Bà ta cảm thấy con trai mình cũng không có nhiều tật xấu, chẳng phải chỉ là tính tình có chút tệ thôi sao? Cái này thì tính là gì chứ? Kết quả mấy cái gia đình mà bà ta nhờ làm mai đều không thành, đám dưa vẹo táo nứt còn sót lại kia cũng không lọt được vào mắt bà ta, hôn sự của con trai cứ thế trì hoãn một lèo đến tận ngoài 30.
"Mẹ, con cảm thấy con bé này không có gốc rễ, không có chỗ dựa, mẹ cứ xem đứa con gái cách vách ấy, cứ hễ xảy ra chút chuyện là chạy về nhà mẹ đẻ, còn ra thể thống gì."
Người làm chủ trong gia đình, Ngưu Thiên Phương đã đưa ra quyết định, mẹ Trần dù có phản đối cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ là sau khi bà ta nói ra điều này, sự chán ghét mà mẹ Trần dành cho Tần Vãn cũng vơi bớt, nhưng trên mặt bà cụ vẫn như cũ, không mấy vui vẻ.
Rửa bát đũa xong, Tần Vãn lại dọn dẹp nhà bếp, làm xong cô lại lấy cái ghế nhỏ ra, ngơ ngác ngồi ở cửa.
Đời trước, cô bị giam cầm ở nơi này suốt 65 năm, bắt đầu là oán hận cho đến cuối cùng lại là thông suốt, đối với cô, đó là một quá trình dài đằng đẵng, dài đến mức cô không cảm nhận được sự tồn tại của thời gian.
Trong suốt mấy chục năm ấy, hầu hết các thành viên trong đội sản xuất đều ra ngoài làm công, nhưng nhà họ Trần vẫn vậy, họ đem thầu toàn bộ mấy ngọn núi sau nhà, không ngờ rằng nhờ đó mà trở thành nhà giàu số một huyện thành.
Còn Tần Vãn tổng cộng đã sinh hạ ba trai một gái, tất cả đều bị Ngưu Thiên Phương ôm đi khi vừa chào đời, ngay cả sữa cũng không để cô cho bú, vì sợ mấy đứa nhỏ nảy sinh tình cảm với cô.
Đối với điều này Tần Vãn không hề oán hận, có lẽ bởi vì gen của Trần Mãng quá mạnh, mấy đứa nhỏ lớn lên giống hệt cha của chúng, nhìn bọn chúng, Tần Vãn không nảy sinh được chút cảm tình nào.
Tuy Ngưu Thiên Phương có đáng ghét, nhưng lỗi sai suy cho cùng là ở cô, là cô đã đánh giá quá thấp lòng tham của con người.
"Này, cô phải làm con dâu nuôi từ bé cho nhà họ Trần thật à? Chậc chậc chậc ~”
Lần theo tiếng động, Tần Vãn thấy một cậu bé khoảng chừng 15, 16 tuổi đang đứng ngoài bờ tường. Trên gương mặt thanh tú của chàng trai toát lên sự thù hận, nhưng trong ký ức của cô, không có người nào trông như vậy.
Tần Vãn thu hồi tầm mắt, cô đứng lên xách ghế đi vào nhà. Người người đều biết mục đích Ngưu Thiên Phương mang cô về nhà, cô cũng viết, chỉ có Tần Vãn 14 tuổi là không biết mà thôi.
Thấy bóng dáng Tần Vãn khuất dần sau cánh cửa, chàng trai khẽ sờ mũi, cậu ta đáng sợ đến thế sao? Nhưng trông con nhóc kia cũng đâu giống bị hắn doạ sợ.
Chàng trai cúi đầu nhìn chiếc bánh bao trắng trong tay, hung hăng cắn một miếng, chỉ vài miếng đã giải quyết xong chiếc bánh, lúc này mới xoay người bỏ chạy.
Khi Tần Vãn vào nhà, vừa lúc trông thấy Ngưu Thiên Phương đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt xấu hổ.
"Con đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy, nó chính là tên xấu xa, chuyện xấu gì cũng liên quan đến nó, mấy ngày trước nó còn trộm gà của nhà họ Lý, loại người này đáng ra phải bị kéo đi phê đấu mới đúng! Sau này con cứ tránh xa nó ra."
Thật ra chuyện này cũng chẳng có chứng cứ, chẳng qua mọi người đều ngầm nhận định hung thủ mà thôi.
Tần Vãn cúi đầu, lặng lẽ bưng ghế lách qua người bà ta.