Tác giả: Lộc Tử Thảo
Chị dâu cả nhà họ Đới hai ngày này vẫn luôn làm loạn đòi chia nhà, nguyên thân thấy phiền nên cả ngày chạy ra ngoài trốn cho thanh tịnh.
Người hóng chuyện ở ngoài viện ngó thấy Đới Dự nghênh ngang đi tới thì tự giác tránh đi, không dám trêu vào tiểu bá vương này. Lập tức giải tán.
Đới Dự trước tiên ở ngoài cửa đứng yên, hồi tưởng lại một chút chuyện nhà của nguyên thân rồi mới đi về phía nhà chính.
Đới gia xem như là một gia đình lớn, tam đại đồng đường, mười mấy người ở cùng một chỗ.
Trong bốn anh chị em thì Đới Dự xếp thứ ba, trên có một anh một chị, dưới còn một em gái.
Trước mắt thì chỉ mới có Đới Vinh là đã lấy vợ từ sớm, đã sinh được ba cô con gái rồi.
Mà trong mười mấy miệng ăn này, chân chính kiếm tiền nuôi gia đình thì chỉ có ba Đới và vợ chồng Đới Vinh thôi.
Đới Lập Quân là thợ nguội cấp tám của nhà máy cơ khí, dựa vào tay nghề kiếm cơm, tiền lương so với chủ nhiệm phân xưởng còn cao hơn, được gần một trăm đồng. Ông phụ trách quản lý không ít cấp dưới, con trai cả Đới Vinh của ông cũng là một trong số đó. Cô con dâu cả cũng được Đới Lập Quân tìm quan hệ nhét vào làm việc ở nhà ăn của nhà máy.
Đới Dự đi vào nhà chính.
Chao ôi, trong phòng đầy người là người!
Cả gia đình đều có mặt đông đủ. Ngay cả bốn người cô đã đi lấy chồng cũng đều về luôn, giống như tứ đại kim cương ngồi vây quanh bên người bà nội Đới.
Ba Đới nhíu mày, ngồi xổm góc tường nhai đầu lọc thuốc lá.
Đới Dự đi qua chỗ ông, đem toàn bộ số thuốc lá vừa mới được các đàn em hiếu kính đều đưa hết cho ông.
“Anh Tử à, mẹ biết con muốn chia nhà, nhưng con xem có thể chờ đến khi em trai con kết hôn rồi mới chia được không? Đến lúc đó mẹ tuyệt đối không hề ngăn cản con.” Mẹ Đới thật sự không yên tâm thằng con trai nhỏ của mình chút nào hết!
“Mẹ, con chờ không được! Mẹ đừng có xem chú hai như đứa nhỏ chưa cai sữa mà chiều nữa được không?”
“Sao con lại nói thế!” Mẹ Đới không thừa nhận.
Chị dâu Đới cả giận nói: “Vừa rồi ở bên ngoài con cũng không có mặt mũi mà nói! Thằng nhãi ranh này vậy mà lại dám ăn trộm mất non nửa năm tiền lương con và anh cả nó vất vả lắm mới tích cóp được đấy ạ!”
“Chuyện này sao có thể?” Mẹ Đới há hốc mồm, còn có chút chột dạ mà liếc về phía đứa con trai nhỏ của mình.
Chuyện nhà mình thì nhà mình biết, Đới Dự ở bên ngoài ăn ở ra sao, mẹ Đới cũng điều nghe biết cả.
Đới Dự từ nhỏ đã độc đoán, ở trường học thì bắt nạt bạn học, ở trong đại viện thì trêu mèo chọc chó.
Nhưng mà, ông bà ta cũng nói rồi, hoàng đế thương con trưởng, dân thường yêu con út.
Đới Dự là con trai nhỏ, lại còn có tính cách khác biệt với đứa con trai cả ít nói kiệm lời nữa chứ. Hơn nữa, từ nhỏ đã trắng trẻo đáng yêu, thông minh lanh lợi, mỗi lần dẫn nó ra cửa là có thế kiếm về thật nhiều kẹo bánh, vải vóc,…
Trong nhà, từ bà nội Đới đã hơn 70 tuổi, cho tới mẹ Đới và nhóm mấy người cô ruột đều cực kỳ cưng chiều bảo bối cục cưng này.
Có thể nói, Đới Dự tuy rằng tên là của “Đại Ngọc”, nhưng từ nhỏ đều đã được sống cuộc sống của “Bảo Ngọc” đấy!
“Mẹ, mẹ phải tin con!” Chị dâu Đới hít sâu một hơi, “Từ một năm trước khi mẹ cho nó cùng Tô Tiểu Uyển đính hôn, nhà ta đều sắp bị đào rỗng luôn rồi!”
“Con bé Tô Tiểu Uyển kia, hừ, có cha không mẹ, bị mẹ kế tra tấn, nếu không phải do mẹ mềm lòng, vẫn luôn tiếp tế cho nó thì giờ này còn không biết sống chết thế nào đâu!” Chị ta liếc mắt nhìn cậu em chồng có chút yên lặng hơi khác ngày thường, rồi tiếp tục nói: “Mấy năm nay, có nhà nào mà không phải ăn bánh bột ngô, bánh bột bắp, thế mà con bé đó bữa nào cũng đòi ăn lương thực tinh, lâu lâu còn đòi đi ăn tiệm nữa chứ! Lại còn mặc âu phục mang giày cao gót, tô môi hồng, chẳng khác gì tiểu thư con nhà tư bản! Rồi mẹ nhìn lại xem, cháu gái ruột của mẹ ăn cái gì, mặc cái gì đi!”
Nói rồi chị ta túm lấy ba đứa con gái đã bị doạ cho ngu người của mình một phen, để cho mọi người nhìn cho rõ----
Mặc trên người đều là áo cọc đã bị giặt đến bạc trắng, tuy rằng đường may tinh tế nhưng vẫn có thể nhìn dấu vết của mấy miếng vá.
Thấy mấy người lớn ngồi đó vẻ mặt có chút không được tự nhiên, chị dâu Đới dường như e ngại chừng đó còn chưa đủ, chị ta lại tiếp tục nói:
“Con bé đó cũng chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, nó lấy đâu ra tiền chứ? Còn không phải là thằng hai nhà này mua cho nó à! Em hai tốt nghiệp cấp ba cũng được một năm rồi, lại chẳng làm được nghề ngỗng gì cho ra hồn, tiêu pha còn không phải đều là tiền từ trong nhà ra à!”