Thực phẩm lưu trữ của bộ lạc, mọi người có thể đổi bằng thịt, thịt ở thế giới này gần như là loại hàng hóa chung, gần như tất cả mọi thứ đều có thể đổi bằng thịt, bao gồm cả muối quý giá.
Thái Lâm là người chuyên quản lý thực phẩm của tộc Vũ, nên Bạch Sóc phải tìm gặp bà.
“Dĩ nhiên rồi, Bạch Sóc muốn đổi gì?” Thái Lâm ân cần hỏi, tay tiện thể xoa đầu con non. Những đứa bé ngoan ngoãn dễ thương luôn khiến người ta vui vẻ.
Bạch Sóc đã quen với việc bất kể khi nào, bất kể ở đâu đều bị xoa đầu, véo má. Tránh không được thì thôi, đành chịu.
Cậu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Trong hang giờ có trái nào không ạ?”
Thực ra thế giới này có nhiều sinh vật rất giống ở kiếp trước, như thú Mô Mô giống bò, thú Mê Mê giống cừu, và chim Cô Cô giống gà hoặc đà điểu. Động vật như vậy, thực vật cũng không khác gì. Có điều do nền văn minh phát triển khác nhau nên tên gọi khác đi, nhưng cách chế biến vẫn có thể sao chép. Bữa nướng thịt hôm qua là minh chứng.
Sáng sớm, Bạch Sóc không muốn ăn món giống hôm qua, muốn làm gì đó thanh đạm hơn một chút.
Thái Lâm lấy ra mấy chiếc lá lớn: “Con vào đó xem, muốn đổi gì thì dùng lá này để đựng.”
Nghe được là được tự chọn, Bạch Sóc cầm lá nhận ngay. Cây cối ở đây nhiều, lá cũng đủ loại, mỗi loại đều lớn, nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt. Lá hôm qua dùng bọc thịt nướng không thấy rõ gân lá, gấp lại cũng không dễ rách, có thể dùng như túi gói.
Lá đựng trái cây thì dày hơn, mép lá tự nhiên có một vòng cong lên, hình dạng cố định, giống như cái đĩa lớn, có thể đựng nước hoặc thức ăn. Xài xong không cần rửa, hỏng thì bỏ, hoặc làm củi đốt, rất tiện lợi.
Bạch Túc nhìn em trai đi vào, cũng đi theo. Bạch Lạc ngồi chồm hổm đợi bên ngoài hang, cậu cũng muốn đi cùng anh nhưng sợ nhìn thấy đồ ăn không nhịn được nên đành đợi ở ngoài. Trong lúc chờ đợi, Bạch Lạc đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, cậu khẽ động mũi.
Thức ăn trong hang không còn nhiều, đây không phải mùa thu hoạch lớn của thực vật, hơn nữa các loại rau xanh khó bảo quản, thường ngày nào hái là chia ngay ngày đó, còn loại nào bảo quản được thì rất ít, chỉ có ba đống: một lớn hai nhỏ.
Đống lớn hơn là trái hồng đỉnh còn sót lại sau hôm qua, nói lớn là tương đối, chỉ vài chục trái, phần lớn còn xanh, phải đợi vài ngày mới ăn được, chỉ có ít trái đã chuyển đỏ.
Hai đống trái cây nhỏ còn lại, theo góc nhìn của Bạch Sóc, một loại trông khá giống cà chua nhưng ở đây được gọi là quả chua đỏ, còn đống nhỏ nhất là một loại quả giống như táo tàu nhưng lại có nét giống táo tây, được gọi là quả giòn nhỏ. Sở dĩ có tên là quả giòn nhỏ vì vào giai đoạn cuối mùa sinh trưởng còn có một loại trái với vị tương tự nhưng kích thước lớn hơn, được gọi là quả giòn lớn. Cách đặt tên của tộc Vũ thật đơn giản và thẳng thắn.
Bạch Sóc quyết định đổi một chút của ba loại, dùng quả hồng đỉnh để ướp thịt, quả chua đỏ để nấu canh với thịt thú "mô mô", còn quả giòn nhỏ làm món ăn vặt.
Sau khi quyết định xong, Bạch Sóc cùng Bạch Túc chất quả lên lá cây, chuẩn bị mang ra ngoài. Đúng lúc này, cậu bỗng thấy một góc trong hang động có khoảng chục quả trứng chim "gô gô", phía dưới còn lót một lớp cỏ khô để tránh vỡ.
Bạch Sóc lập tức đứng sững, không thể bước tiếp. Trứng "gô gô" có vị giống như trứng gà, thậm chí có chút hương vị sữa nhẹ. Trước đây, cậu đã từng ăn thử, nhưng là nướng. Lần này, cậu muốn thử nấu theo kiểu chiên, vì dầu từ hôm qua vẫn còn khá nhiều.
Còn có quả chua đỏ ở đây nữa, hôm nay bữa sáng chính là món "trứng chiên với quả chua đỏ" của dị giới! Bạch Sóc trao lại đống quả cho Bạch Túc, rồi bắt đầu chọn trứng.
Dù cùng là trứng do một con chim đẻ ra, kích cỡ vẫn không giống nhau. Bạch Sóc cúi xuống, cuối cùng chọn một quả không to nhất nhưng ưng ý nhất, rồi ôm chặt đứng dậy. Trứng "gô gô" nặng hơn cậu tưởng, hoặc có thể là sức cậu quá yếu. Bạch Sóc cắn răng, cố gắng nâng quả trứng lên.
Khi cậu vừa bước đi, cậu nghe thấy một tiếng "crắc" rất nhỏ, và trên vỏ trứng xuất hiện một vết nứt mảnh.
Bạch Sóc sững lại, mới chỉ dùng chút sức mà đã nứt sao?
Sau khi kiểm tra kỹ, cậu thấy chỉ có một vết nứt nhỏ, có lẽ do vừa chạm đúng chỗ mỏng nhất của vỏ trứng.