Chương 2: Sáu Năm (2)

Trước cửa quả phụ lắm điều thị phi, chứ đừng nói là quả phụ kia còn bị mù. Cuộc sống của Ngưu Thiên Phương ngay từ đầu cũng không dễ dàng gì, nhưng thời gian dần trôi, mẹ Trần đã sớm không còn là đối thủ của bà ta, giờ đây mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Trần đều do bà ta một tay quyết định.

Nếu không phải chuyện hôn sự của Trần Mãng, con trai bà ta mãi vẫn chưa thành, thì cuộc sống của bà ta sẽ thoải mái biết bao.

Trông thấy một cô gái xinh đẹp được đưa đến đội của mình, Ngưu Thiên Phương liền bám chặt không buông, không ngờ ngay cả ông trời cũng giúp bà, ông già kia thế mà lại đi chầu Diêm Vương sớm như vậy, sao bà ta có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy cơ chứ?

Ngưu Thiên Phương không ngừng tính toán trong lòng, con bé này còn có thể dựa vào ai nữa? Với thân phận của mình, e là cả đời nó cũng đừng vọng tưởng được ngẩng cao đầu trước mặt bà ta, đã thế còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của bà!

Khẽ ngâm nga, bà ta đi vào căn nhà cỏ mà Tần Vãn đang ở, lục tìm trong giỏ lấy ra một túi giấy, sau đó bà ta mới đẩy cánh cửa tồi tàn ra.

"Con gái ơi, mau lại đây, dì đem đồ ăn đến cho con này." Bỗng một tiếng "rầm" vang lên, bên trong phòng vọng ra tiếng của thứ gì đó rơi xuống đất.

Ngưu Thiên Phương dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, vừa trông thấy Tần Vãn đang ngồi trong góc phòng bà ta liền mỉm cười đi tới.

"Haizzz, đứa bé đáng thương, chắc là con đói lắm phải không? Lại đây nào, dì có mang bánh bao đến cho con này." Bà ta mở bao giấy ra, duỗi tay đưa qua, bên trong là một chiếc bánh bao to bằng nắm tay, còn có chút đen.

Tần Vãn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bà ta, cũng không nhận lấy. Nhìn người phụ nữ trẻ hơn đời trước mấy chục tuổi, cô thậm chí còn không thể cười mỉa mai. Người phụ nữ này thậm chí còn sống lâu hơn bất kỳ ai khác, sau khi cô chết, bà ta vẫn sống khoẻ mạnh, người xưa nói cấm có sai bao giờ: tai hoạ để lại nghìn năm.

"Mau cầm lấy, nếu không ăn no thì làm sao có sức? Dì vừa mới đến nhà đội trưởng hỏi rồi, nó nói ngày mai con cũng phải theo mọi người xuống ruộng làm nông." Ngưu Thiên Phương xoa xoa cánh tay, ánh mắt con bé này thật doạ người, chẳng lẽ nó biết được ý định của mình?

Chắc là do bà suy nghĩ nhiều, chuyện này cũng chỉ có mình đội trưởng biết, bà ta lại vừa rời khỏi nhà hắn không lâu, cho dù có rò rỉ thông tin thì cũng không nhanh như vậy.

Nghĩ đến chuyện ông nội con nhóc vừa qua đời, Ngưu Thiên Phương liền cảm thấy đây hẳn là nguyên nhân, nụ cười trên mặt bà ta càng thêm sâu.

"Nhóc con à, người chết không thể sống lại được, con cũng đừng quá đau lòng, nếu không ông nội con ra đi cũng không được thanh thản. Con yên tâm, sau này dì chính là người thân của con, nếu có ai bắt nạt con, chỉ cần nói cho dì biết, dì nhất định sẽ giúp con đòi lại công bằng."

Tần Vãn vẫn luôn nhìn bà ta, lẳng lặng mà nhìn, nụ cười trên mặt Ngưu Thiên Phương đã không còn giống đời trước, không một chút cảm giác thân thiện, trái lại tràn đầy ác ý.



Ngưu Thiên Phương thấy Tần Vãn cứ mãi im lặng, cho là cô vẫn đang đau lòng, liền ngồi xuống bên cạnh cô.

Căn nhà này vốn dùng để chứa củi, lần này tổ chức sắp xếp người xuống nông thôn cải tạo, nó liền dược dọn dẹp qua rồi đặt hai tấm ván cửa làm giường, may mà bây giờ là mùa hè, nếu không chắc chắn sẽ chết cóng.

"Căn nhà này quá mức tồi tàn, khi trước ông con còn sống nên dì không dám nói, vừa rồi dì có đến nhà đội trưởng xin cho con được dọn sang nhà dì ở, nó cũng đồng ý rồi." Bà ta đưa tay muốn nắm lấy tay cô, lại bị cô nhanh nhẹn tránh được.

Tần Vãn gật đầu:"Được." Nếu không phải trong phòng yên tĩnh thì chẳng thể nghe thấy gì.

Nghe xong lời này Ngưu Thiên Phương liền vừa lòng mỉm cười, quả nhiên con nhóc này trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bà.

“ Vậy được, con dọn dẹp một chút rồi ta cùng về nhà.”

Tần Vãn không từ chối sự ân cần của bà ta, dù sao cô cũng không có thứ gì tốt để mang theo.

Mãi đến khi Tần Vãn đứng dậy từ trong góc phòng, Ngưu Thiên Phương mới chú ý đến cánh tay được giấu sau bọc vải xanh của cô, khi vạch ra thì thấy toàn vết máu loang lổ trên đó.

"Ôi, tay bị cái gì đập vào thế này? Chảy nhiều máu quá."

Tần Vãn lắc đầu, không nói gì, rút cánh tay về.

Lúc nãy khi nghe thấy tiếng của Ngưu Thiên Phương, bàn tay cô theo phản xạ nắm lại rồi đập vào vách tường, cú đấm làm cho miệng vết thương vốn đã kết vảy vỡ ra, máu cũng theo đó thấm mà vào túi vải...

Ngưu Thiên Phương thấy cô không muốn nói thì cũng không ép.

Bà ta biết rõ, tính tình con nhóc này vô cùng ngoan cố, dù sao tương lai còn dài, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ uốn nắn lại cái tính này của nó.