Suốt một đường về nhà, Lê Tư Thanh nhìn ra cửa sổ, không nói với Cố Bằng một câu nào. Cho đến khi ngã người lên giường của mình, cậu mới thở một hơi, cảm thấy cuộc đời mình quá mức hỗn loạn.
“Rốt cuộc là tạo nghiệp gì chứ?”
Lê Tư Thanh suy ngẫm một hồi đã cảm thấy buồn ngủ, cứ như vậy nhắm mắt ngủ thẳng… Ngờ đâu giữa đêm lại bật dậy.
Ác mộng. Thật lâu rồi mới gặp ác mộng.
Cả người đầy mồ hôi lạnh làm Lê Tư Thanh có chút bực mình, phải chạy ngay vào buồng tắm, để nước từ vòi dội xuống người, tạm thời mới tỉnh táo lại được.
Cậu an ổn ngồi trong bồn tắm, vươn tay ra đếm đếm, xem thử đã mấy năm trôi qua rồi.
Năm nay Lê Tư Thanh hai mươi bảy tuổi, tức là đã năm năm kể từ vụ việc kia. Thời điểm cậu hai mươi hai, trời đất như muốn sụp đổ, chỉ muốn chết đi mà thôi.
Thế nhưng thực tế chứng minh, Lê Tư Thanh không những vượt qua được khoảng thời gian khó khăn, mà hiện tại còn sống rất tốt.
Thiếu niên ngây thơ trong sáng luôn cười đùa năm xưa đã trưởng thành. Lê Tư Thanh hiện tại đương nhiên vẫn là Lê Tư Thanh, thế nhưng lại có thêm một mặt lạnh lẽo thực tế, bớt đi một phần mơ mộng hão huyền.
Đã rất nhiều lần cậu tự hỏi bản thân, nếu có một ngày mình gặp lại Hà Siêu, thì cậu phải dùng bộ dạng nào để đối diện anh ta?
Thậm chí Lê Tư Thanh đã lập ra một kế hoạch quá đỗi hoàn hoản, khi gặp lại Hà Siêu mình sẽ ăn mặt như thế nào, cử chỉ ra sao, thái độ kiểu này kiểu nọ. Nói chung là, Lê Tư Thanh đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lần trước gặp lại, Lê Tư Thanh phản ứng mạnh như vậy hoàn toàn là do quá mức đột ngột, trong hoàn cảnh như vậy không khỏi hoảng hốt mất bình tĩnh.
Lần này lại khác, cậu hoàn toàn có thể đối diện với Hà Siêu.
Dù sao quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Lê Tư Thanh đã bước qua một trang mới rồi, thay vì nhìn về những năm tháng xưa, thì nhìn thẳng về phía trước mới là phương châm sống của cậu.
Thế nhưng lại liên lụy đến Cố Bằng.
Lê Tư Thanh nằm dài trong bồn tắm suy nghĩ lung tung. Một lúc lâu sau mới ngáp dài đứng dậy, lau khô người rồi nhảy lên giường tiếp tục giấc nồng của mình.
Sáng hôm sau Lê Tư Thanh dậy trễ một chút. Hôm qua ngủ muộn là một chuyện, hôm nay là cuối tuần Cố Bằng không phải đi làm, không cần làm cơm hộp cũng là một lí do.
Chín giờ sáng, Cố Bằng bấm chuông cửa, vừa bước vào nhà Lê Tư Thanh đã nghe được mùi thơm phức. Ít phút sau Lê Tư Thanh đã bày ra một bàn đồ ăn.
Hôm nay ăn tương đối đơn giản, cháo bí đỏ cùng mấy món ăn kèm.
“… Em thật sự nấu cháo bí đỏ luôn?”
“Cứ ăn thử đi.”
Lê Tư Thanh bĩu môi, ăn một muỗng cháo lại gắp một đũa rau chua, rồi cho vào miệng một ít thịt xé khô. Cố Bằng học theo, vừa thử đã tròn mắt ngạc nhiên.
“Thật ngon!”
“Đã bảo mà, nhìn gớm gớm thế thôi, nhưng rất tốt cho cơ thể đó.”
Cố Bằng giơ ngón cái với Lê Tư Thanh, tiếp tục chén lấy chén để phần của mình, không có chút dáng vẻ nào là lo lắng cho buổi tối ngày hôm nay cả.
“Ăn từ từ thôi, rớt xuống áo kìa… Nhìn ghê quá đi.”
Lê Tư Thanh vẫn là không cản được Cố Bằng ăn như bão, chờ đến khi no nê rồi, nhìn bộ dạng thỏa mãn kia cậu mới hỏi:
“Anh có tây trang không? Tối nay đi nhà hàng có vẻ còn sang trọng hơn hôm qua đấy.”
“Có chứ. Sao nào, có cần anh diện trước cho em xem không?”
“Thôi khỏi đi.”
Lê Tư Thanh chống cằm, nhìn bộ dạng của Cố Bằng như thế này tất nhiên mặt tây trang sẽ rất là đẹp trai… Phải nói là dù có áo thun quần dài cơ bản cũng rất đẹp trai rồi.
Phụ giúp Lê Tư Thanh dọn dẹp chén bát xong, Cố Bằng chiếm cứ sofa của cậu, nằm dài bấm điện thoại, thỉnh thoảng xem trúng mấy thứ hài kịch còn có thể cười hắc hắc.
Nhìn trong nhà mình có thêm một người đàn ông, mà người này còn rất tự nhiên nữa cơ… Lê Tư Thanh đỡ trán, cảm thấy tình huống này không tốt lắm.
Buổi trưa rất nhanh đã đến, Cố Bằng và Lê Tư Thanh vẫn ăn chung với nhau, lần này không ăn cháo nữa mà ăn cơm, đồ ăn kèm vẫn là mấy món ban sáng. Cố Bằng tuyệt đối không thấy ngán, trình độ cướp đoạt đồ ăn hoàn toàn không kém đi chút nào. Chờ giải quyết xong hai bữa rồi, anh mới thỏa mãn trở về phòng.
Lê Tư Thanh tranh thủ lên trò chơi một chút, kéo mấy đứa trong bang chạy một vòng nhiệm vụ hàng ngày, nửa tiếng đồng hồ là vừa đủ.
Qua một hai ngày, tình hình trong “Thần Võ” đã tạm thời lắng xuống. Tiềm Phong đã yên ổn tuyển được vài người, nhân số lại đạt đến lúc xưa, chỉ là thực lực có chút kém hơn. Bọn họ cũng trở nên ín tiếng hơn hẳn… ít ra là không lên kênh thế giới làm loạn, cũng không có ai ở trên diễn đàn nhận là “bạn của người trong Tiềm Phong” nữa.
Cái tên Đại Gia kia cũng không biết nghĩ như thế nào, tình hình cũng khá là ổn. Anh ta ở lại Tiềm Phong, cũng không thường xuyên online lắm. Lê Tư Thanh gãi gãi đầu tặc lưỡi, xem ra kế li gián của mình chỉ đạt đến mức đó thôi, muốn Đại Gia và Tiềm Phong xích mích bỏ nhau thì cần cao tay hơn nữa.
Thế nhưng bấy nhiêu hỗn loạn là đủ rồi. Lê Tư Thanh cảm thấy khá hài lòng, liền bỏ qua mặc kệ cái bang ngốc kia muốn làm gì thì làm. Bản thân cậu tập trung thu thập nguyên liệu, đập ngọc gì đó… Túi tiền mấy hôm trước xẹp lép do đυ.c lỗ cây roi truyền thuyết nháy mắt đã tăng lên.
Hi hi ha ha với mấy đứa trong bang một hồi, lúc nhìn lại đồng hồ đã tới gần chiều tối. Lê Tư Thanh vội tắt trò chơi, muốn đi chuẩn bị một chút. Chờ cậu tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm bước ra ngoài thì đã nghe được một câu:
“Lê Tư Thanh, em nhìn xem anh ăn mặt như vậy được không?”
Cố Bằng tựa người vào khung cửa không đóng của nhà Lê Tư Thanh, trên người đã diện tây trang. Ánh mắt anh như biết cười, tràn ngập sức sống.
“Đến đây.”
Lê Tư Thanh thở dài vẫy tay, vỗ vỗ ghế sofa. Chờ Cố Bằng ngồi xuống, cậu mới vươn tay chỉnh lại kiểu tóc của anh.
“Anh thật là… Đã ăn mặt như thế còn không biết chải đầu. Bù xù hết cả lên.”
Cố Bằng ngồi một bên, hưởng thụ cảnh xuân trước mắt. Lê Tư Thanh vừa tắm xong, tóc dài ẩm ướt rũ xuống. Trên người chỉ mặt một chiếc áo choàng tắm, lại buộc không quá chặt, lúc vươn tay chỉnh tóc cho Cố Bằng thì lộ ra một mảng da lớn.
“Được rồi, như này là đủ đẹp trai.”
Cậu tiếp tục chạy vào phòng ngủ, không để ý mình đã để lại Cố Bằng mặt đỏ ửng.
Chờ khi Lê Tư Thanh bước ra, bộ dạng đã hoàn mỹ vô khuyết.
“Xinh đẹp! Tuyệt vời!”
Cố Bằng vươn ngón cái, đổi lại nụ cười của Lê Tư Thanh.
“Đến giúp em đeo cái này đi.”
Lê Tư Thanh đưa cho Cố Bằng một sợi dây chuyền bạc, vươn tay vén tóc muốn anh giúp mình đeo lên cổ. Cố Bằng nhìn cần cổ trắng trẻo thon dài, không khỏi nuốt nước miếng, động tác đeo dây chuyền cũng chậm thật chậm.
Cậu hàng xóm càng lúc càng dễ nhìn!
Lúc hai người bước khỏi cửa, Cố Bằng rất đỗi tự nhiên mà vòng tay qua ôm eo Lê Tư Thanh. Nhận được cái híp mắt của cậu cũng vô cùng ngang ngược mà chống chế:
“Tập trước! Đến nơi lỡ đâu quên mất!”
Lê Tư Thanh bĩu môi, tùy ý muốn Cố Bằng làm gì thì làm.
Đúng là một cuộc đời sa ngã mà.
*
Địa điểm gặp mặt hôm nay không nằm ở phía Nam thành phố như hôm qua, mà ở ngay trong trung tâm. Khu vực trung tâm tấc đất tấc vàng, dù là nhà hàng nhỏ cũng có giá cắt cổ.
Khoảng cách khá ngắn, Cố Bằng lái xe chưa đến mười lăm phút đã đến nơi. Mở cửa dắt tay Lê Tư Thanh xuống, anh bảo cậu chờ mình một chút, còn bản thân thì đi tìm chỗ đỗ xe.
Bình thường nhà hàng sẽ có chỗ đỗ xe cho khách, thế nhưng không biết vì sao Hà Siêu lại tìm cái nhà hàng trong hốc này… thành ra mệt cho Cố Bằng rồi.
Lê Tư Thanh nhìn đường phố đông đúc, không khỏi lắc đầu chán nản. Tìm được chỗ đổ xe cũng là một vấn đề đó.
“Lê Tư Thanh?”
Lần thứ hai trong tuần nghe được người ta gọi mình, Lê Tư Thanh thở dài, quay lại nhìn thử rốt cuộc giọng nữ này là ai. Chỉ là vừa nhìn thấy người, cậu đã vội chửi thầm.
Được lắm. Hà Siêu. Đầy đủ cả.
“Liễu Tình.”
Cô gái gọi Liễu Tình kia bước đến trước mặt Lê Tư Thanh, dáng người cao ráo trắng trẻo. Ngũ quan hoàn chỉnh, chính là tiểu mỹ nhân tiêu biểu.
Người này hơn Lê Tư Thanh một tuổi. Đáng lẽ cậu phải gọi một tiếng “chị”. Thế nhưng xét thấy những việc đã làm trong quá khứ, Lê Tư Thanh không muốn tốn thời gian với cô ta.
“Cậu…”
Đối với câu hỏi cùng nét mặt vui vẻ giả tạo trên mặt Liễu Tình, Lê Tư Thanh không chút ngần ngại cắt đứt. Cậu đi thẳng vào vấn đề:
“Cô có hẹn với Hà Siêu? Anh ta không nói sẽ gặp tôi sao?”
Ngay lập tức mặt Liễu Tình trắng bệch, không còn một giọt máu.
Cùng với Hà Siêu gặp mặt Lê Tư Thanh chính là điểm yếu lớn nhất của người phụ nữ trước mắt này. Lê Tư Thanh mắt thấy cô ta có khả năng sẽ xoay người bỏ chạy, liền nói tiếp:
“Tôi vẫn chưa nói chuyện năm đó cho Hà Siêu. Và sẽ không nói. Nên cứ yên tâm đi.”
“…”
“Đã qua năm năm rồi, tôi không tính toán với cô nữa. Tôi cũng có hạnh phúc riêng của mình rồi.”
“Cậu thật sự có thể tha thứ cho tôi sao?”
Lê Tư Thanh bật cười, cảm thấy hai từ “tha thứ” nghe có chút giễu cợt. Cậu hất tóc ra sau lưng, trả lời:
“Tôi đã tha thứ cho cô từ năm năm trước. Người hiện tại cần tôi tha thứ chỉ có Hà Siêu… Nhưng anh ta còn không biết bản thân mình đã làm gì sai.”
Nói rồi, Lê Tư Thanh nhìn qua bên kia đường, thấy được Cố Bằng đang đứng một bên vẫy tay với mình, liền mỉm cười vẫy tay lại với anh. Người đàn ông này còn đứng lại, cho Lê Tư Thanh có thời gian nói chuyện với Liễu Tình.
“Cậu… sống hạnh phúc sao?”
“Rất hạnh phúc. Mỗi ngày đều ngọt ngào ngọt ngào.” Lê Tư Thanh không đổi sắc mặt mà nói. “Nếu chị vẫn còn yêu Hà Siêu, thì lần này đối xử với anh ta tốt một chút. Tôi chúc phúc cho hai người.”
“…Cảm ơn cậu.”
“Vào trong trước đi. Chập nữa diễn sâu vào.”
Liễu Tình rời đi, trước khi bước vào bên trong nhà hàng còn ngoái đầu lại, thấy Lê Tư Thanh mỉm cười rạng rỡ ôm lấy tay Cố Bằng.
Thật khó có thể tin được… thời gian đúng là thuốc chữa tốt nhất.