗ cao đạo đức mà khiển trách cô, huống chi còn làm ra chuyện theo đuôi thế này.
Sở dĩ tốn nhiều tinh lực theo dõi như vậy, là vì Vệ Thư Tuân muốn Trần Tử Hà xác nhận một chuyện.
Tụi Trần Tử Hà đột nhiên khác thường, có liên quan gì đến Trương Thần Song hay không?!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
- Chương 16: Người máy sinh vật nano