Mấy người Trần Ninh Ninh đều là những cô tiểu thư giàu có trong giới thượng lưu của thành phố Lệ, bọn họ đã sớm biết cậu cả của nhà họ Tạ là người thanh cao nhất.
Chỉ là bọn họ biết Tạ Kỳ Thâm trông thì dịu dàng lễ phép, thực ra đối xử với người ta lại lạnh nhạt xa cách đến tận xương tuỷ, không có người phụ nữ nào có thể đến gần anh.
Cho đến khi năm đó học cấp ba, có lần bọn họ đến nhà họ Đàn tìm Đàn Chi Uyển chơi, đã chạm mặt chàng trai đẹp như trời quang trăng sáng trong miệng người ta. Lúc đó anh đang lười biếng làm ổ trên sofa, nhìn Đàn Mạt nghe anh giảng bài cả nửa ngày vẫn ngẩn người không hiểu, anh bất lực cười một tiếng, mắt mày dịu dàng:
“Mạt Mạt, nếu em còn ngốc như vậy, anh trai thật sự sẽ đau đầu đó.”
Khi đó, mấy cô gái sững sờ ngay tại chỗ.
Sau đó bọn họ phát hiện hình như Đàn Mạt là một ngoại lệ của Tạ Kỳ Thâm, anh đối xử với cô không giống như đối xử với người khác.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Tạ Kỳ Thâm sau khi chìm nổi trong giới kinh doanh, tính cách sớm đã trở nên lạnh nhạt vô tình, không hề có chút hứng thú với phụ nữ bình thường và cũng không cho họ chút mặt mũi nào.
Chẳng lẽ Đàn Mạt vẫn là ngoại lệ đó? Cười chết mất, có lẽ bây giờ người ta đã quên mất cô là ai luôn rồi.
Lúc này, sau khi nghe thấy câu trả lời của Đàn Mạt, mấy người đã sớm đoán được câu trả lời này âm thầm cười. Trần Ninh Ninh cảm thán một tiếng, an ủi cô:
“Đàn Mạt, em cũng đừng buồn quá, bây giờ Tạ Kỳ Thâm là nhân vật thế nào chứ? Người bình thường không thể nào có cơ hội gặp được anh ấy đâu.”
Đàn Mạt cười nhạt: “Đúng vậy, tôi phải học tập chị Ninh Ninh, cố gắng nhờ bố giúp tôi giật dây, nói không chừng có thể gặp được Tạ Kỳ Thâm, đúng không?”
Nụ cười trên mặt Trần Ninh Ninh cứng đờ.
Mẹ nó, lúc nãy Đàn Mạt nghe thấy lời cô ta nói rồi à?
Đàn Mạt không ngờ rằng một lời nói dối tuỳ ý của mình lại có thể dẫn đến kɧoáı ©ảʍ dâng lên trong lòng những cô nàng này, cô lười diễn kịch với họ tiếp, đứng dậy nói: “Tôi về phòng đây, mấy chị từ từ trò chuyện.”
Trần Ninh Ninh thấy cô đi rồi, tức đến giống như một con khổng tước bị vặt lông:
“Cô ta kiêu ngạo cái gì chứ? Làm như Tạ Kỳ Thâm sẽ nhìn trúng cô ta vậy! Đợi coi sau này bị người ta cười cho xem…”
Theo tiếng đóng cửa của Đàn Mạt, giọng nói của Trần Ninh Ninh cũng biến mất.
Cô đi vào phòng ngủ, thở dài một hơi, trong lòng tỏ vẻ khó hiểu.
Cô thật không hiểu, Tạ Kỳ Thâm là miếng bánh ngon vậy sao, đến mức khiến nhiều cô gái nhớ nhung như vậy?
Chỉ là bây giờ… cô muốn trốn tránh anh hình như có hơi khó khăn.
Đàn Mạt nhìn lại tin nhắn Tạ Kỳ Thâm gửi đến, tâm trạng vô cùng rối ren.
Mấy hôm trước khi từ khách sạn trở về, đúng là cô phát hiện không thấy một cây son, nhưng cô không hay dùng cây son đó, còn tưởng là mất rồi, ai biết lại rơi trên giường trong phòng khách sạn..
Đàn Mạt ảo não xoa mày, đắn đo một lúc lâu mới trả lời Tạ Kỳ Thâm: [Xin lỗi, có lẽ là do hôm đó lúc dọn túi xách đã không cẩn thận làm rơi cây son ra, nhưng bình thường em cũng chẳng mấy khi dùng.]
Cô nói xong, anh nhắn tin lại, giọng điệu trêu chọc:
[Vì vậy em định tặng nó cho tôi?]
“…”
Vấn đề là mấy hôm tiếp theo cô phải đi học, hai là sự quẫn bách sau khi uống say đi tìm anh vào tối hôm đó vẫn chưa hết, bây giờ nghĩ đến việc phải đối mặt với anh là cô lại thấy lúng túng.
Đàn Mạt đỏ mặt, sau đó yếu ớt gõ vài chữ vào điện thoại: [Mấy hôm nay em không rảnh, đợi em có thời gian thì tìm anh lấy lại sau, anh giúp em cất đi trước được không?]
Cô gửi tin nhắn, lần này đợi đến mấy phút anh mới trả lời một câu đơn giản, vô cùng lạnh nhạt.
Chắc là đồng ý.
Có lẽ là anh rất bận rộn, đang lúc trăm nghìn công việc mà vẫn tranh thủ chút thời gian để gửi tin nhắn cho cô đã là “vinh hạnh” của cô rồi.
Đàn Mạt thở phào một hơi, không dám làm phiền anh nữa.
Sau khi thu dọn đồ mùa thu xong, Đàn Mạt đi ra khỏi phòng khách. Mấy cô gái trong phòng khách nhìn về phía cô, đáy mắt âm thầm mang theo sự chán ghét, giống như cô vốn dĩ không nên xuất hiện trong nhà họ Đàn vậy.
Đàn Mạt lạnh nhạt thu lại ánh mắt, xuống lầu rời đi.
Trên đường trở về, cô ngồi hàng sau của xe taxi, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ký ức lại lần nữa trôi dạt về ngày trước.
Lúc trước năm Đàn Chi Uyển ba tuổi bị bắt cóc, bố Đàn và mẹ Đàn vô cùng bi thương, cực khổ tìm kiếm khắp nơi. Ba năm sau bọn họ gặp được Đàn Mạt vừa ra đời đã bị bố mẹ vứt bỏ, một là xuất phát từ sự đồng tình, hai là vì để có sự ký gửi về mặt tinh thần, bọn họ đã nhận nuôi Đàn Mạt.
Sau đó đến năm Đàn Mạt mười tuổi, Đàn Chi Uyển được tìm lại, được đón về nhà, khóc nháo bảo bố mẹ hãy đuổi cô đi.
Cho đến tận lúc đó, Đàn Mạt mới biết rằng mình không phải là con ruột của bố mẹ.
Năm đó, cô bé nho nhỏ là cô đứng ở trong góc, sợ bị người ta vứt bỏ lần nữa, đôi mắt khóc đến đỏ bừng.
Sau đó Đàn Mạt mới hiểu những hạnh phúc và niềm vui đó giống như giấc mộng được dệt ra, có thể hóa thành bong bóng trong phút chốc.
Gió thổi mái tóc của cô bay tán loạn.
Đàn Mạt thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ lại, dập tắt luôn cả những ký ức đó.
…
Trở về chung cư, những chuyện xảy ra ở nhà họ Đàn bị Đàn Mạt ném ra sau đầu một cách nhanh chóng.
Mất hết một ngày, cộng thêm thức suốt một đêm, cô đã chỉnh sửa xong phương án hợp tác với Cao Sáng, ngày hôm sau lập tức báo cáo lên nhà trường.
Lúc ban đầu, khi thầy giáo nghe thấy Đàn Mạt đề nghị đổi đối tượng hợp tác từ TOC thành Cao Sáng, vẫn hơi lo lắng về thực lực của Cao Sáng. Nhưng sau khi nghe Đàn Mạt đưa ra rất nhiều ví dụ và phân tích khách quan, cuối cùng thầy giáo cũng bị thuyết phục. Dù sao nếu có thể ủng hộ sản phẩm trong nước thì đương nhiên là không thể nào tốt hơn.
Các thành viên của nhóm lập kế hoạch rèn sắt nhân lúc còn nóng, đến tập đoàn Cao Sáng tiến hành tìm hiểu sâu hơn. Đàn Mạt không cần lo lắng chuyện này nữa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Trong chớp mắt, cuối tuần đã đến.
Thứ bảy Đàn Mạt nhận được nhiệm vụ từ trường, phải đến chi nhánh ở Du Ninh của trường để quay đoạn phim ngắn phỏng vấn về kỷ niệm ngày thành lập trường.
Địa chỉ của trường nằm trên núi Du Ninh, thuộc vùng ngoại ô thành phố Lệ, vốn dĩ là một địa điểm du lịch.
Vì vậy sáng ngày thứ bảy, Đàn Mạt ngồi xe khách đến núi Du Ninh.
Dưới bầu trời trong xanh, không hề có mây, bầu không khí trên núi rất trong lành, trong mắt toàn là màu xanh biếc.
Học tập ở đây, ngoại trừ đi lại không tiện ra thì cũng rất tốt, giống như đi nghỉ dưỡng hơn.
Đi dọc theo đường núi uốn lượn, chín giờ, Đàn Mạt lên đến trường Du Ninh ở lưng chừng núi.
Cô đã liên lạc với học sinh ở đây trước rồi, khi đi vào cổng trường, cô nhìn thấy có hai nam một nữ đang đợi dưới gốc cây cổ thụ thì đi qua đó:
“Xin chào, chị là Đàn Mạt.”
Ba người chú ý đến Đàn Mạt, một cô gái mặc váy ngắn màu tím nhạt, cao gầy thanh tú, có gương mặt búp bê mang theo nét trẻ con.
Bọn họ đều ngây ra: “Đàn, đàn chị Đàn?”
“Ừm.”
Ba người chào hỏi cô, sau khi hàn huyên vài câu, Đàn Mạt nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi quay nhé?”
“Vâng.”
Đàn Mạt đi ở phía trước, một chàng trai ở phía sau kinh ngạc kêu lên: “Trông đàn chị Đàn giống như đàn em năm nhất vậy, đáng yêu quá đi mất!”
Cô gái bên cạnh kích động: “Không hổ là hoa khôi được đại học F công nhận, trông còn đẹp hơn cả trên ảnh!”
“Một cô gái như cậu mà cũng si mê vậy sao?”
“Cậu thì hiểu cái gì, con gái tụi tớ cũng muốn đến gần người đẹp đấy có được không…”
Sau khi bốn người đi đến nơi quay phim, Đàn Mạt và bọn họ trao đổi về yêu cầu quay chụp: “Đoạn phim mừng kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, tụi chị muốn thể hiện theo phong cách hồi tưởng lại thời gian, một trong những cảnh đó quay ở dưới gốc cây ngô đồng này đi…”
Đàn Mạt thị phạm trước một lần, ba người họ vừa chụp, cô vừa đứng bên cạnh hướng dẫn.
Lúc này, bọn họ đã cảm nhận được khí thế của một đàn chị từ cô, nhưng lại không hề có cảm giác áp bức, quan trọng là cô vô cùng đáng yêu dịu dàng, khiến người ta muốn không thích cũng khó.
Mất hơn nửa ngày, buổi chiều bọn họ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quay chụp.
Đàn Mạt bảo bọn họ chỉnh sửa tài liệu gốc xong rồi gửi cho cô. Ba người tiễn cô đến cổng trường, lại không nỡ chia tay mà thêm wechat của cô: “Đàn chị Đàn, có thời gian thì đến trường chúng em chơi nữa nhé!”
“Được.”
Đàn Mạt cười tạm biệt bọn họ, sau đó rời khỏi trường học, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vẫn sáng trong.
Vẫn còn sớm, cô có thể đi dạo trên núi.
Trên đường đi, Đàn Mạt quay chụp phong cảnh, đến chạng vạng, cô đến trấn cổ trên đỉnh núi, cũng là đoạn đường thương mại hoá phồn hoa nhất của núi Ninh Du.
Đàn Mạt lên mạng tra, biết được ở đây có một nhà hàng tây rất có phong cách, trong đầu cô xoay chuyển, nghĩ rằng mình có thể tiện tay quay một vlog khám phá ẩm thực ở đây.
Cô đi theo bản đồ tìm đến nhà hàng đó, biển hiệu màu đen vàng vừa khiêm tốn nhưng lại xa hoa. Cô đi vào trong, bước xuyên qua hành lang dài, tự nói với máy ảnh:
“Bây giờ tôi đã đến rồi, ánh sáng trong nhà hàng khá là mờ, nghe nói trước kia còn có người nổi tiếng từng đến nhà hàng này…”
Đàn Mạt tập trung quay trang hoàng của nhà hàng, từ từ lùi ra sau, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy cánh tay cô, kéo cô sang một bên.
Cô suýt nữa đã đυ.ng vào ngực của người đó.
Mùi gỗ đàn hương quen thuộc xộc vào hơi thở của cô.
Lúc này, một nhân viên của cửa hàng đẩy xe đẩy mau chóng lướt qua người Đàn Mạt, cô ngẩng đầu lên, ai biết lại chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng quen thuộc của Tạ Kỳ Thâm.
Người đàn ông mặc tây trang cao cấp, một tay bỏ vào túi, bóng dáng thon dài đứng ngược sáng, giấu đi đôi mắt đào hoa, ánh sáng thanh nhã rọi vào.
Một giây sau, giọng nói trầm thấp của anh đã đưa cô quay về hiện thực:
“Đừng chỉ lo quay phim, nhìn đường đi.”
Đàn Mạt ngẩn ra một lúc, vành tai hơi nóng: “Sao anh cũng ở trên núi Du Ninh vậy…”
“Đến họp.”
Lời ít mà ý nhiều.
Đàn Mạt còn chưa kịp nói gì, mấy người nam nữ mặc tây trang giày da đi từ ngoài cửa vào, bên cạnh mỗi người đều có trợ lý đi theo, vừa nhìn là biết có thân phận cao quý.
“Tối nay tổng giám đốc Tạ làm chủ, làm sao chúng tôi có thể không đến được.”
Mấy người vừa nói vừa cười bước lên, chú ý đến Đàn Mạt trước mặt Tạ Kỳ Thâm, họ hơi ngạc nhiên, một ông tổng trong đó nhận ra Đàn Mạt: “Ôi, đây không phải là con gái của ông Đàn sao? Đàn… Đàn Mạt đúng không?’
Đàn Mạt nhận ra đối phương là đối tác làm ăn của bố mình, trước đây từng đến nhà cô làm khách, cô gật đầu: “Chào chú Lý.”
“Trùng hợp vậy, tôi vừa thấy cô và tổng giám đốc Tạ nói chuyện với nhau, thì ra hai người quen biết nhau sao?” Tổng giám đốc Lý tò mò.
Mấy người nhìn về phía Đàn Mạt với vẻ nhiều chuyện, cô nhìn người đàn ông có địa vị trung tâm trên con đường danh lợi, tim cô siết chặt lại, nhỏ giọng nói: “Tôi và tổng… tổng giám đốc Tạ không thân lắm.”
Đàn Mạt vừa dứt lời, đã chạm ngay vào ánh mắt của Tạ Kỳ Thâm.
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy, đột nhiên khiến người ta thấy chột dạ.
Tổng giám đốc Lý sáng tỏ, vô tình hiểu rõ, cười ha ha hỏi Tạ Kỳ Thâm: “Tổng giám đốc Tạ, vậy chúng ta vào thôi? Phòng bao đã đặt rồi.”
Tạ Kỳ Thâm đáp một tiếng, thu lại ánh mắt lạnh như băng, xoay người đi thẳng vào trong nhà hàng.
Đàn Mạt nhếch khóe môi, chào tạm biệt tổng giám đốc Lý.
Một hàng người nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt của cô, Đàn Mạt hoảng hốt vài giây.
Chủ yếu là cô không biết nên hình dung quan hệ của mình và Tạ Kỳ Thâm như thế nào, lại sợ người khác hỏi này hỏi nọ, chắc sẽ kéo thêm nhiều phiền phức cho anh…
Đàn Mạt không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi vào trong nhà hàng.
…
Dưới ánh hoàng hôn, màn đêm dần buông xuống.
Đàn Mạt một mình thưởng thức bữa tối tinh xảo, từ nhà hàng đi ra, cô không còn nhìn thấy đám người Tạ Kỳ Thâm nữa.
Chuyến xe khách cuối cùng về thành phố là chín giờ, cô đi đến phiên chợ ở trấn cổ dạo một lúc.
Trên đỉnh đầu sương dày trăng mỏng, sắc trời dần dần thay đổi, qua một lúc sau, vài tiếng sấm vang lên, những hạt mưa tức khắc rơi xuống.
Đàn Mạt bung dù, nhìn thấy bây giờ cũng không cách nào tiếp tục đi dạo nữa, chỉ đành đi ngược về.
Lúc đi đến trạm xe, đúng lúc một cuộc điện thoại gọi đến.
Là Đàn Viễn Chu gọi.
Đàn Viễn Chu là chú út trên danh nghĩa của cô, chỉ lớn hơn cô vài tuổi, bình thường rất thương yêu cô, quan hệ của Đàn Mạt và anh ta là tốt nhất. Hơn nữa Đàn Viễn Chu lại là anh em của Tạ Kỳ Thâm, lúc trước cô quen biết với Tạ Kỳ Thâm cũng là bởi vì Đàn Viễn Chu nhờ vả Tạ Kỳ Thâm chăm sóc cho cô.
Đàn Mạt nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam cà lơ phất phơ, có chút ý muốn tính sổ: “Đàn Mạt, đã bao lâu cháu không liên lạc với chú rồi?”
“Chú út.” Đàn Mạt nghe thấy giọng của anh ta, cười đến hàng mày cong cong: “Không phải chú cũng không có liên lạc với cháu sao?”
Đàn Viễn Chu cười khẩy: “Chẳng lẽ không phải người làm cháu gái như cháu nên liên lạc với chú trước sao?”
Cô mỉm cười: “Gần đây cháu đang lên kế hoạch cho kỷ niệm ngày thành lập trường, bận quá.”
“Vậy tối nay ra ngoài ăn khuya nhé?”
“Tối nay chắc là không được rồi, bây giờ cháu còn đang ở trên núi Du Ninh nè.”
“Cháu chạy đến đó làm gì?”
Đàn Mạt giải thích nguyên nhân, nhắc đến việc bây giờ đang mưa, cô đoán phải rất tối mới về đến thành phố. Đàn Viễn Chu nghe thấy thì đề nghị: “Thực ra cháu không cần trở về vội, có thể ở lại trên núi một đêm mà?”
“Thôi, đặt homestay phiền phức lắm…”
Người đàn ông khẽ cười thành tiếng: “Trên núi có biệt thự, tối nay cháu có thể đến đó ở trọ một đêm.”
“Hả?”
…
Mười phút sau, Đàn Mạt đi theo hướng dẫn mà Đàn Viễn Chu gửi qua, tìm thấy một ngôi biệt thự ở trên đỉnh núi.
Đàn Viễn Chu có sản nghiệp lớn, không thiếu nhà cửa ở khắp nơi, anh ta nói ngôi nhà này có người đến quét dọn định kỳ, Đàn Mạt nghĩ trời mưa mà bôn ba thì cũng quá phiền phức, nên dứt khoát ở lại một đêm.
Sau khi nhập mật mã, Đàn Mạt đẩy cửa đi vào, tìm đôi dép lê thay, đi vào phòng khách rộng lớn, đánh giá quanh một vòng.
Buổi tối một mình ở nơi rộng lớn thế này, dù sao cũng có hơi âm u và đáng sợ…
Gan cô rất nhỏ, mau chóng bật hết tất cả đèn lên, đi đến ban công vườn hoa bên ngoài.
Toà biệt thự này có nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, vị trí địa lý cực tốt, từ đây nhìn ra còn có thể ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Lệ.
Chỉ là bây giờ trời đang mưa, trước mắt là một màn tối đen.
Đàn Mạt trở vào trong nhà, lên tầng tắm rửa.
Nửa tiếng sau, cô tắm rửa xong, định xuống tầng tìm ly để uống nước. Cô chậm rãi đi xuống, để ý thấy bên cạnh cầu thang chạm rỗng có đặt rất nhiều đồ cổ.
Không ngờ chú út của cô còn có sở thích bày trí tao nhã thế này…
Đàn Mạt nhìn thấy một cái bình hoa tráng men màu xanh thẫm tinh xảo, đang lấy xuống xem, đột nhiên nghe thấy ở cửa ra vào tầng dưới của biệt thự truyền đến tiếng lách cách, là tiếng ấn mở nắm tay cầm.
Cửa từ từ mở ra.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, bên tai chìm vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Một giây sau, cô nhìn thấy người bước vào…
Là Tạ Kỳ Thâm.
Bóng dáng của người đàn ông thẳng tắp, mặc áo khoác cài cả hàng nút màu xám đậm, giống như vừa bàn xong công việc, cả người tràn đầy sự cao quý và lạnh lẽo.
Đàn Mạt giật mình đến mức trái tim đột nhiên ngừng đập, nhưng khi trong đầu chậm rãi phản ứng ra không phải là người xấu, cô đã loạng choạng lùi ra sau, chân không đứng vững, bình hoa trong tay rơi xuống đất.
Mảnh sứ rơi vỡ đầy đất, văng đến bên chân cô.
Xong rồi, chuyện này mới mẹ nó đáng sợ…
Đàn Mạt đau đến ngã ngồi lên cầu thang, hít sâu một hơi lạnh, người đàn ông ở trước cửa nâng mắt nhìn qua phía cô, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo của đêm mùa thu.
Một giây sau, người đàn ông nhìn cô, đi lên bậc thang.
Trong đầu cô vẫn còn đang choáng váng.
Cái quỷ gì thế này, sao người này lại vào đây…
Lúc cô hoàn hồn, Tạ Kỳ Thâm đã đi đến trước mặt cô, cúi người, giọng nói hơi lạnh: “Chân có sao không?”
Đàn Mạt quẫn bách đứng dậy: “Không sao, chỉ chảy chút máu…”
Chân cô vừa định bước qua mảnh vỡ sắc nhọn, thì cảm thấy giữa eo bị người ta ôm lấy, cả người bay lên cao.
Tạ Kỳ Thâm bế ngang cô lên.
Đi xuống cầu thang.
Đàn Mạt mở to mắt, đầu ngón tay níu chặt áo anh, tim đập nhanh như trống: “Tạ Kỳ Thâm, anh…”
Tạ Kỳ Thâm bế cô xuống lầu, để cô ngồi lên bàn ăn trong phòng ăn, nhìn vết thương trên mu bàn chân cô một cái, lạnh giọng ra lệnh:
“Ngồi đó.”
Sau đó anh đi lấy hộp đựng thuốc qua. Đàn Mạt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt mờ mịt: “Sao anh lại ở đây…”
“Đây là nhà của tôi.”
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô: “Em nói xem?”
Đàn Mạt: ? Đây không phải là nhà của Đàn Viễn Chu sao?
Cô còn chưa kịp nói gì, cổ chân cô đã bị bàn tay anh nắm lấy, dòng điện tê dại mang theo hơi nóng lan truyền qua làn da trắng nõn của cô. Mặt cô vừa đỏ lên, nỗi đau rát bỗng chốc ập đến: “Đau đau đau!”
Tạ Kỳ Thâm đang khử trùng cho cô, nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
“Rất đau?”
Anh không hề xoa nhẹ hơn, tiếp tục tẩy rửa vết thương cho cô.
Đàn Mạt không ngừng kêu đau, tức đến nổi đỏ bừng cả mặt. Biết lòng dạ người này xấu xa đến mức nào, cô khóc không ra nước mắt, trách móc anh một cách ấu trĩ như trước đây:
“Tạ Kỳ Thâm anh cố ý phải không, anh buông ra, anh còn không buông ra em sẽ không quan tâm đến anh nữa…”
Bàn tay đang nắm lấy cổ chân cô của Tạ Kỳ Thâm vẫn chưa buông ra.
Hai người dựa rất gần nhau, một bàn tay khác của anh để bên người cô, giống như đang nhốt cô ở trước người mình.
Tư thế quá mức mờ ám.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời tràn vào nửa căn phòng mờ tối, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh tăng lên theo hơi thở giao hoà của hai người.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực:
“Không quan tâm đến tôi?”
“Không phải tối nay em nói là không thân với tôi sao?”