Dương Phượng Kiều sửng sốt hồi lâu mới tỉnh táo lại, cô nhóc hướng xung quanh hét lớn:"có ai không, chỗ này có người té ngất!"
"Ai ngất đấy? Tôi có thuốc." Dương Hạo chạy một mạch đến, vừa nhìn đã thấy Tần Vãn nằm ngất dưới tán cây âm u, anh ta đoán không sai, quả nhiên là cô nhóc này.
Trong thời tiết thế này, anh ta thường chuẩn bị sẵn thuốc trị nhiệt dùng cho những lúc nguy cấp, chỉ là dùng một phần lại bớt một phần.
Dương Hạo lấy thuốc đưa cho Dương Phượng Kiều, thúc giục nói:" cô mau lên, cho con bé uống hết ."
"Đội trưởng, không nên lãng phí thuốc cho loại người ốm yếu như cô ta." Quả phụ Tiền đi tới, trên mặt lộ vẻ chanh chua.
"Đúng thế, thể lực của con nhóc này quá kém..."
Dương Phượng Kiều trừng mắt nhìn mụ ta, cô nhóc đưa tay nhận lấy thuốc nhét vào miệng Tần Vãn, ép cô nuốt xuống.
Mùi thuốc này vô cùng khó ngửi, vừa đổ vào miệng đã khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, Tần Vãn đau đến nhe răng trợn mắt!
"Ôi, mọi người nhìn tay áo của con bé kìa!" Lúc này, mới có người chú ý đến vết máu dính trên tay áo của cô.
Dương Phượng Kiều sắn ngay tay áo của cô lên, cánh tay nhỏ gầy sưng tấy liền lộ ra trước mắt mọi người, trên đó có những vết xanh tím nổi cả tơ máu.
Cô nhóc không khỏi chấn kinh khi trông thấy chúng, không ngờ vết thương trên tay Tần Vãn lại nặng đến vậy, thế mà cô ấy vẫn kiên trì làm việc cả buổi sáng, nghĩ đến hành động của mình lúc sáng, cô nhóc chợt cảm thấy có lỗi.
Dương Hạo không ngờ tình trạng của Tần Vãn lại như vậy, nhưng giờ không phải là lúc nói nhảm:" Bây giờ tôi sẽ đưa con bé đến nhà lão Lưu, để ông ta khám xem thế nào, mọi người cứ làm việc như bình thường."
Anh ta cúi người xuống bế Tần Vãn lên rồi vội vàng chạy về phía trong đội.
Nhà lão Lưu nằm ở rìa của đội sản xuất, ông là một thầy lang có tính cách quái gở. Người trong đội phàm là bị chút bệnh vặt đều không đến bệnh viện mà tìm ông khám, chỉ cần mang chút đồ ăn đến là được.
"Lão Lưu, ông khám giúp cháu tay của cô nhóc này với, xem xem có nghiêm trọng hay không?" Dương Hạo đi vào nhà, anh đặt Tần Vãn nằm xuống băng ghế dài bên cạnh cửa.
Lão Lưu đặt tẩu thuốc trên tay xuống, ông đi tới xốc ống tay áo dính máu lên và nhìn thoáng qua, sau đó lại dùng tay ấn nhẹ:" xương thì không gãy, chỉ là không biết có nứt hay không."
Vết thương bị ấn vào khiến Tần Vãn không khỏi kêu thành tiếng:"Đau quá..."
Dương Hạo ngại ngùng cười:"Thế thì chắc là không sao đâu nhỉ?" Tần Vãn vừa đến Trần gia, đã bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ vết thương đó thật sự là do Trần Mãng đánh mà thành? Cũng không thể trách anh ta nghĩ như vậy được, trước đây đứa em họ này của anh ta cũng đã từng ra tay đánh phụ nữ.
Lão Lưu đi đến cạnh tủ thuốc, lấy từ trong ngăn kéo ra mấy miếng cao dán:
" Đắp ít thuốc lên, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
Lão Lưu đi đến, dùng khăn tay tùy ý lau qua cánh tay bị thương của Tần Vãn, bóc miếng cao dán ra rồi dán trực tiếp lên miệng vết thương.
Tần Vãn từ từ mở mắt ra, vừa trông thấy Dương Hạo liền gọi một tiếng "anh".
Dương Hạo xấu hổ liên tục ho khù khụ, chuyện gì thế này!
"Nhóc vẫn nên gọi tôi là đội trưởng thì hơn."
Tần Vãn lắc đầu:" Dì nói phải gọi là anh, nếu không..." Lời còn chưa dứt, cô vội cúi đầu, bả vai run rẩy một chút.
Dương Hạo kinh hãi:"Bọn họ đánh nhóc sao?"
Tần Vãn ra sức lắc đầu, cách tốt nhất lúc này là giữ yên lặng.
Nhưng hành vi này của cô nhóc trong mắt Dương Hạo xem ra không hề đơn giản chút nào.
Lúc này Dương Hạo cũng chẳng biết nên nói gì cho tốt, anh biết rõ tính tình Trần Mãng không được tốt, mà việc Tần Vãn đến Trần gia cũng do anh đồng ý, hiện tại xảy ra cớ sự này, với thân phận của Tần Vãn thì cũng không có gì to tát, dù gì cô nhóc tới nơi này là để cải tạo, nhưng...
"Lão Lưu, chiều nay cô nhóc này không thể đi kiếm công điểm, trước mắt cứ tạm ở nơi này của lão nghỉ ngơi đã, cháu tới đón cô nhóc muộn một chút." Nói xong, Dương Hạo liền vội vã rời đi.
Tần Vãn mỉm cười, có lẽ cô không phải trở về nhà họ Trần nữa.
Nếu không cô lại bị thương càng nghiêm trọng hơn thì phải làm sao đây?
Lúc này bên tai lại vang lên tiếng nói của Lưu lão đầu:" Cháu, con nhóc này đối với chính bản thân mình cũng thật tàn nhẫn."
Nụ cười trên môi Tần Vãn bỗng cứng lại, ông ấy biết rõ.
Lão Lưu tốt bụng nhắc nhở cô:"Vết thương của cháu vừa nhìn là biết do bản thân tự làm, nếu bị đánh thật sẽ không giống thế này, lần sau nhớ đổi cách khác."
"Cháu không muốn làm con dâu nuôi từ bé cho nhà người ta, xã hội bây giờ đã và đang đổi mới, bọn họ không thể làm thế được." Ngữ khí bình tĩnh này, khác hẳn với lời lẽ mà một cô bé mười bốn tuổi có thể nói ra.
Đối với chuyện này, Lưu lão đầu không có ý kiến, nếu ông cụ muốn vạch trần cô thì vừa nãy đã không giúp cô nói chuyện.
Bên kia, Dương Hạo đã tìm được Ngưu Thiên Phương:" Ngưu Thiên Phương, rốt cuộc thím có biết mình đang hại cháu phạm phải sai lầm hay không? Nếu biết trước sẽ xảy ra cớ sự này, cháu thà không để Tần Vãn đến nhà thím!"