Chương 20: Dã hợp đạo
Dã hợp, được xưng là dã hợp, người tu chân Tiềm Kiệt Tinh cũng đều hiểu rõ ràng đây là tên của một tổ hợp tạm thời, đó là những Dã Tu trao đổi lẫn nhau, một tổ chức phối hợp tạm thời, kéo dài đến bây giờ thành một tổ nhỏ, có sự chiếu cố lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau.
Tần Tiểu Thiên thật vất vả mới hiểu được rõ ràng, nguyên lai là tổ bốn người thành một tiểu đoàn thể.
Hắn vỗ ngực, thầm nghĩ: " Dã hợp...một cái tên thật đáng sợ."
Dã hợp hay không dã hợp, Tần Tiểu Thiên không sao cả, chỉ cần có thể tự do tự tại là được.
" Dã Hợp Đạo", quy củ chính là người có tu vi cao nhất lên tiếng, những người khác đều phải nghe theo, nếu có người phản đối, vậy phải rời đi, cho nên những Dã Tu tạo thành dã hợp rất ít nhìn thấy, rất ít có thể kiên trì thời gian dài. Đương nhiên cũng có một ít dã hợp cuối cùng triển trở thành tổ chức môn phái, nhưng mọi người phải chí đồng đạo hợp, hơn nữa phải có mấy Dã Tu có thực lực cường đại lãnh đạo.
" Nếu là có mấy nữ tu chân..cái..này dã hợp a...hừ hừ, đây thật là danh không đúng sự thật rồi..." Tần Tiểu Thiên không tự chủ được toát ra ý niệm này trong đầu, tự mình cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Nữ tu chân Tiềm Kiệt Tinh tựa hồ rất ít, Tần Tiểu Thiên chỉ thấy qua mấy người, trừ Hi Phong ra thì ai cũng xinh đẹp tuyệt luân.
Bất quá từ khi tiến vào Yên Lang Tung cảnh giới, cho dù nhìn thấy mỹ nữ dường như cũng không có cảm giác gì, có lẽ sau khi tu tiên, hứng thú này đã xảy ra biến hóa, nhớ kỹ lúc còn ở đại học, nhìn thấy mỹ nữ sẽ nhịn không được mà suy nghĩ miên man, bây giờ lại hoàn toàn khác hẳn.
Hiểu rõ được hàm ý chân chính của dã hợp, Tần Tiểu Thiên đáp ứng Sài Đạt Tiến gia nhập vào.
Hắn cảm giác được có mấy đồng bạn ở chung một chỗ, có thể náo nhiệt thêm một chút, gặp phải chuyện cũng có người thương lượng, hắn còn chưa chịu qua sự cô độc, cho nên không dưỡng thành thói quen một mình tu luyện.
Dựa theo Sài Đạt Tiến đề nghị, Tiểu Thiên dã hợp xem như là chính thức thành lập. Tần Tiểu Thiên rất không thích tên này, nhưng ba người kia lại nhất trí tán thành, một mình hắn phản đối không có hiệu quả, thở dài nói: " Tiểu Thiên dã hợp...còn không tốt bằng gọi là tài mê dã hợp, nếu không gọi là tiểu Thường Khí dã hợp, cũng so sánh với tên kia hay hơn..."
Tần Tiểu Thiên đối với Tiềm Kiệt Tinh không quen thuộc, hỏi: " Bây giờ chúng ta phải đi thải tập phải không? Ai tới dẫn đường?"
Sài Đạt Tiến nói: " Ta biết một địa phương...Ô Hải. Trương Thuần và Thường Khí hẳn là từng nghe nói qua, nơi đó có rất nhiều tài liệu có thể sử dụng, chúng ta có thể đi thử xem vận khí."
Đào Thường Khí trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, nói: " Ô Hải, ta không có đi qua, nghe nói phi thường hung hiểm, chúng ta..thực lực của ta và Thường Khí có lẽ không đủ."
Sài Đạt Tiến cười nói: " Nếu chúng ta tạo thành dã hợp, thì do ta và Tiểu Thiên phụ trách mang bọn ngươi đi. Nơi đó mặc dù hung hiểm, thu hoạch cũng không tệ...ân, nếu như các ngươi sợ hãi, vậy bỏ đi, ta và Tiểu Thiên đi thôi."
Trương Thuần vội vàng nói: " Ai...Đi! Chúng ta đi!" Hắn nhỏ giọng a trách mắng: " Tiểu Thường Khí, ngươi điên rồi, cơ hội tốt như vậy cũng muốn bỏ qua sao?"
Đào Thường Khí cả giận: " Ai nói ta bỏ qua? Ta chẳng qua là nói..Ô Hải rất hung hiểm, hơn nữa chỉ là nghe nói...ta còn chưa có đi qua."
Sài Đạt Tiến vẫy tay, nói: " Đừng cãi, đi cùng là được rồi, Tiểu Thiên có thể thử xem tính năng của phi kiếm có thể...ân, Tiểu Thiên, thanh phi kiếm này của ngươi tên gọi là gì?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Còn không có tên, ta nghĩ..." Hắn suy nghĩ chốc lát, nói: "...A a, thanh kiếm này còn chưa thành hình, ân, gọi Toái Tinh, Toái Tinh Kiếm."
Trương Thuần bĩu bĩu môi nói: " Thật tục khí."
Tần Tiểu Thiên nói: " Phi kiếm chỉ dùng, không phải dùng cái tên huyền diệu, tên chẳng qua chỉ là danh hiệu mà thôi, đã vậy kêu Toái Tinh Kiếm! Ta cảm giác không tệ." Hắn vươn ngón giữa, một luồng tinh mang giống như suối phun dũng xuất, đắc ý dương dương nhiễu quanh thân một vòng, một lần nữa bay vào lòng bàn tay của hắn.
Sài Đạt Tiến ngự kiếm bay ra, lớn tiếng nói: " Tiểu Thiên, ngươi thử ngự kiếm phi hành, để cho ta xem thử uy lực của Toái Tinh Kiếm."
Tần Tiểu Thiên lên tiếng bay lên không trung, Toái Tinh Kiếm phún dũng ra. Hắn mặc vận linh quyết, hỏi: " Phương hướng nào?"
Sài Đạt Tiến chỉ ra phía trước nói: " Về phía trước!"
" Hưu!" Một đạo ngân quang hiện lên, Tần Tiểu Thiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sài Đạt Tiến hú lên quái dị: " Nha? Đây là thủ pháp ngự kiếm gì? Quá nhanh rồi đi?" Hắn lập tức đuổi theo.
Thương cảm cho Trương Thuần và Đào Thường Khí hai người, giá ngự thanh phi kiếm bác tạp không thuần, với tốc độ như trâu kéo, một đoạn đường điên cuồng gào thét: " Chờ một chút! Chờ chúng ta một chút a!"
Tần Tiểu Thiên dừng lại tại không trung, mới vừa rồi chẳng qua là hơi thoáng thúc giục ngự kiếm linh quyết, chỉ vài giây đồng hồ thời gian, liền xuất hiện tại một địa phương khác, hắn không dám tiếp tục bay loạn, trong lòng âm thầm kêu khổ, tựa hồ như đã lạc đường.
Cũng may hắn không có bối rối, chỉ treo lơ lửng giữa không trung chờ đợi.
Ước chừng đợi chừng mười phút đồng hồ, xa xa nhìn thấy một mạt kim quang chớp động, Tần Tiểu Thiên nhìn là biết quang hoa Kim Lí Kiếm của Sài Đạt Tiến.
Chỉ chốc lát thời gian, Sài Đạt Tiến bay đến bên cạnh hắn, nói: " Tiểu Thiên, phi kiếm của ngươi khác hẳn với người khác, tốc độ quá nhanh."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Là ta không nắm giữ tốt, a a, lần đầu tiên ngự kiếm phi hành, còn phải từ từ chậm rãi quen thuộc." Hắn rất khiêm nhường nói.
Sài Đạt Tiến lắc đầu, cười khổ nói: " Sư tôn ngươi thật là thần kỳ không tưởng nổi, dạy dỗ những thủ đoạn không phải của người tu chân bình thường..."
Hắn lại nhìn lại, Trương Thuần và Đào Thường Khí đại khái vẫn còn đang liều mạng phi hành, ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy, tu vi chênh lệch thật sự quá lớn.
Hắn nhìn Tiểu Thiên, nói: " Hai người bọn họ có lẽ không thích hợp đi Ô Hải."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Nếu chúng ta hợp thành dã hợp, cũng không thể bỏ rơi bọn họ."
Lúc ở trên địa cầu, hắn có rất ít bằng hữu, cho nên đối với những bằng hữu mới kết giao rất quý trọng, không muốn bởi vì tu vi chênh lệch mà bỏ rơi. Ở một địa phương xa lạ, có bằng hữu trợ giúp, so sánh với một người cô độc thăm dò còn tốt hơn, hơn nữa trước mắt hắn còn chưa có hình thành ý thức của một cao thủ.
Hai đạo kiếm quang bác tạp không thuần, đang chớp động ở phía chân trời.
Sài Đạt Tiến cười hì hì nói: " Tới, a a, chúng ta phải đi Ô Hải nhanh hơn một chút, tốc độ của hai người bọn họ khẳng định theo không kịp, sẽ...hay là chúng ta mang theo mỗi người một người đi?"
Hai đạo kiếm quang chợt cao chợt thấp, từ xa xa đã nghe tiếng kêu quái dị của Trương Thuần: " Mệt chết rồi, chờ một chút a..." Cách xa nhau ước chừng còn có mấy trăm thước, Trương Thuần và Đào Thường Khí cơ hồ như có bộ dáng sắp té xuống.
Hai người sau khi rơi xuống đất thì lập tức khoanh chân tu luyện, vừa rồi phi hành làm cho chân nguyên lực của hai người cơ bản tiêu hao hầu như không còn.
Tần Tiểu Thiên vội vàng rơi vào bên cạnh hai người, hơi thoáng quan sát, nói: " Hoàn hảo, chẳng qua là chân nguyên lực hao hết..." Rồi nghĩ thầm: " Thực lực quá kém, đích xác ảnh hưởng tất cả mọi người, phải nghĩ biện pháp tăng lên thực lực cho hai người bọn họ."
Hắn lặng lẽ lấy ra hai viên Tụ Tiêm Đan, đi tới giữa hai người, nhỏ giọng nói: " Há mồm, ta có linh đan khôi phục."
Hai người rất cơ trí, đồng thời mở miệng ra.
Tần Tiểu Thiên bắn ngón tay, đem Tụ Tiêm Đan bắn vào trong miệng hai người, cười nói: " Ngô, có thể rồi, miệng không cần mở lớn như vậy, đầu lưỡi cũng nhìn thấy, ha ha!"
Vừa nói, sắc mặt của hắn hốt nhiên nghiêm túc lên, trầm giọng nói: " Ngưng thần định khí, đây là cơ hội cho các ngươi nhảy vào Nguyên Anh kỳ, không nên lãng phí."
Trương Thuần và Đào Thường Khí căn bản không hiểu Tần Tiểu Thiên đang nói gì, Sài Đạt Tiến lại thất kinh, nhỏ giọng hỏi: " Ăn linh đan gì, lại có thể nhảy vào Nguyên Anh kỳ?"
Nguyên Anh kỳ đúng là cánh cửa tu luyện của người tu chân, chỉ cần có thể bước vào cánh cửa này, có thể chân chính tiến vào cảnh giới của tu chân cao thủ, không biết có bao nhiêu người tu chân bị ngăn ở bên ngoài cánh cửa này, cho nên hắn lập tức thấy được Tần Tiểu Thiên cấp cho linh đan không tầm thường.
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Hai người bọn họ thực lực quá kém, nếu như có thể nhập vào Nguyên Anh kỳ, thực lực bốn người chúng ta có thể đề cao thật lớn. Ân, đó là hai viên Tụ Tiêm Đan, cũng chính là người tu chân Tiềm Kiệt Tinh gọi là Tiên Hữu Đan, hẳn là có thể tăng lên tu vi của hai người."
Sài Đạt Tiến cũng hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
" Tiên Hữu Đan" danh khí như sấm bên tai, đó là thần đan, cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hắn cũng không biết, Tụ Tiêm Đan đúng là phó sản phẩm khi luyện chế thần đan, coi như là tiên đan.
Lúc đầu Lý Cường dùng Bối Dã Đan Đỉnh khai lò luyện chế thần đan, Tụ Tiêm Đan chẳng qua chỉ là nhất tập đan, chẳng qua chỉ là đan dược phụ trợ, chỉ có lục tập đan Vật Uẩn thần đan và thất tập đan Bảo Diễm Tập Kình thần đan, mới đích thật là thần đan.
Bất quá, lục tập đan và thất tập đan cho dù là tiên nhân phục dùng, cũng cần phải có thực lực lớn mới được, đối với người tu chân bình thường mà nói, thần đan so với độc dược còn phải đáng sợ.
Mà trong bảy tập đan, Tụ Tiêm Đan là một loại duy nhất mà người tu chân phần lớn cũng đều có thể phục dùng.
Tần Tiểu Thiên ở trong trữ vật thủ trạc phát hiện có không ít Tụ Tiêm Đan, thậm chí còn có nhị tập đan và tam tập đan, trong đó số lượng nhiều nhất chính là Tụ Tiêm Đan, lúc đầu khi Lý Cường luyện chế thần đan thì Xích Minh từng ở một bên chịu trách nhiệm thu lấy, đan dược như thế đối với Xích Minh cơ hồ vô dụng, cho nên cũng bỏ trong thủ trạc đưa cho đồ đệ.
Một hồi lâu, Sài Đạt Tiến nói: " Tiểu Thiên, sư tôn ngươi rốt cuộc là ai a? Ngươi có biết...Tụ Tiêm Đan là cái gì không?"
Nghĩ tới nghĩ lui, linh đan như thế khẳng định là do sư tôn Tần Tiểu Thiên cấp cho, đồ đệ lại không hề cố kỵ đem Tụ Tiêm Đan tùy tiện tặng cho người, như vậy chứng tỏ hắn có rất nhiều thần đan, dĩ nhiên là hắn không hiểu được giá trị của Tụ Tiêm Đan.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Sư tôn ta là Xích Minh, Tụ Tiêm Đan...ta đương nhiên biết là vật gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn có? Với tu vi của ngươi...dùng Tụ Tiêm Đan có chút lãng phí rồi."
Sài Đạt Tiến tu vi cảnh giới đã đến Xuất Khiếu kỳ, đương nhiên không cần dùng Tụ Tiêm Đan để đề thăng cảnh giới, nhưng Tụ Tiêm Đan là linh đan diệu dược bảo vệ tính mạng, cho dù thương thế có nặng hơn, chỉ cần có Tụ Tiêm Đan phục dụng, đều cũng có thể giữ được tính mạng, hiệu quả so với Ly Vẫn Đan còn tốt hơn.
Hắn là tài mê, đối mặt với bảo bối như vậy làm sao không động tâm, nhưng ngoài miệng nói: " Kia...có thể hay không..." Ngón tay không ngừng súc lại, trên mặt lộ ra vẻ si mê. Tần Tiểu Thiên không khỏi cười to.
Sài Đạt Tiến cũng như nguyên có được hai viên Tụ Tiêm Đan, hưng phấn đến khó thể tự kìm chế, bay lên trời chạy quanh tán loạn.
Đang ở tu chân giới, khó được nhất chính là linh đan, có hai viên Tiên Hữu Đan, cũng là có hai lần cơ hội bảo vệ tính mạng, hắn không khỏi mừng rỡ như điên.
Trương Thuần và Đào Thường Khí đã tới lúc mấu chốt, Tụ Tiêm Đan có được linh lực khổng lồ, rất nhanh tăng lên tu vi của hai người, nguyên anh sắp ngưng kết, nhưng hai người lại thiếu hụt kinh nghiệm cần phải có.
Tần Tiểu Thiên nhìn thấy không đúng, nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm cùng loại, vì vậy nói: " Tài mê, mau giúp hai người hắn..."
Sài Đạt Tiến cảm kích sự khảng khái của Tần Tiểu Thiên, tự mình cũng không tiện tàng tư, lập tức trợ giúp Trương Thuần và Đào Thường Khí.
Dưới sự trợ giúp của hắn, Trương Thuần và Đào Thường Khí ngưng kết được nguyên anh, hai người nằm mơ cũng không hề nghĩ đến, trong mười ngày ngắn ngủi, đã thuận lợi tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ. truyện được lấy tại TruyenFull.net
Sau khi Trương Thuần mở mắt, câu thứ nhất chính là: " Sau này...ta sẽ cùng lăn lộn với ngươi!"
Sài Đạt Tiến kêu lên: " Nói cái gì?"
Đào Thường Khí đứng dậy, cười hì hì nói: " Dù hắn gây ra họa gì...đều cũng cùng gánh, ha ha!" Tâm tình của hắn thập phần thư sướиɠ, rốt cuộc đã tiến vào Nguyên Anh kỳ mà hắn thường mơ tưởng.
Sài Đạt Tiến cũng cười, nói: " Không sai, cùng gánh! Ha ha, ta sẽ cùng Tiểu Thiên lăn lộn."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Chúng ta sẽ trở thành một đám cùng cuồn cuộn..."
Lời vẫn chưa nói xong, trong lòng hốt nhiên vừa động, một đạo bạch quang hiện lên, hắn nhận được một pháp bảo truyền tin, kinh ngạc nói: " Di, Viên Vi Nhàn..." Không nghĩ tới Viên Vi Nhàn lại truyền tin cho mình.
Hắn nói: " Ta phải đi về một chuyến, ân...các ngươi đi cùng ta."
Sài Đạt Tiến hỏi: " Đi nơi nào?"
" Tư Hương Trấn Song Kiếm Môn."
Sài Đạt Tiến gật đầu nói: " Được, đi cùng, Tiểu Thiên ngươi dẫn đường."
Tần Tiểu Thiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ngại ngùng nói: " A a, a a, ta không nhận ra đường...làm sao đây?"
Trương Thuần khó tin nhìn Tần Tiểu Thiên, một hồi lâu, lẩm bẩm nói: " Nghe nói...thiên tài và ngu ngốc...chỉ cách nhau một đường...Ai nha, tiểu Thường Khí, sao ngươi lại đánh ta?"
Sài Đạt Tiến đá lên một cước, đá té ngã Trương Thuần, mắng: " Ngươi nói hưu nói vượn gì đó?"
Trương Thuần lập tức đầu hàng, liên tục nói: " Ai, ta không phải có ý đó, hà hà, hà hà." Hắn cười khúc khích hai tiếng, cố gắng dời đi lực chú ý của mọi người.
Đào Thường Khí trợn mắt nhìn hắn, nói: " Tư Hương Trấn ta biết, ta dẫn đường."
Dùng mấy ngày thời gian, mấy người chạy tới Tư Hương Trấn, trở lại Song Kiếm Môn, Tần Tiểu Thiên hỏi: " Lão Viên, chuyện gì vội vã như vậy?"
Sài Đạt Tiến ở một bên bị dọa cho hoảng sợ.
Lão Viên? Nói giỡn, Viên Vi Nhàn chính là cao thủ nổi danh, tu vi đạt tới Phân Thần kỳ, Tần Tiểu Thiên mở miệng xưng lão Viên, hai người bọn họ có quan hệ gì?
Viên Vi Nhàn thở dài nói: " Huynh đệ, xảy ra một đại sự, chúng ta đi vào hãy nói...ba bằng hữu này là..."
Tần Tiểu Thiên đơn giản giới thiệu ba người, mọi người cùng nhau đi vào Song Kiếm Môn.
Sài Đạt Tiến kiến thức rộng rãi, đối với Song Kiếm Môn không có cảm giác gì mới lạ, Trương Thuần và Đào Thường Khí lại cảm giác được mở rộng tầm mắt, hai người có rất ít cơ hội tiến vào tu chân môn phái, đối với hết thảy chung quanh đều cảm thấy hứng thú.
Lăng Nhược Uyển bưng linh quả tiến vào, cười nói: " Thúc thúc, đây là Tiểu Vũ từ Tiểu Lang Sơn đổi lấy, mùi cũng không tệ lắm."
Tần Tiểu Thiên gật đầu tạ ơn, hỏi: " Bác Vũ không ở nhà?"
Lăng Nhược Uyển nói: " Mấy sư huynh đệ dẫn người đi truyền tống trận, sẽ không trở về nữa."
Viên Vi Nhàn nói: " Tiểu Vũ đi San Hô Tông, sau đó cũng đi truyền tống trận."
Sắc mặt của hắn nghiêm túc lên, nói: " Huynh đệ, ta sẽ đưa mọi người của Song Kiếm Môn đi Nguyên Giới, ngươi đi hay không đi?"
Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Đi Nguyên Giới, đó là địa phương nào?"
Sài Đạt Tiến tò mò hỏi: " Nguyên Giới không phải đã đóng cửa rồi sao?"
Viên Vi Nhàn lắc đầu nói: " Nguyên Giới cũng không có đóng cửa, chẳng qua là người tu chân vào không được...ân, huynh đệ, ta được tin tức, gần đây có không ít người tu chân nhập ma, ở phụ cận mấy tinh cầu tu chân làm cho hỗn loạn, ta có biện pháp tiến vào Nguyên Giới, ngươi có muốn cùng đi với ta hay không?"
" Nhập ma?" Tần Tiểu Thiên không giải thích được, khó hiểu nói: " Có ý tứ gì?"
Hắn không biết trên đời này còn có Hắc ma giới, cũng không biết cái gì là Ma đầu, lại càng không biết cái gì gọi là nhập ma.
Viên Vi Nhàn không nhịn được có chút đau đầu.
Một chút thường thức của tu chân giới Tần Tiểu Thiên dường như căn bản không hiểu biết, trải qua một phen giải thích, Tần Tiểu Thiên đại khái hiểu rõ cái gì là hắc ma giới, bất quá hắn không đặt ở trong lòng, mặc kệ là ma gì, hắn cũng không quan tâm.
Không ai biết hắn là đệ tử của hắc ma giới Xích Minh ma tôn, xong được sự truyền thừa của Xích Minh, hắn tự nhiên không sợ gì ma đầu.
Sài Đạt Tiến sắc mặt trắng bệch, hắn không giống như Tần Tiểu Thiên, biết ma đầu lợi hại, hỏi: " Chẳng lẽ có ma đầu tới Tiềm Kiệt Tinh?"
Viên Vi Nhàn nói: " Trước mắt còn không rõ ràng, hẳn là có thể còn chưa có thì phải? Bằng hữu của ta truyền tin tới, nghe nói Triêu Bang Tinh xuất hiện nhóm lớn ma đầu, bây giờ có không ít tu chân cao thủ tổ chức lên, đi tới truyền tống trận nơi đó, phòng ngừa ma đầu khuếch tán. Ta cũng được cảnh cáo, cho nên mới muốn thiên cư tới Nguyên Giới."
Có một câu hắn không tiện nói rõ, hắn được sư môn cho phép, mới có thể dẫn người trở lại Nguyên Giới.
Tần Tiểu Thiên cúi đầu tính toán chốc lát, nói: " Lão Viên, ta không đi Nguyên Giới." Hắn không biết Nguyên Giới, cũng không muốn đi tìm hiểu.
Tại Tiềm Kiệt Tinh, vừa mới kết giao mấy bằng hữu, đối với hắn rất trọng yếu. Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ ràng, tự mình nếu đáp ứng đi Nguyên Giới, tài mê ba người bọn họ thì không đi được, cho nên chỉ có thể từ chối lời yêu cầu của Viên Vi Nhàn.
Viên Vi Nhàn suy nghĩ một chút, nói: " Nếu như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, trú địa của Song Kiếm Môn...ta sẽ cấp cho huynh đệ, nơi này coi như nhà mới của ngươi."
Lần này Tần Tiểu Thiên không có cự tuyệt, hắn xác thật cũng cần một nơi ở, cười nói: " Hay a, chỗ này không tệ. A a, lão Viên, ngươi yên tâm đi, ta phụ trách chiếu cố nơi này, sau này khi ngươi trở lại, ta sẽ trả cho ngươi."
Viên Vi Nhàn có chút suy nghĩ, nói: " Sau này sẽ không trở lại, nơi này tùy tiện huynh đệ xử trí..."
" Động phủ này cũng không có cái gì, chỉ có ảo trận và ba phòng nhỏ, mặt khác...trên mặt đất còn một đạo linh mạch, bị ta dùng Tụ Linh Trận khống chế, đối với việc tu luyện có nhiều chỗ tốt, ngoài ra không còn gì khác nữa."
Một đạo linh mạch?
Sài Đạt Tiến há to miệng, nước bọt thiếu chút nữa chảy ra.
Linh mạch của Tiềm Kiệt Tinh cực ít, cơ bản đều bị các đại môn phái khống chế, nơi này không ngờ cũng có một đạo linh mạch, thật sự là quá bất ngờ, hắn đi khắp nơi trên Tiềm Kiệt Tinh, đến nay không có phát hiện qua một đạo linh mạch vô chủ.
Tần Tiểu Thiên căn bản không biết tầm quan trọng của linh mạch, hắn cũng không cần nhờ vào linh mạch để tăng nhanh tu vi, cười nói: " Vậy cảm ơn rồi, lão Viên, ngươi tính chừng nào rời đi Tiềm Kiệt Tinh?"
Viên Vi Nhàn nói: " Lập tức phải đi, a a, đi trước Phong Duyên Tinh, sau đó tiến vào Nguyên Giới."
Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Sau này chúng ta làm sao liên lạc?"
Viên Vi Nhàn lắc đầu nói: " Không cách nào liên lạc, một khi tiến vào Nguyên Giới, thì không cách nào liên lạc với bên ngoài, trừ phi là nhân tài có đại năng lực, a a, sư tôn ngươi có thể, ta không được."
Sài Đạt Tiến khó tin nói: " Tu vi của tiền bối đã đạt tới Phân Thần kỳ, chẳng lẽ cũng không được?"
Viên Vi Nhàn cười nói: " Đừng nói là Phân Thần kỳ, dù là Đại Thừa kỳ cũng không được..."
Phản ứng của Trương Thuần rất nhanh, nhỏ giọng nói thầm: " Đại Thừa kỳ cũng không được? Nhưng sư tôn của Tiểu Thiên tiền bối lại có thể...vậy đó là tu vi gì?"
Viên Vi Nhàn đứng dậy, nói: " Sư tôn hắn không phải là cao thủ của tu chân giới." Hắn cũng không giải thích nhiều, cười dẫn thê tử rời đi Song Kiếm Môn.
Người tu chân không giống người của thế tục giới, phi thường hào hiệp, nói đi là đi.
Sài Đạt Tiến nắm lấy Tần Tiểu Thiên, hỏi: " Sư tôn ngươi rốt cuộc là ai?"
Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Ta không phải đã nói cho mọi người rồi sao? Ai, thật ra sư tôn ta là ai, ta cũng hồ đồ, hắn...chuyện của lão nhân gia, ta cũng không biết."
Đào Thường Khí nói: " Chẳng lẽ là tiên nhân? Ai! Ta từng nghe nói qua...có tiên nhân ở tu chân giới thu đồ đệ, có lẽ là sư tôn của Tiểu Thiên cũng chính là tiên nhân cũng không chừng."
Sài Đạt Tiến nói: " Có thể, từ Nghịch Hành Thông Đạo sau khi được đánh thông, thì luôn xuất hiện tung tích của tiên nhân, bất quá tiên nhân thì cực ít, ít nhất ta chưa từng gặp qua, Tiềm Kiệt Tinh chẳng qua chỉ là một tinh cầu tu chân bình thường, hẳn là sẽ không có tiên nhân chú ý tới nơi này...."
Hắn chuyển niệm vừa nghĩ, Tần Tiểu Thiên không phải bái sư tại Tiềm Kiệt Tinh, nói: " A a, sư tôn của Tiểu Thiên có lẽ thật là tiên nhân."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Tiên nhân? Không giống...một chút cũng không giống. Ta cảm giác được, sư tôn lão nhân gia ông ta cũng không có chút tiên phong đạo cốt, nga, không thể nói sư tôn giống ai, hắc hắc, bất quá ta thích bộ dáng không chút câu thúc của lão nhân gia."
Sài Đạt Tiến ba người đối với sư tôn của Tần Tiểu Thiên cực kỳ tò mò, cảm giác được ông ta thật thần bí khó lường.
Sài Đạt Tiến thở dài nói: " Nếu có cơ hội, có thể nhìn thấy sư tôn ngươi, ai, ta cũng đã rất hài lòng."
Trong lòng hắn suy tư, nếu có thể nhìn thấy sư tôn của Tần Tiểu Thiên, chỉ cần hắn tùy tiện chỉ điểm một chút, có lẽ đối với tu vi của mình có thể đề cao rất nhanh.
Giống như có một loại ba động cực kỳ yếu ớt mỏng manh làm cho Tần Tiểu Thiên giật mình, hắn cảm nhận được một loại cộng minh vừa quen thuộc vừa xa lạ, không khỏi thốt lên hỏi: " Các ngươi cảm giác được gì không?"
Sài Đạt Tiến khó hiểu nói: " Là gì?" Ánh mắt của hắn đảo qua Trương Thuần và Đào Thường Khí.
Trương Thuần khoát tay nói: " Đừng nhìn ta, tu vi của ta thấp...cái gì cũng không cảm giác được." Đào Thường Khí cũng liên tục lắc đầu.
Tần Tiểu Thiên hốt nhiên cảm thấy tâm hỏa dâng lên, hắn vươn chỉ, một lũ Vô Diễm Chi Hỏa toát ra trên đầu ngón tay, trong ngọn lửa có một tia ti hắc tuyến giãy dụa thật nhanh, lộ ra vẻ xao động bất an: " Kỳ quái, sao ta lại tâm thần bất an?"
Hắn đến nay còn không biết, trong thần dịch lực của mình ẩn chứa hắc ma lực cực kỳ tinh thuần, mặc dù số lượng cực ít, nhưng trải qua thần dịch lực của Xích Minh rèn luyện và áp chế, lưu lại đều là hắc ma lực lợi hại nhất.
Bây giờ, trên người Tần Tiểu Thiên sở hữu ba chủng loại lực lượng, thần dịch lực, hắc ma lực và tiên linh khí.
Lúc đầu trên người hắn chỉ có thần dịch lực và hắc ma lực, sau khi có được Cổ ngọc giản của Thiên Chân Thượng Nhân, mới rèn luyện xuất ra lực lượng thứ ba. Tiên linh khí là lực lượng chân chính hắn có thể nắm giữ, ngoài ra hai loại khác hắn cũng không thể khống chế.
Xích Minh sở hữu thần dịch lực là từ hắc ma lực chuyển đổi mà đến, cho nên ở trong thần dịch lực giáp tạp rất nhỏ hắc ma lực cũng không kỳ quái, nhưng trong lúc rèn luyện Tần Tiểu Thiên, hắc ma lực theo thần dịch lực tiến vào trong cơ thể Tần Tiểu Thiên.
Thiên Chân Thượng Nhân nhìn ra vấn đề trong đó, mới cho hắn ngọc giản tu luyện của Cổ tiên nhân, chính là vì muốn cho hắn dùng tiên linh khí khống chế và tiêu hao đi hai chủng loại lực lượng kia.
Tần Tiểu Thiên thu nhϊếp Vô Diễm Chi Hỏa trên ngón tay, nói: " Bỏ đi, ta cũng không rõ ràng lắm là cái gì. Tài mê, chúng ta đi Ô Hải thôi! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải có năng lực tự bảo, a a, chúng ta không có pháp bảo thích hợp, Trương Thuần và tiểu Thường Khí cũng không có pháp bảo hợp tay."
Trương Thuần nói: " Đúng vậy, bất luận là đi địa phương nào, ít nhất phải có một thanh phi kiếm thích hợp, thanh phá kiếm của ta, vạn nhất có nguy hiểm muốn chạy cũng không thoát."
Đào Thường Khí cuống quýt gật đầu, vỗ bả vai Trương Thuần, nói: " Không sai, ta chỉ cần có thể luyện chế một thanh phi kiếm so sánh tốt với ngươi là được."
Tần Tiểu Thiên vỗ hắn một cái tát, cười mắng: " Đúng vậy, chỉ cần so sánh với phi kiếm của Trương Thuần, thì gặp nguy hiểm hắn sẽ chạy chậm nhất, vậy thì ngươi đã có được một người thế mạng, tiểu tử ngươi thật là xấu xa!"
Trương Thuần hét lớn: " Tiểu Thường Khí...ngươi...ngươi không nghĩa khí!"
Đào Thường Khí cười lớn hướng ra phía ngoài chạy trốn, nói: " Cho nên ngươi cũng phải cố gắng luyện kiếm mới được a, ha ha!"
Tần Tiểu Thiên đứng lên nói: " Chúng ta bây giờ phải đi Ô Hải, ai tới dẫn đường...ta không biết."
Trương Thuần đứng ngoài cửa reo lên: " Mù đường, vẫn còn có lý do chính đáng như vậy."
Tần Tiểu Thiên quát: " Trương...hừ, ai cho ngươi phóng túng như vậy?"
Trương Thuần ôm đầu lủi như chuột.
Sài Đạt Tiến nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười, tâm tình cũng bớt vẻ nặng nề.
Ma đầu đúng là đại địch của người tu chân, hy vọng ma đầu không xuất hiện tại Tiềm Kiệt Tinh, thứ kinh khủng đó không phải người tu chân bình thường có thể chống đỡ nổi.