Có chết Đàn Mạt cũng không ngờ được.
Cô sẽ gặp lại Tạ Kỳ Thâm bằng cách như thế này.
Người này không biết đã đứng sau lưng cô bao lâu, haiz, giống như cố tình trêu chọc cô vậy, cứ không lên tiếng, chậm rãi nghe cô nói.
Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?
Hơn nữa, nếu cô chỉ bàn luận về phương diện khác của Tạ Kỳ Thâm thì cũng thôi đi…
Đằng này cô lại đang đùa rằng phương diện kia của anh không được.
Phương diện kia không được.
Không, được.
… Lúng túng đến mức cô muốn đăng xuất khỏi hành tinh này luôn.
Đàn Mạt nghe thấy câu nói của Tạ Kỳ Thâm, vành tai nóng như lửa đốt, cố bình tĩnh thốt ra vài chữ:
“Ờ, vậy thính lực của anh… khá tốt nhỉ.”
Còn nói ở ngoài hành tinh cũng có thể nghe thấy.
Giỏi như vậy sao anh không lên trời luôn đi.
Trong lòng Đàn Mạt buồn bực, nhưng ngoài mặt đến cùng vẫn chột dạ, cô cầm túi xách đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại phát hiện bắt buộc phải đi qua cánh cổng vòm, chỗ mà Tạ Kỳ Thâm đang đứng.
Người đàn ông vẫn đứng tại chỗ, giống như đang chặn đường cô vậy.
… Toang rồi, muốn chuồn cũng chuồn không được.
Trong lòng xây dựng tâm lý vài giây, Đàn Mạt giả vờ bình tĩnh cất bước, đi đến trước mặt anh.
Khi đã đứng đối diện, cô cảm nhận được ánh nhìn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đó, đột nhiên không nói nên lời: “Lâu rồi không gặp, Tạ, Tạ…”
Đàn Mạt đột nhiên không biết phải gọi anh thế nào. Người đàn ông nhếch khóe môi: “Sao nhanh như vậy đã mất trí nhớ rồi?”
“…”
Tạ Kỳ Thâm xoay người, bước lên đình nghỉ ngơi bên hồ ở sau lưng, đúng lúc Đàn Mạt cũng phải đi đến hướng đó, chỉ đành đi theo sau anh.
Không biết tại sao, Đàn Mạt chưa đi được mấy bước đã sóng vai với Tạ Kỳ Thâm.
Gió khẽ thổi qua làm gợn hồ nước thu.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu râm ran.
Đàn Mạt không kìm được mà quay đầu nhìn anh một cái.
Dưới bóng cây, ánh nắng loang lổ dao động trên người anh.
Tạ Kỳ Thâm nhìn qua kia, dường như là một người khác so với trước đây, giống như giữa hai người đã cách muôn núi ngàn sông, nhưng cũng lại như gần ngay trước mắt.
Im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên:
“Đến đây gặp người ta à?”
Cho dù là thời gian đã cách rất lâu, cũng không có những câu hàn huyên khách sáo.
Giống như hai người họ vốn dĩ đã rất thân vậy.
Đàn Mạt ngẩn ra một lúc, nhỏ giọng nói: “Vâng, đại diện nhà trường đến bàn chuyện.”
“Đã thanh toán chưa?”
Cô phản ứng ra việc anh nói đến là chi phí ở đây: “Bây giờ em đi.”
Tạ Kỳ Thâm quét mắt nhìn trợ lý theo sau: “Cậu đi đến quầy lễ tân một chuyến”
Trợ lý gật đầu.
“Không cần, em tự…”
Đàn Mạt đang muốn từ chối thì nghe thấy người đàn ông bình thản nói: “Chỗ này là của tôi.”
… Thì ra hôm nay cô đến địa bàn của anh để bàn chuyện.
Đàn Mạt chỉ biết là Tạ Kỳ Thâm giàu có, nhưng cụ thể là giàu đến mức có thể mở một nơi giống như sân vườn tư gia thế này ở trung tâm thành phố, thì cô thật sự không biết.
Cảm thấy cứ õng ẹo từ chối thì cũng quá ngại ngùng, Đàn Mạt nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn. Đang lúc nói chuyện, cô không chú ý dưới chân, lúc bước xuống bậc đá, lòng bàn chân bỗng nhiên bước hụt.
Vào giây phút Đàn Mạt tưởng mình sắp té ngã, một cánh tay đã ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô vào trong lòng, mùi gỗ đàn hương bỗng chốc tràn đầy khoang mũi.
Cánh tay của Tạ Kỳ Thâm rất có lực.
Giống như đang giam giữ lấy cô.
Tay của Đàn Mạt chống lên l*иg ngực anh, vô thức khẽ kêu lên một tiếng. Tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô mang theo sự ngọt ngào, thật sự là mềm đến tận xương tuỷ.
Mang theo cả một vài hồi ức cùng ập đến.
Một giây sau, Đàn Mạt cảm nhận được Tạ Kỳ Thâm đã buông tay ra, cô lùi về sau một bước.
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, cô gái nhỏ vô cùng phòng bị, giống như chú mèo con sợ người lạ, hễ có người đến gần là sẽ giơ móng vuốt mềm mịn ra cào người ta.
Đàn Mạt khẽ cắn cánh môi hồng, ổn định lại cảm xúc. Hai giây sau, giọng nói trầm khàn của người đàn ông phá vỡ bầu không khí kỳ lạ:
“Về nhà hay về trường, tôi đưa em đi.”
Còn chưa kịp từ chối, một người đàn ông trung niên đã đi qua, đưa tay ra với người bên cạnh cô: “Tổng giám đốc Tạ, lâu rồi không gặp!”
Tạ Kỳ Thâm hơi thu lại cảm xúc, bắt tay ông ta: “Tổng giám đốc Trần.”
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể gặp được cậu ở đây…”
Đối phương và Tạ Kỳ Thâm bắt đầu trò chuyện với nhau, Đàn Mạt thấy vậy thì mau chóng chuồn đi.
Người đàn ông kia nói xong vài câu thì bảo không làm phiền nữa, sau đó rời đi. Tạ Kỳ Thâm quay qua, phát hiện đã không còn thấy Đàn Mạt đâu nữa.
Quả nhiên “chú mèo con” đã chạy mất rồi.
Trợ lý ở bên cạnh biết chút gì đó, bước lên, thăm dò: “Tổng giám đốc Tạ, có cần ra ngoài đuổi theo không?”
Giữa hàng mày Tạ Kỳ Thâm thoáng qua chút cảm xúc, anh xoay đồng hồ đeo tay, sắc mặt u ám không rõ, xoay người đi vào phòng bao: “Không cần.”
…
Ở bên kia, Đàn Mạt đi ra khỏi câu lạc bộ, gọi một chiếc xe taxi.
Bởi vì vừa rồi đã cúp máy của Kỷ Thư, sau khi lên xe, cô gửi tin nhắn cho cô ấy. Sau khi bên kia biết chuyện vừa xảy ra, cô ấy gửi qua một icon cười lớn tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác: [Quả nhiên là không thể nói xấu sau lưng người khác, báo ứng không nhẹ chút nào đâu ha ha ha ha.]
Đàn Mạt: “…”
Mẹ nó, chuyện này là do ai nhắc đến trước hả?
Nhớ lại lúc nãy, Đàn Mạt vẫn cảm thấy lúng túng đến không thở nỗi. Hơn nữa cuộc gặp này quá đột ngột, đến bây giờ cô vẫn không biết nên đối mặt với Tạ Kỳ Thâm thế nào thì làm sao có thể để anh đưa cô về, đương nhiên là phải chạy trước rồi.
Đàn Mạt mở cửa sổ xe ra, làn gió thổi vào lay động ký ức của cô.
Năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên cô gặp Tạ Kỳ Thâm.
Hôm đó, trong ánh sáng đầy trời, chàng trai đứng dưới gốc cây nhãn của trường, mặc áo trắng quần đen, cúi người để nhìn thẳng vào cô, đáy mắt hiện ra ý cười dịu dàng:
“Tiểu Đàn Mạt, đúng không?”
Đàn Mạt nhớ đến khi nãy, lúc cô rời đi có nhìn thấy dáng vẻ anh nói chuyện với người khác.
Anh đã không còn là thiếu niên năm đó nữa, bây giờ cả người anh cao quý, lòng dạ thâm sâu.
Giống như trăng trên trời, vẫn ngoài tầm với như trước.
…
Từ câu lạc bộ trở về chung cư, chuyện gặp lại Tạ Kỳ Thâm không ảnh hưởng quá nhiều đến Đàn Mạt, dù sao bây giờ cô vẫn còn chuyện quan trọng hơn đang đè trong lòng.
Đó là cô đã đàm phán thất bại hợp tác giữa nhà trường và TOC rồi.
… Người thì sảng khoái rồi, nhưng máy bay không người lái trở thành máy bay giấy rồi.
Hai ngày sau, Đàn Mạt trở về trường. Sau khi xong tiết học buổi sáng, buổi chiều cô đi tìm giáo viên phụ trách tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường “chịu đòn nhận tội”, kể sự việc đã xảy ra.
Mặc dù Đàn Mạt không hối hận khi đã chọc tức người của TOC, nhưng đúng là cô đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
Thầy giáo biết được thì tức không chịu được: “Em đó, sao đến lúc quan trọng lại không kìm chế được tính nóng nảy của mình chứ…”
Mặc dù thầy giáo tức giận nhưng cũng hiểu tính tình mềm mỏng của Đàn Mạt, nếu không phải do đối phương quá đáng, cô cũng không đến mức xé rách mặt nhau ra như thế.
Thầy giáo thở dài: “Thái độ của công ty này rất ngạo mạn, rồi còn tăng giá một cách vô lý. Vốn dự tính của chúng ta không đủ, đúng là không cần phải hợp tác nữa, chỉ là việc biểu diễn máy bay không người lái bắt buộc phải giải quyết xong trước khi mở cuộc họp vào tối thứ sáu, nếu không thì làm sao giải thích với lãnh đạo được.”
Đàn Mạt nhìn về phía thầy giáo, mở miệng, sắc mặt nghiêm túc:
“Thầy, chuyện này là do em, em nhất định sẽ tìm cách giải quyết, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.”
…
Đàn Mạt đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, trên trời là cả mảng mây hồng đang trôi lững lờ, lúc này đã là chạng vạng rồi.
Một chiếc xe đua lái đến trước mặt cô, cửa xe kéo xuống, lộ ra gương mặt của Kỷ Thư: “Mạt Mạt yêu dấu của tớ, cuối cùng cậu cũng xuống rồi.”
Đàn Mạt kéo cửa ra, ngồi vào ghế phó lái: “Đợi rất lâu rồi à?”
“Không sao, tớ cam tâm tình nguyện.” Kỷ Thư cười hi hi: “Dù sao tối nay phải làm phiền cậu tham gia tiệc rượu cùng tớ mà.”
Kỷ Thư lớn hơn Đàn Mạt hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào công ty của nhà mình làm. Tối nay cô ấy phải đến tiệc rượu để mở rộng quan hệ, đi một mình lại rất chán nên đã năn nỉ Đàn Mạt đi cùng.
Ngày nào cũng vậy, hết bàn chuyện hợp tác lại phải đi xã giao với người ta, Đàn Mạt cảm thấy mình sắp biến thành người ba đầu sáu tay rồi.
Trên đường đi, Đàn Mạt và Kỷ Thư nói về chuyện máy bay không người lái, Kỷ Thư thở dài: “Nếu không cậu trực tiếp tìm bố cậu giúp đi? Rõ ràng là nhà cậu giỏi vậy mà.”
Thực ra tập đoàn mà bố Đàn mở cũng là doanh nghiệp cỡ lớn, rất có sức ảnh hưởng ở thành phố Lệ, cũng là làm về lĩnh vực máy bay không người lái, phụ trách phần cánh và thiết kế hệ thống đẩy, là nhà cung ứng quan trọng của máy bay không người lái trong nước. Vì vậy, khi thấy tên giám đốc Thôi kia xem thường máy bay không người lái trong nước như thế, cô mới cảm thấy không vui.
Chỉ cần Đàn Mạt nhờ bố sử dụng quan hệ là có thể bàn được chuyện hợp tác. Nhưng mấy ngày trước cô đã tìm đến bố Đàn, ông bận đến mức chẳng nói được mấy câu đã cúp máy, với lại cô cũng thật sự không muốn làm phiền đến ông, nên định dựa vào bản thân mình.
“Vậy không thể hợp tác với TOC, tiếp theo cậu định làm thế nào?”
Đàn Mạt im lặng vài giây.
“Tớ định tìm Khoa học công nghệ Cao Sáng.”
“Cao Sáng?” Hai giây sau Kỷ Thư mới kịp phản ứng: “Đó không phải là tập đoàn của nhà họ Tạ sao?”
Khoa học công nghệ Cao Sáng, doanh nghiệp máy bay không người lái dân dụng do một tay gia tộc Tạ Thị gây dựng nên, trước mắt đang rất hưng thịnh trong lĩnh vực máy bay không người lái trong nước, thực lực không thể xem thường, và cũng chỉ có Cao Sáng là có thể cạnh tranh với TOC.
Đàn Mạt không biết Cao Sáng có nhận nghiệp vụ biểu diễn máy bay không người lái hay không, buổi chiều khi cô gọi điện thoại hỏi thử, đối phương nói trễ chút sẽ trả lời cô.
“Nhưng tìm Cao Sáng hợp tác, không phải là có thể sẽ cùng Tạ…”
Kỷ Thư muốn nói lại thôi.
Đàn Mạt nghe hiểu ý trong lời nói của cô ấy, trái tim gợn sóng lăn tăn.
“Đừng nôn nóng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ xem xem.” Kỷ Thư an ủi cô.
“Ừm…”
Màn đêm buông xuống, xe đã lái đến khách sạn.
Kỷ Thư đưa thiệp mời ra, dẫn Đàn Mạt vào trong sảnh tiệc. Hai người mỗi người cầm một ly rượu, Kỷ Thư muốn đi một vòng chào hỏi, Đàn Mạt đi đến một góc ít người, đánh giá quần áo tóc tai của những người xung quanh.
Đàn Mạt nhấp một ngụm rượu, sự mượt mà và nồng đậm trôi tuột vào trong miệng.
Cô khá thích uống rượu, chỉ là tửu lượng không quá cao.
Một lúc sau, Kỷ Thư quay lại tìm cô, sắc mặt mang theo nét kích động khó có thể che giấu: “Mạt Mạt! Tớ vừa biết được một tin tức!”
“Tin gì?”
“Người tổ chức tiệc rượu tối nay là giám đốc Trương của Trương Thị, cậu có biết ai có quan hệ khá tốt với giám đốc Trương không?”
Đàn Mạt nghi ngờ, sau đó nghe thấy Kỷ Thư nói: “Tạ Kỳ Thâm! Tối nay có thể Tạ Kỳ Thâm sẽ đến đây! Tối nay chắc chắn là có rất nhiều người đến vì anh ấy.”
Trái tim Đàn Mạt siết chặt lại.
“Anh ấy về nước tám mươi phần trăm là để tiếp nhận Cao Sáng, không phải cậu đang phát sầu vì chuyện máy bay không người lái sao? Hay là cậu trực tiếp tìm anh ấy giúp đỡ đi? Anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao lúc trước anh ấy chiều cậu như vậy…”
Đàn Mạt ngẩn ra một lúc, vội đẩy cô ấy ra: “Đủ rồi đó.”
Sao cô có thể nhờ Tạ Kỳ Thâm giúp đỡ, còn chê không đủ ngại ngùng sao.
“Cậu mau lo cho chuyện của bản thân trước đi, không phải cậu phải đi gặp mấy ông tổng sao?” Đàn Mạt lảng sang chủ đề khác.
“Vậy tớ đi đây, cậu ngồi một mình một chút nhé.”
Kỷ Thư đi rồi, ngón tay Đàn Mạt ma sát ly rượu, đảo mắt nhìn về phía khách khứa đang vào ở cửa sảnh tiệc, suy nghĩ trôi dạt một lúc lâu, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bây giờ Tạ Kỳ Thâm về nước, bọn họ là người trong cùng một giới, cũng sẽ có lúc chạm mặt, chẳng có gì hiếm lạ.
Đàn Mạt thu lại ánh mắt, không suy nghĩ nữa, nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ đó là… Buổi tiệc đã bắt đầu rất lâu rồi mà vẫn không hề thấy bóng dáng của người đàn ông đó.
Rất nhiều người cảm thấy mình như dã tràng xe cát.
Đàn Mạt uống rượu, bất tri bất giác đã uống đến say rồi.
Trong lúc hơi say, cô nhận được tin nhắn của nhân viên tập đoàn Cao Sáng, đối phương nói với thái độ thân thiện rằng bọn họ rất ít khi nhận hạng mục biểu diễn máy bay không người lái, nên cần phải đi đúng quy trình, khoảng thứ sáu sẽ trả lời cô.
Nhưng thứ sáu cô phải báo cáo kết quả rồi.
Lúc Kỷ Thư quay lại thì thấy Đàn Mạt đang nhíu mày ưu sầu, sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, Kỷ Thư không nói gì đã rời đi. Ai biết tự dưng lúc quay lại cô ấy lại nhét một tờ giấy cho Đàn Mạt một cách thần bí:
“Bạn yêu, tớ đã phải tốn sức của chín trâu hai hổ mới giúp cậu hỏi được đó.”
Đàn Mạt nhìn thấy trên tờ giấy viết: 3312.
“Đây là cái gì?”
“Chắc là Tạ Kỳ Thâm sẽ không đến tiệc rượu, nhưng mấy ngày gần đây anh ấy ở trong khách sạn này. Đây là số phòng của anh ấy, cậu đi nhờ anh ấy giúp đi.”
??? Điên rồi à!
Đàn Mạt vừa định từ chối, thì đã bị lời nói của Kỷ Thư chặn lại: “Lúc này cậu đừng có mà ngại nữa! Da mặt dày vào! Chuyện của trường là quan trọng nhất! Đến lúc đó cậu phải báo cáo kết quả với nhà trường thế nào!”
“Tớ…”
Tờ giấy trong lòng bàn tay dường như có độ nóng, thiêu đốt đến gương mặt của Đàn Mạt dần nóng lên.
Năm phút sau.
Cũng không biết là do tình thế ép buộc, hay là do rượu vào làm tăng lòng can đảm, đợi đến lúc hoàn hồn, Đàn Mạt đã đi thang máy lên đến tầng cao nhất của khách sạn.
Tầng này là phòng hành chính hoặc phòng tổng thống, xung quanh yên tĩnh, đạp lên tấm thảm mềm mại, cô ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp thoang thoảng trong không khí.
Khi đi đến trước cửa có số phòng giống như số ghi trên giấy, Đàn Mạt do dự một lúc lâu, không dễ gì mới lấy hết can đảm để ấn chuông cửa, nhưng lại không có ai đáp lại.
Tạ Kỳ Thâm vẫn chưa về sao?
Đàn Mạt quan sát bốn phía xung quanh, không biết tại sao lại hơi chột dạ.
Cô chỉ là đến để bàn chuyện công việc mà thôi, sao lại giống như cô chủ động tự dâng mình đến cửa để làm gì đó nhỉ…
Nhưng Tạ Kỳ Thâm sẽ đồng ý giúp cô chuyện này không? Nghĩ đến chuyện hai ngày trước cô bàn tán về anh bị anh nghe thấy.
… Đàn Mạt đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận về việc mình chém gió.
Xong rồi, đã lâu rồi không gặp mà lại chọc giận người ta, một lát cô nên nói gì để lấy lòng anh đây hu hu hu.
Buổi tối uống hơi nhiều rượu, lúc này cơn say đã bốc lên, Đàn Mạt choáng váng dựa lên tường, sắp xếp lại từ ngữ, đang căng thẳng thì nghe thấy thang máy đinh một tiếng.
Cô quay đầu nhìn qua, người mà cô đang nghĩ đến đột nhiên lọt vào trong tầm mắt của cô…
Dáng vẻ của người đàn ông cao to, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đậm, đi đến gần với vẻ mệt nhọc, giống như vừa bận rộn xong, mắt mày như dao khắc thoáng sự mệt mỏi, phía sau có vài trợ lý đi theo, tràn đầy khí thế của người có địa vị cao.
Nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, Đàn Mạt lúc này vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, cô đột nhiên thấy sợ hãi, bị dọa đến nổi phải giả vờ làm khách thuê phòng, xoay người đi ngược lại phía của anh.
Chưa đi được hai bước, một giọng nam trầm lạnh đã truyền từ phía sau đến…
“Đàn Mạt, em trốn nữa xem.”
“…?”
Sao anh chỉ nhìn bóng lưng mà đã nhận ra cô thế?
Đàn Mạt chỉ đành xoay người lại, thấy Tạ Kỳ Thâm nói với bọn họ câu gì đó, sau đó trợ lý gật đầu rời đi.
Sau đó, mắt cô chạm vào ánh mắt liếc qua của người đàn ông, một giây sau anh cất bước đi về phía cô.
Khi đi đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn của anh chặn đường đi của cô, nhốt cơ thể nhỏ bé của cô lại.
Bóng đêm sâu thẳm, ánh sáng trong hành lang dài tối mờ.
Mấy giây sau, Đàn Mạt nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, mang theo hơi lạnh của màn đêm: “Có ý gì?”
Đàn Mạt nâng đôi mắt mơ màng vì say, chạm vào mắt anh, bóng râm lướt qua sóng mũi cao thẳng của anh, mờ mờ ảo ảo, cấm dục lại trêu người.
Trong lúc luống cuống, giọng của Tạ Kỳ Thâm lại vang lên lần nữa:
“Đàn Mạt.”
“Nói chuyện.”
Đàn Mạt không đi được, chỉ có thể nói ra sự thật: “Em… có việc muốn nhờ anh giúp đỡ…”
Đàn Mạt cúi cái đầu đang say bí tỉ xuống, khóc không ra nước mắt mà cắn nhẹ đôi môi đỏ, nhẹ nhàng mở miệng, nói ra câu nói còn chưa kịp đi qua não đã thốt ra khỏi miệng: “Chỉ là, chỉ là em vẫn chưa nghĩ ra nên lấy lòng anh như thế nào…”
Người cô xiêu vẹo, muốn dựa vào tường để tìm điểm chống đỡ, cánh tay cô đột nhiên bị nắm lấy, nghiêng về trước một chút, cô vô thức kéo ống tay áo tây trang của anh, đột nhiên đến gần anh.
Trong không gian phát ra âm thanh ma sát của vải, hơi thở của hai người xen lẫn giao nhau, như dây leo quấn quanh hai người, bầu không khí trở nên mập mờ.
Tạ Kỳ Thâm lấy thẻ phòng ra khỏi túi.
Cửa phòng bên cạnh tích một tiếng, mở ra.
Người đàn ông một tay dìu Đàn Mạt, rủ tầm mắt sâu như mực xuống, rơi lên cô gái nhỏ đang trong trạng thái say xỉn:
“Ừm, vậy thì vào trong suy nghĩ cho kỹ.”