Mấy ngày trước, Ô Diệm theo cha gia nhập bộ lạc Bách Dực. Không giống như nhiều đứa trẻ khác, cậu thích ở một mình hơn. Những trải nghiệm từ thuở nhỏ khiến Ô Diệm khao khát trở nên mạnh mẽ, thậm chí muốn giỏi hơn cả cha. Muốn mạnh mẽ, tất nhiên cần luyện tập nhiều. Nhưng những kỹ năng săn bắt và chiến đấu chưa thể tập ngay bây giờ, vì vậy cậu chọn luyện tập bay trước.
Tuy nhiên, cánh của đám trẻ chưa trưởng thành trong tộc Vũ không mạnh như của người lớn, nên bay không oai phong chút nào. Ô Diệm không muốn bị người khác nhìn thấy, nên cậu thường tìm chỗ không người để lén luyện tập, và vách đá bên dưới là địa điểm cậu luyện tập gần đây.
Chỉ là hôm nay, khi vừa bay lên, Ô Diệm không ngờ lại bị một thứ rơi từ trên vách đá xuống đập trúng. Ban đầu, cậu tưởng đó là con mồi hoặc ai đó ném hòn đá, nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện đó là một cục bông trắng như tuyết, khiến cậu sững sờ.
Ô Diệm nhận ra Bạch Sóc. Mấy ngày trước, Bạch Sóc được Bạch Lạc dẫn xuống núi, và rồi cả đám trẻ vừa biến thành hình người tranh nhau kéo Bạch Sóc về nhà mình, khiến Bạch Sóc chóng mặt đến mức ngất xỉu. Tối hôm đó, tất cả những đứa trẻ tham gia vụ tranh giành đều bị đánh một trận, và khu vực dưới chân núi tràn ngập tiếng khóc thảm thiết.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Ô Diệm ngay lập tức liệt Bạch Sóc vào danh sách những người yếu nhất trong bộ lạc Bách Dực. Nhưng dù là vậy, mỗi ngày cậu vẫn nghe đám trẻ nhắc đến Bạch Sóc, ấn tượng về cậu nhóc này ngày càng sâu đậm, mức độ nguy hiểm và sự yếu ớt trong tâm trí Ô Diệm cũng ngày một tăng lên.
Vì ấn tượng sâu đậm nên ngay khi nhìn thấy Bạch Sóc, Ô Diệm nhận ra ngay và trở nên căng thẳng. Đứa trẻ này quá yếu ớt, nghe nói chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị thương. Ô Diệm nín thở, chăm chú nhìn đứa trẻ đang nhắm mắt, sợ rằng hơi thở mạnh sẽ làm đối phương bị thương, và rồi cậu sẽ bị cha đánh.
Ô Diệm không ngại đánh nhau, thậm chí còn rất thích. Cậu cũng mong một ngày có thể đánh nhau với cha, nhưng không phải bây giờ, vì hiện tại cậu chưa đủ lớn, còn cha thì chỉ một cú đấm cũng có thể khiến cậu bay lên cây. Dù không sợ, nhưng nếu chỉ vì thở mạnh mà bị cha đá vào cây thì thật oan uổng. Nghĩ đến đây, Ô Diệm từ từ quay đầu đi, không dám nhìn Bạch Sóc nữa, sợ vô tình làm đối phương hoảng sợ.
Ô Diệm từng nghe đám trẻ trong bộ lạc nói rằng Bạch Sóc còn mềm hơn cả những đứa trẻ vừa phá vỏ trứng. Bây giờ cậu mới cảm nhận được, thật sự rất mềm và rất nhẹ. Trừ lúc vừa rơi xuống đập trúng, những lúc khác Ô Diệm gần như không cảm nhận được trọng lượng của Bạch Sóc, chỉ có một chút ấm áp trên lưng cho thấy sự tồn tại của cậu nhóc.
Cảm nhận sự ấm áp trên lưng, Ô Diệm bắt đầu suy nghĩ, nếu Bạch Sóc đã ngủ, thì cậu nên làm gì tiếp theo?
Mấy đứa trẻ khác trong bộ lạc đã nói gì nhỉ?
Hình như là Bạch Sóc thích ngủ trong ổ mềm, và vào mùa nóng không thích ở trong hang, mà thích trên cây hơn. Chỗ ngủ, chỗ ăn và chỗ chơi phải tách biệt nhau.
Ô Diệm nghĩ rằng mình chỉ có một ổ với cha, vậy nên phải làm thêm hai cái nữa, để đứa trẻ có chỗ ăn và chơi.
Khi suy nghĩ bắt đầu trôi xa, Ô Diệm cảm thấy có gì đó không ổn phía sau. Cậu vừa định quay đầu lại thì trọng lượng trên lưng đột nhiên tăng lên đến mức gần như không thể chịu nổi.
Để giữ vững hình dạng, cơ thể Ô Diệm tự động biến thành hình người. Ngay khi vừa biến hình, cậu vội vàng đưa tay đỡ lấy Bạch Sóc, nhưng lại không chạm phải cậu nhóc hình dạng cánh, mà là… người?
Trong tích tắc, vô số câu hỏi lướt qua trong đầu Ô Diệm. Không phải nói là chưa thể biến thành người sao? Bây giờ là sao đây?
Bạch Sóc cũng bị bất ngờ bởi việc đột nhiên biến thành người, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình đang nằm trên lưng người khác, liền vội vã trèo xuống.
Khi cúi đầu nhìn thấy mình không mặc quần áo, mặt Bạch Sóc đỏ bừng. Cậu nhanh chóng nhặt mấy chiếc lá rơi xung quanh để che trước ngực, rồi lấy thêm một chiếc để che phía sau. Cảm thấy đã che kín cả trước và sau, Bạch Sóc mới yên tâm.
Giải quyết xong vấn đề lộ liễu, Bạch Sóc định hỏi đứa trẻ tộc Vũ trông chỉ lớn hơn cậu một chút bên cạnh thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Bạch Sóc quay đầu nhìn ra sau và nhận ra người đến là mẹ mình, Bạch Doãn.
Bạch Sóc vui mừng reo lên: "A Mụ!" Nói xong liền đứng dậy định chạy đến chỗ mẹ, nhưng ngay lập tức cảm thấy đau chân. Nhìn lại cái váy cỏ đơn giản dễ bị lộ và đôi chân trần của mình, cậu chỉ đành đứng yên, chờ mẹ đến đón, trong lòng vẫn đầy phấn khích vì cuối cùng cậu đã biến thành người rồi! Từ giờ gia đình sẽ không còn phải lo lắng về chuyện này nữa.